古诗词

送重表侄王砅

杜甫

我之曾祖姑,尔之高祖母。wǒ zhī céng zǔ gū,ěr zhī gāo zǔ mǔ。
尔祖未显时,归为尚书妇。ěr zǔ wèi xiǎn shí,guī wèi shàng shū fù。
隋朝大业末,房杜俱交友。suí cháo dà yè mò,fáng dù jù jiāo yǒu。
长者来在门,荒年自糊口。zhǎng zhě lái zài mén,huāng nián zì hú kǒu。
家贫无供给,客位但箕帚。jiā pín wú gōng gěi,kè wèi dàn jī zhǒu。
俄顷羞颇珍,寂寥人散后。é qǐng xiū pǒ zhēn,jì liáo rén sàn hòu。
入怪鬓发空,吁嗟为之久。rù guài bìn fā kōng,xū jiē wèi zhī jiǔ。
自陈剪髻鬟,鬻市充杯酒。zì chén jiǎn jì huán,yù shì chōng bēi jiǔ。
上云天下乱,宜与英俊厚。shàng yún tiān xià luàn,yí yǔ yīng jùn hòu。
向窃窥数公,经纶亦俱有。xiàng qiè kuī shù gōng,jīng lún yì jù yǒu。
次问最少年,虬髯十八九。cì wèn zuì shǎo nián,qiú rán shí bā jiǔ。
子等成大名,皆因此人手。zi děng chéng dà míng,jiē yīn cǐ rén shǒu。
下云风云合,龙虎一吟吼。xià yún fēng yún hé,lóng hǔ yī yín hǒu。
愿展丈夫雄,得辞儿女丑。yuàn zhǎn zhàng fū xióng,dé cí ér nǚ chǒu。
秦王时在坐,真气惊户牖。qín wáng shí zài zuò,zhēn qì jīng hù yǒu。
及乎贞观初,尚书践台斗。jí hū zhēn guān chū,shàng shū jiàn tái dòu。
夫人常肩舆,上殿称万寿。fū rén cháng jiān yú,shàng diàn chēng wàn shòu。
六宫师柔顺,法则化妃后。liù gōng shī róu shùn,fǎ zé huà fēi hòu。
至尊均嫂叔,盛事垂不朽。zhì zūn jūn sǎo shū,shèng shì chuí bù xiǔ。
凤雏无凡毛,五色非尔曹。fèng chú wú fán máo,wǔ sè fēi ěr cáo。
往者胡作逆,乾坤沸嗷嗷。wǎng zhě hú zuò nì,qián kūn fèi áo áo。
吾客左冯翊,尔家同遁逃。wú kè zuǒ féng yì,ěr jiā tóng dùn táo。
争夺至徒步,块独委蓬蒿。zhēng duó zhì tú bù,kuài dú wěi péng hāo。
逗留热尔肠,十里却呼号。dòu liú rè ěr cháng,shí lǐ què hū hào。
自下所骑马,右持腰间刀。zì xià suǒ qí mǎ,yòu chí yāo jiān dāo。
左牵紫游缰,飞走使我高。zuǒ qiān zǐ yóu jiāng,fēi zǒu shǐ wǒ gāo。
苟活到今日,寸心铭佩牢。gǒu huó dào jīn rì,cùn xīn míng pèi láo。
乱离又聚散,宿昔恨滔滔。luàn lí yòu jù sàn,sù xī hèn tāo tāo。
水花笑白首,春草随青袍。shuǐ huā xiào bái shǒu,chūn cǎo suí qīng páo。
廷评近要津,节制收英髦。tíng píng jìn yào jīn,jié zhì shōu yīng máo。
北驱汉阳传,南泛上泷舠。běi qū hàn yáng chuán,nán fàn shàng lóng dāo。
家声肯坠地,利器当秋毫。jiā shēng kěn zhuì dì,lì qì dāng qiū háo。
番禺亲贤领,筹运神功操。fān yú qīn xián lǐng,chóu yùn shén gōng cāo。
大夫出卢宋,宝贝休脂膏。dà fū chū lú sòng,bǎo bèi xiū zhī gāo。
洞主降接武,海胡舶千艘。dòng zhǔ jiàng jiē wǔ,hǎi hú bó qiān sōu。
我欲就丹砂,跋涉觉身劳。wǒ yù jiù dān shā,bá shè jué shēn láo。
安能陷粪土,有志乘鲸鳌。ān néng xiàn fèn tǔ,yǒu zhì chéng jīng áo。
或骖鸾腾天,聊作鹤鸣皋。huò cān luán téng tiān,liáo zuò hè míng gāo。
杜甫

杜甫

杜甫(712-770),字子美,自号少陵野老,世称“杜工部”、“杜少陵”等,汉族,河南府巩县(今河南省巩义市)人,唐代伟大的现实主义诗人,杜甫被世人尊为“诗圣”,其诗被称为“诗史”。杜甫与李白合称“李杜”,为了跟另外两位诗人李商隐与杜牧即“小李杜”区别开来,杜甫与李白又合称“大李杜”。他忧国忧民,人格高尚,他的约1400余首诗被保留了下来,诗艺精湛,在中国古典诗歌中备受推崇,影响深远。759-766年间曾居成都,后世有杜甫草堂纪念。 杜甫的作品>>

猜您喜欢

奉济驿重送严公四韵

杜甫

远送从此别,青山空复情。yuǎn sòng cóng cǐ bié,qīng shān kōng fù qíng。
几时杯重把,昨夜月同行。jǐ shí bēi zhòng bǎ,zuó yè yuè tóng xíng。
列郡讴歌惜,三朝出入荣。liè jùn ōu gē xī,sān cháo chū rù róng。
江村独归处,寂寞养残生。jiāng cūn dú guī chù,jì mò yǎng cán shēng。

别房太尉墓

杜甫

他乡复行役,驻马别孤坟。tā xiāng fù xíng yì,zhù mǎ bié gū fén。
近泪无干土,低空有断云。jìn lèi wú gàn tǔ,dī kōng yǒu duàn yún。
对棋陪谢傅,把剑觅徐君。duì qí péi xiè fù,bǎ jiàn mì xú jūn。
唯见林花落,莺啼送客闻。wéi jiàn lín huā luò,yīng tí sòng kè wén。

蜀相

杜甫

丞相祠堂何处寻?锦官城外柏森森。chéng xiāng cí táng hé chù xún?jǐn guān chéng wài bǎi sēn sēn。
映阶碧草自春色,隔叶黄鹂空好音。yìng jiē bì cǎo zì chūn sè,gé yè huáng lí kōng hǎo yīn。
三顾频烦天下计,两朝开济老臣心。sān gù pín fán tiān xià jì,liǎng cháo kāi jì lǎo chén xīn。
出师未捷身先死,长使英雄泪满襟。chū shī wèi jié shēn xiān sǐ,zhǎng shǐ yīng xióng lèi mǎn jīn。

野望

杜甫

西山白雪三城戍,南浦清江万里桥。xī shān bái xuě sān chéng shù,nán pǔ qīng jiāng wàn lǐ qiáo。
海内风尘诸弟隔,天涯涕泪一身遥。hǎi nèi fēng chén zhū dì gé,tiān yá tì lèi yī shēn yáo。
惟将迟暮供多病,未有涓埃答圣朝。wéi jiāng chí mù gōng duō bìng,wèi yǒu juān āi dá shèng cháo。
跨马出郊时极目,不堪人事日萧条。kuà mǎ chū jiāo shí jí mù,bù kān rén shì rì xiāo tiáo。

登楼

杜甫

花近高楼伤客心,万方多难此登临。huā jìn gāo lóu shāng kè xīn,wàn fāng duō nán cǐ dēng lín。
锦江春色来天地,玉垒浮云变古今。jǐn jiāng chūn sè lái tiān dì,yù lěi fú yún biàn gǔ jīn。
北极朝廷终不改,西山寇盗莫相侵。běi jí cháo tíng zhōng bù gǎi,xī shān kòu dào mò xiāng qīn。
可怜后主还祠庙,日暮聊为梁父吟。kě lián hòu zhǔ hái cí miào,rì mù liáo wèi liáng fù yín。

宿府

杜甫

清秋幕府井梧寒,独宿江城蜡炬残。qīng qiū mù fǔ jǐng wú hán,dú sù jiāng chéng là jù cán。
永夜角声悲自语,中庭月色好谁看。yǒng yè jiǎo shēng bēi zì yǔ,zhōng tíng yuè sè hǎo shuí kàn。
风尘荏苒音书绝,关塞萧条行路难。fēng chén rěn rǎn yīn shū jué,guān sāi xiāo tiáo xíng lù nán。
已忍伶俜十年事,强移栖息一枝安。yǐ rěn líng pīng shí nián shì,qiáng yí qī xī yī zhī ān。

阁夜

杜甫

岁暮阴阳催短景,天涯霜雪霁寒宵。suì mù yīn yáng cuī duǎn jǐng,tiān yá shuāng xuě jì hán xiāo。
五更鼓角声悲壮,三峡星河影动摇。wǔ gèng gǔ jiǎo shēng bēi zhuàng,sān xiá xīng hé yǐng dòng yáo。
野哭千家闻战伐,夷歌数处起渔樵。yě kū qiān jiā wén zhàn fá,yí gē shù chù qǐ yú qiáo。
卧龙跃马终黄土,人事音书漫寂寥。wò lóng yuè mǎ zhōng huáng tǔ,rén shì yīn shū màn jì liáo。

咏怀古迹(其一)

杜甫

支离东北风尘际,飘泊西南天地间。zhī lí dōng běi fēng chén jì,piāo pō xī nán tiān dì jiān。
三峡楼台淹日月,五溪衣服共云山。sān xiá lóu tái yān rì yuè,wǔ xī yī fú gòng yún shān。
羯胡事主终无赖,词客哀时且未还。jié hú shì zhǔ zhōng wú lài,cí kè āi shí qiě wèi hái。
庾信平生最萧瑟,暮年诗赋动江关。yǔ xìn píng shēng zuì xiāo sè,mù nián shī fù dòng jiāng guān。

咏怀古迹(其二)

杜甫

摇落深知宋玉悲,风流儒雅亦吾师。yáo luò shēn zhī sòng yù bēi,fēng liú rú yǎ yì wú shī。
怅望千秋一洒泪,萧条异代不同时。chàng wàng qiān qiū yī sǎ lèi,xiāo tiáo yì dài bù tóng shí。
江山故宅空文藻,云雨荒台岂梦思。jiāng shān gù zhái kōng wén zǎo,yún yǔ huāng tái qǐ mèng sī。
最是楚宫俱泯灭,舟人指点到今疑。zuì shì chǔ gōng jù mǐn miè,zhōu rén zhǐ diǎn dào jīn yí。

咏怀古迹(其三)

杜甫

群山万壑赴荆门,生长明妃尚有村。qún shān wàn hè fù jīng mén,shēng zhǎng míng fēi shàng yǒu cūn。
一去紫台连朔漠,独留青冢向黄昏。yī qù zǐ tái lián shuò mò,dú liú qīng zhǒng xiàng huáng hūn。
画图省识春风面,环佩空归夜月魂。huà tú shěng shí chūn fēng miàn,huán pèi kōng guī yè yuè hún。
千载琵琶作胡语,分明怨恨曲中论。qiān zài pí pá zuò hú yǔ,fēn míng yuàn hèn qū zhōng lùn。

咏怀古迹(其四)

杜甫

蜀主窥吴幸三峡,崩年亦在永安宫。shǔ zhǔ kuī wú xìng sān xiá,bēng nián yì zài yǒng ān gōng。
翠华想象空山里,玉殿虚无野寺中。cuì huá xiǎng xiàng kōng shān lǐ,yù diàn xū wú yě sì zhōng。
古庙杉松巢水鹤,岁时伏腊走村翁。gǔ miào shān sōng cháo shuǐ hè,suì shí fú là zǒu cūn wēng。
武侯祠屋常邻近,一体君臣祭祀同。wǔ hóu cí wū cháng lín jìn,yī tǐ jūn chén jì sì tóng。

咏怀古迹(其五)

杜甫

诸葛大名垂宇宙,宗臣遗像肃清高。zhū gé dà míng chuí yǔ zhòu,zōng chén yí xiàng sù qīng gāo。
三分割据纡筹策,万古云霄一羽毛。sān fēn gē jù yū chóu cè,wàn gǔ yún xiāo yī yǔ máo。
伯仲之间见伊吕,指挥若定失萧曹。bó zhòng zhī jiān jiàn yī lǚ,zhǐ huī ruò dìng shī xiāo cáo。
运移汉祚终难复,志决身歼军务劳。yùn yí hàn zuò zhōng nán fù,zhì jué shēn jiān jūn wù láo。

绝句二首(其一)

杜甫

迟日江山丽,春风花草香。chí rì jiāng shān lì,chūn fēng huā cǎo xiāng。
泥融飞燕子,沙暖睡鸳鸯。ní róng fēi yàn zi,shā nuǎn shuì yuān yāng。

绝句二首(其二)

杜甫

江碧鸟逾白,山青花欲燃。jiāng bì niǎo yú bái,shān qīng huā yù rán。
今春看又过,何日是归年?jīn chūn kàn yòu guò,hé rì shì guī nián?

绝句四首(其一)

杜甫

堂西长笋别开门,堑北行椒却背村。táng xī zhǎng sǔn bié kāi mén,qiàn běi xíng jiāo què bèi cūn。
梅熟许同朱老吃,松高拟对阮生论。méi shú xǔ tóng zhū lǎo chī,sōng gāo nǐ duì ruǎn shēng lùn。
13571234567»