古诗词

送重表侄王砅

杜甫

我之曾祖姑,尔之高祖母。wǒ zhī céng zǔ gū,ěr zhī gāo zǔ mǔ。
尔祖未显时,归为尚书妇。ěr zǔ wèi xiǎn shí,guī wèi shàng shū fù。
隋朝大业末,房杜俱交友。suí cháo dà yè mò,fáng dù jù jiāo yǒu。
长者来在门,荒年自糊口。zhǎng zhě lái zài mén,huāng nián zì hú kǒu。
家贫无供给,客位但箕帚。jiā pín wú gōng gěi,kè wèi dàn jī zhǒu。
俄顷羞颇珍,寂寥人散后。é qǐng xiū pǒ zhēn,jì liáo rén sàn hòu。
入怪鬓发空,吁嗟为之久。rù guài bìn fā kōng,xū jiē wèi zhī jiǔ。
自陈剪髻鬟,鬻市充杯酒。zì chén jiǎn jì huán,yù shì chōng bēi jiǔ。
上云天下乱,宜与英俊厚。shàng yún tiān xià luàn,yí yǔ yīng jùn hòu。
向窃窥数公,经纶亦俱有。xiàng qiè kuī shù gōng,jīng lún yì jù yǒu。
次问最少年,虬髯十八九。cì wèn zuì shǎo nián,qiú rán shí bā jiǔ。
子等成大名,皆因此人手。zi děng chéng dà míng,jiē yīn cǐ rén shǒu。
下云风云合,龙虎一吟吼。xià yún fēng yún hé,lóng hǔ yī yín hǒu。
愿展丈夫雄,得辞儿女丑。yuàn zhǎn zhàng fū xióng,dé cí ér nǚ chǒu。
秦王时在坐,真气惊户牖。qín wáng shí zài zuò,zhēn qì jīng hù yǒu。
及乎贞观初,尚书践台斗。jí hū zhēn guān chū,shàng shū jiàn tái dòu。
夫人常肩舆,上殿称万寿。fū rén cháng jiān yú,shàng diàn chēng wàn shòu。
六宫师柔顺,法则化妃后。liù gōng shī róu shùn,fǎ zé huà fēi hòu。
至尊均嫂叔,盛事垂不朽。zhì zūn jūn sǎo shū,shèng shì chuí bù xiǔ。
凤雏无凡毛,五色非尔曹。fèng chú wú fán máo,wǔ sè fēi ěr cáo。
往者胡作逆,乾坤沸嗷嗷。wǎng zhě hú zuò nì,qián kūn fèi áo áo。
吾客左冯翊,尔家同遁逃。wú kè zuǒ féng yì,ěr jiā tóng dùn táo。
争夺至徒步,块独委蓬蒿。zhēng duó zhì tú bù,kuài dú wěi péng hāo。
逗留热尔肠,十里却呼号。dòu liú rè ěr cháng,shí lǐ què hū hào。
自下所骑马,右持腰间刀。zì xià suǒ qí mǎ,yòu chí yāo jiān dāo。
左牵紫游缰,飞走使我高。zuǒ qiān zǐ yóu jiāng,fēi zǒu shǐ wǒ gāo。
苟活到今日,寸心铭佩牢。gǒu huó dào jīn rì,cùn xīn míng pèi láo。
乱离又聚散,宿昔恨滔滔。luàn lí yòu jù sàn,sù xī hèn tāo tāo。
水花笑白首,春草随青袍。shuǐ huā xiào bái shǒu,chūn cǎo suí qīng páo。
廷评近要津,节制收英髦。tíng píng jìn yào jīn,jié zhì shōu yīng máo。
北驱汉阳传,南泛上泷舠。běi qū hàn yáng chuán,nán fàn shàng lóng dāo。
家声肯坠地,利器当秋毫。jiā shēng kěn zhuì dì,lì qì dāng qiū háo。
番禺亲贤领,筹运神功操。fān yú qīn xián lǐng,chóu yùn shén gōng cāo。
大夫出卢宋,宝贝休脂膏。dà fū chū lú sòng,bǎo bèi xiū zhī gāo。
洞主降接武,海胡舶千艘。dòng zhǔ jiàng jiē wǔ,hǎi hú bó qiān sōu。
我欲就丹砂,跋涉觉身劳。wǒ yù jiù dān shā,bá shè jué shēn láo。
安能陷粪土,有志乘鲸鳌。ān néng xiàn fèn tǔ,yǒu zhì chéng jīng áo。
或骖鸾腾天,聊作鹤鸣皋。huò cān luán téng tiān,liáo zuò hè míng gāo。
杜甫

杜甫

杜甫(712-770),字子美,自号少陵野老,世称“杜工部”、“杜少陵”等,汉族,河南府巩县(今河南省巩义市)人,唐代伟大的现实主义诗人,杜甫被世人尊为“诗圣”,其诗被称为“诗史”。杜甫与李白合称“李杜”,为了跟另外两位诗人李商隐与杜牧即“小李杜”区别开来,杜甫与李白又合称“大李杜”。他忧国忧民,人格高尚,他的约1400余首诗被保留了下来,诗艺精湛,在中国古典诗歌中备受推崇,影响深远。759-766年间曾居成都,后世有杜甫草堂纪念。 杜甫的作品>>

猜您喜欢

送王十五判官扶侍还黔中

杜甫

大家东征逐子回,风生洲渚锦帆开。dà jiā dōng zhēng zhú zi huí,fēng shēng zhōu zhǔ jǐn fān kāi。
青青竹笋迎船出,日日江鱼入馔来。qīng qīng zhú sǔn yíng chuán chū,rì rì jiāng yú rù zhuàn lái。
离别不堪无限意,艰危深仗济时才。lí bié bù kān wú xiàn yì,jiān wēi shēn zhàng jì shí cái。
黔阳信使应稀少,莫怪频频劝酒杯。qián yáng xìn shǐ yīng xī shǎo,mò guài pín pín quàn jiǔ bēi。

九日

杜甫

去年登高郪县北,今日重在涪江滨。qù nián dēng gāo qī xiàn běi,jīn rì zhòng zài fú jiāng bīn。
苦遭白发不相放,羞见黄花无数新。kǔ zāo bái fā bù xiāng fàng,xiū jiàn huáng huā wú shù xīn。
世乱郁郁久为客,路难悠悠常傍人。shì luàn yù yù jiǔ wèi kè,lù nán yōu yōu cháng bàng rén。
酒阑却忆十年事,肠断骊山清路尘。jiǔ lán què yì shí nián shì,cháng duàn lí shān qīng lù chén。

章梓州

杜甫

秋日野亭千橘香,玉盘锦席高云凉。qiū rì yě tíng qiān jú xiāng,yù pán jǐn xí gāo yún liáng。
主人送客何所作,行酒赋诗殊未央。zhǔ rén sòng kè hé suǒ zuò,xíng jiǔ fù shī shū wèi yāng。
衰老应为难离别,贤声此去有辉光。shuāi lǎo yīng wèi nán lí bié,xián shēng cǐ qù yǒu huī guāng。
预传籍籍新京尹,青史无劳数赵张。yù chuán jí jí xīn jīng yǐn,qīng shǐ wú láo shù zhào zhāng。

奉待严大夫

杜甫

殊方又喜故人来,重镇还须济世才。shū fāng yòu xǐ gù rén lái,zhòng zhèn hái xū jì shì cái。
常怪偏裨终日待,不知旌节隔年回。cháng guài piān bì zhōng rì dài,bù zhī jīng jié gé nián huí。
欲辞巴徼啼莺合,远下旌门去鹢催。yù cí bā jiǎo tí yīng hé,yuǎn xià jīng mén qù yì cuī。
身老时危思会面,一生襟抱向谁开。shēn lǎo shí wēi sī huì miàn,yī shēng jīn bào xiàng shuí kāi。

奉寄高常侍

杜甫

汶上相逢年颇多,飞腾无那故人何。wèn shàng xiāng féng nián pǒ duō,fēi téng wú nà gù rén hé。
总戎楚蜀应全未,方驾曹刘不啻过。zǒng róng chǔ shǔ yīng quán wèi,fāng jià cáo liú bù chì guò。
今日朝廷须汲黯,中原将帅忆廉颇。jīn rì cháo tíng xū jí àn,zhōng yuán jiāng shuài yì lián pǒ。
天涯春色催迟暮,别泪遥添锦水波。tiān yá chūn sè cuī chí mù,bié lèi yáo tiān jǐn shuǐ bō。

奉寄章十侍御

杜甫

淮海维扬一俊人,金章紫绶照青春。huái hǎi wéi yáng yī jùn rén,jīn zhāng zǐ shòu zhào qīng chūn。
指麾能事回天地,训练强兵动鬼神。zhǐ huī néng shì huí tiān dì,xùn liàn qiáng bīng dòng guǐ shén。
湘西不得归关羽,河内犹宜借寇恂。xiāng xī bù dé guī guān yǔ,hé nèi yóu yí jiè kòu xún。
朝觐从容问幽仄,勿云江汉有垂纶。cháo jìn cóng róng wèn yōu zè,wù yún jiāng hàn yǒu chuí lún。

将赴荆南寄别李剑州

杜甫

使君高义驱今古,寥落三年坐剑州。shǐ jūn gāo yì qū jīn gǔ,liáo luò sān nián zuò jiàn zhōu。
但见文翁能化俗,焉知李广未封侯。dàn jiàn wén wēng néng huà sú,yān zhī lǐ guǎng wèi fēng hóu。
路经滟滪双蓬鬓,天入沧浪一钓舟。lù jīng yàn yù shuāng péng bìn,tiān rù cāng làng yī diào zhōu。
戎马相逢更何日,春风回首仲宣楼。róng mǎ xiāng féng gèng hé rì,chūn fēng huí shǒu zhòng xuān lóu。

奉寄别马巴州

杜甫

勋业终归马伏波,功曹非复汉萧何。xūn yè zhōng guī mǎ fú bō,gōng cáo fēi fù hàn xiāo hé。
扁舟系缆沙边久,南国浮云水上多。biǎn zhōu xì lǎn shā biān jiǔ,nán guó fú yún shuǐ shàng duō。
独把鱼竿终远去,难随鸟翼一相过。dú bǎ yú gān zhōng yuǎn qù,nán suí niǎo yì yī xiāng guò。
知君未爱春湖色,兴在骊驹白玉珂。zhī jūn wèi ài chūn hú sè,xīng zài lí jū bái yù kē。

滕王

杜甫

君王台榭枕巴山,万丈丹梯尚可攀。jūn wáng tái xiè zhěn bā shān,wàn zhàng dān tī shàng kě pān。
春日莺啼修竹里,仙家犬吠白云间。chūn rì yīng tí xiū zhú lǐ,xiān jiā quǎn fèi bái yún jiān。
清江锦石伤心丽,嫩蕊浓花满目班。qīng jiāng jǐn shí shāng xīn lì,nèn ruǐ nóng huā mǎn mù bān。
人到于今歌出牧,来游此地不知还。rén dào yú jīn gē chū mù,lái yóu cǐ dì bù zhī hái。

玉台观

杜甫

中天积翠玉台遥,上帝高居绛节朝。zhōng tiān jī cuì yù tái yáo,shàng dì gāo jū jiàng jié cháo。
遂有冯夷来击鼓,始知嬴女善吹箫。suì yǒu féng yí lái jī gǔ,shǐ zhī yíng nǚ shàn chuī xiāo。
江光隐见鼋鼍窟,石势参差乌鹊桥。jiāng guāng yǐn jiàn yuán tuó kū,shí shì cān chà wū què qiáo。
更肯红颜生羽翼,便应黄发老渔樵。gèng kěn hóng yán shēng yǔ yì,biàn yīng huáng fā lǎo yú qiáo。

院中晚晴怀西郭茅舍

杜甫

幕府秋风日夜清,澹云疏雨过高城。mù fǔ qiū fēng rì yè qīng,dàn yún shū yǔ guò gāo chéng。
叶心朱实看时落,阶面青苔先自生。yè xīn zhū shí kàn shí luò,jiē miàn qīng tái xiān zì shēng。
复有楼台衔暮景,不劳钟鼓报新晴。fù yǒu lóu tái xián mù jǐng,bù láo zhōng gǔ bào xīn qíng。
浣花溪里花饶笑,肯信吾兼吏隐名。huàn huā xī lǐ huā ráo xiào,kěn xìn wú jiān lì yǐn míng。

拨闷

杜甫

闻道云安曲米春,才倾一盏即醺人。wén dào yún ān qū mǐ chūn,cái qīng yī zhǎn jí xūn rén。
乘舟取醉非难事,下峡消愁定几巡。chéng zhōu qǔ zuì fēi nán shì,xià xiá xiāo chóu dìng jǐ xún。
长年三老遥怜汝,棙柁开头捷有神。zhǎng nián sān lǎo yáo lián rǔ,lì duò kāi tóu jié yǒu shén。
已办青钱防雇直,当令美味入吾唇。yǐ bàn qīng qián fáng gù zhí,dāng lìng měi wèi rù wú chún。

十二月一日三首(其一)

杜甫

今朝腊月春意动,云安县前江可怜。jīn cháo là yuè chūn yì dòng,yún ān xiàn qián jiāng kě lián。
一声何处送书雁,百丈谁家上水船。yī shēng hé chù sòng shū yàn,bǎi zhàng shuí jiā shàng shuǐ chuán。
未将梅蕊惊愁眼,要取楸花媚远天。wèi jiāng méi ruǐ jīng chóu yǎn,yào qǔ qiū huā mèi yuǎn tiān。
明光起草人所羡,肺病几时朝日边。míng guāng qǐ cǎo rén suǒ xiàn,fèi bìng jǐ shí cháo rì biān。

十二月一日三首(其二)

杜甫

寒轻市上山烟碧,日满楼前江雾黄。hán qīng shì shàng shān yān bì,rì mǎn lóu qián jiāng wù huáng。
负盐出井此溪女,打鼓发船何郡郎。fù yán chū jǐng cǐ xī nǚ,dǎ gǔ fā chuán hé jùn láng。
新亭举目风景切,茂陵著书消渴长。xīn tíng jǔ mù fēng jǐng qiè,mào líng zhù shū xiāo kě zhǎng。
春花不愁不烂漫,楚客唯听棹相将。chūn huā bù chóu bù làn màn,chǔ kè wéi tīng zhào xiāng jiāng。

十二月一日三首(其三)

杜甫

即看燕子入山扉,岂有黄鹂历翠微。jí kàn yàn zi rù shān fēi,qǐ yǒu huáng lí lì cuì wēi。
短短桃花临水岸,轻轻柳絮点人衣。duǎn duǎn táo huā lín shuǐ àn,qīng qīng liǔ xù diǎn rén yī。
春来准拟开怀久,老去亲知见面稀。chūn lái zhǔn nǐ kāi huái jiǔ,lǎo qù qīn zhī jiàn miàn xī。
他日一杯难强进,重嗟筋力故山违。tā rì yī bēi nán qiáng jìn,zhòng jiē jīn lì gù shān wéi。