古诗词

秋兴八首

杜甫

【其一】
玉露凋伤枫树林,巫山巫峡气萧森。yù lù diāo shāng fēng shù lín,wū shān wū xiá qì xiāo sēn。
江间波浪兼天涌,塞上风云接地阴。jiāng jiān bō làng jiān tiān yǒng,sāi shàng fēng yún jiē dì yīn。
丛菊两开他日泪,孤舟一系故园心。cóng jú liǎng kāi tā rì lèi,gū zhōu yī xì gù yuán xīn。
寒衣处处催刀尺,白帝城高急暮砧。hán yī chù chù cuī dāo chǐ,bái dì chéng gāo jí mù zhēn。
【其二】
夔府孤城落日斜,每依北斗望京华。kuí fǔ gū chéng luò rì xié,měi yī běi dòu wàng jīng huá。
听猿实下三声泪,奉使虚随八月槎。tīng yuán shí xià sān shēng lèi,fèng shǐ xū suí bā yuè chá。
画省香炉违伏枕,山楼粉堞隐悲笳。huà shěng xiāng lú wéi fú zhěn,shān lóu fěn dié yǐn bēi jiā。
请看石上藤萝月,已映洲前芦荻花。qǐng kàn shí shàng téng luó yuè,yǐ yìng zhōu qián lú dí huā。
【其三】
千家山郭静朝晖,日日江楼坐翠微。qiān jiā shān guō jìng cháo huī,rì rì jiāng lóu zuò cuì wēi。
信宿渔人还泛泛,清秋燕子故飞飞。xìn sù yú rén hái fàn fàn,qīng qiū yàn zi gù fēi fēi。
匡衡抗疏功名薄,刘向传经心事违。kuāng héng kàng shū gōng míng báo,liú xiàng chuán jīng xīn shì wéi。
同学少年多不贱,五陵衣马自轻肥。tóng xué shǎo nián duō bù jiàn,wǔ líng yī mǎ zì qīng féi。
【其四】
闻道长安似弈棋,百年世事不胜悲。wén dào zhǎng ān shì yì qí,bǎi nián shì shì bù shèng bēi。
王侯第宅皆新主,文武衣冠异昔时。wáng hóu dì zhái jiē xīn zhǔ,wén wǔ yī guān yì xī shí。
直北关山金鼓振,征西车马羽书驰。zhí běi guān shān jīn gǔ zhèn,zhēng xī chē mǎ yǔ shū chí。
鱼龙寂寞秋江冷,故国平居有所思。yú lóng jì mò qiū jiāng lěng,gù guó píng jū yǒu suǒ sī。
【其五】
蓬莱宫阙对南山,承露金茎霄汉间。péng lái gōng quē duì nán shān,chéng lù jīn jīng xiāo hàn jiān。
西望瑶池降王母,东来紫气满函关。xī wàng yáo chí jiàng wáng mǔ,dōng lái zǐ qì mǎn hán guān。
云移雉尾开宫扇,日绕龙鳞识圣颜。yún yí zhì wěi kāi gōng shàn,rì rào lóng lín shí shèng yán。
一卧沧江惊岁晚,几回青琐点朝班。yī wò cāng jiāng jīng suì wǎn,jǐ huí qīng suǒ diǎn cháo bān。
【其六】
瞿塘峡口曲江头,万里风烟接素秋。qú táng xiá kǒu qū jiāng tóu,wàn lǐ fēng yān jiē sù qiū。
花萼夹城通御气,芙蓉小苑入边愁。huā è jiā chéng tōng yù qì,fú róng xiǎo yuàn rù biān chóu。
珠帘绣柱围黄鹄,锦缆牙樯起白鸥。zhū lián xiù zhù wéi huáng gǔ,jǐn lǎn yá qiáng qǐ bái ōu。
回首可怜歌舞地,秦中自古帝王州。huí shǒu kě lián gē wǔ dì,qín zhōng zì gǔ dì wáng zhōu。
【其七】
昆明池水汉时功,武帝旌旗在眼中。kūn míng chí shuǐ hàn shí gōng,wǔ dì jīng qí zài yǎn zhōng。
织女机丝虚夜月,石鲸鳞甲动秋风。zhī nǚ jī sī xū yè yuè,shí jīng lín jiǎ dòng qiū fēng。
波漂菰米沉云黑,露冷莲房坠粉红。bō piāo gū mǐ chén yún hēi,lù lěng lián fáng zhuì fěn hóng。
关塞极天惟鸟道,江湖满地一渔翁。guān sāi jí tiān wéi niǎo dào,jiāng hú mǎn dì yī yú wēng。
【其八】
昆吾御宿自逶迤,紫阁峰阴入渼陂。kūn wú yù sù zì wēi yí,zǐ gé fēng yīn rù měi bēi。
香稻啄馀鹦鹉粒,碧梧栖老凤凰枝。xiāng dào zhuó yú yīng wǔ lì,bì wú qī lǎo fèng huáng zhī。
佳人拾翠春相问,仙侣同舟晚更移。jiā rén shí cuì chūn xiāng wèn,xiān lǚ tóng zhōu wǎn gèng yí。
彩笔昔曾干气象,白头吟望苦低垂。cǎi bǐ xī céng gàn qì xiàng,bái tóu yín wàng kǔ dī chuí。
杜甫

杜甫

杜甫(712-770),字子美,自号少陵野老,世称“杜工部”、“杜少陵”等,汉族,河南府巩县(今河南省巩义市)人,唐代伟大的现实主义诗人,杜甫被世人尊为“诗圣”,其诗被称为“诗史”。杜甫与李白合称“李杜”,为了跟另外两位诗人李商隐与杜牧即“小李杜”区别开来,杜甫与李白又合称“大李杜”。他忧国忧民,人格高尚,他的约1400余首诗被保留了下来,诗艺精湛,在中国古典诗歌中备受推崇,影响深远。759-766年间曾居成都,后世有杜甫草堂纪念。 杜甫的作品>>

猜您喜欢

览物

杜甫

曾为掾吏趋三辅,忆在潼关诗兴多。céng wèi yuàn lì qū sān fǔ,yì zài tóng guān shī xīng duō。
巫峡忽如瞻华岳,蜀江犹似见黄河。wū xiá hū rú zhān huá yuè,shǔ jiāng yóu shì jiàn huáng hé。
舟中得病移衾枕,洞口经春长薜萝。zhōu zhōng dé bìng yí qīn zhěn,dòng kǒu jīng chūn zhǎng bì luó。
形胜有馀风土恶,几时回首一高歌。xíng shèng yǒu yú fēng tǔ è,jǐ shí huí shǒu yī gāo gē。

即事

杜甫

暮春三月巫峡长,皛皛行云浮日光。mù chūn sān yuè wū xiá zhǎng,xiǎo xiǎo xíng yún fú rì guāng。
雷声忽送千峰雨,花气浑如百和香。léi shēng hū sòng qiān fēng yǔ,huā qì hún rú bǎi hé xiāng。
黄莺过水翻回去,燕子衔泥湿不妨。huáng yīng guò shuǐ fān huí qù,yàn zi xián ní shī bù fáng。
飞阁卷帘图画里,虚无只少对潇湘。fēi gé juǎn lián tú huà lǐ,xū wú zhǐ shǎo duì xiāo xiāng。

即事

杜甫

天畔群山孤草亭,江中风浪雨冥冥。tiān pàn qún shān gū cǎo tíng,jiāng zhōng fēng làng yǔ míng míng。
一双白鱼不受钓,三寸黄甘犹自青。yī shuāng bái yú bù shòu diào,sān cùn huáng gān yóu zì qīng。
多病马卿无日起,穷途阮籍几时醒。duō bìng mǎ qīng wú rì qǐ,qióng tú ruǎn jí jǐ shí xǐng。
未闻细柳散金甲,肠断秦川流浊泾。wèi wén xì liǔ sàn jīn jiǎ,cháng duàn qín chuān liú zhuó jīng。

舍弟观赴蓝田取妻子到江陵喜寄三首

杜甫

汝迎妻子达荆州,消息真传解我忧。rǔ yíng qī zi dá jīng zhōu,xiāo xī zhēn chuán jiě wǒ yōu。
鸿雁影来连峡内,鹡鸰飞急到沙头。hóng yàn yǐng lái lián xiá nèi,jí líng fēi jí dào shā tóu。
峣关险路今虚远,禹凿寒江正稳流。yáo guān xiǎn lù jīn xū yuǎn,yǔ záo hán jiāng zhèng wěn liú。
朱绂即当随彩鹢,青春不假报黄牛。zhū fú jí dāng suí cǎi yì,qīng chūn bù jiǎ bào huáng niú。

舍弟观赴蓝田取妻子到江陵喜寄三首

杜甫

马度秦关雪正深,北来肌骨苦寒侵。mǎ dù qín guān xuě zhèng shēn,běi lái jī gǔ kǔ hán qīn。
他乡就我生春色,故国移居见客心。tā xiāng jiù wǒ shēng chūn sè,gù guó yí jū jiàn kè xīn。
剩欲提携如意舞,喜多行坐白头吟。shèng yù tí xié rú yì wǔ,xǐ duō xíng zuò bái tóu yín。
巡檐索共梅花笑,冷蕊疏枝半不禁。xún yán suǒ gòng méi huā xiào,lěng ruǐ shū zhī bàn bù jìn。

舍弟观赴蓝田取妻子到江陵喜寄三首

杜甫

庾信罗含俱有宅,春来秋去作谁家。yǔ xìn luó hán jù yǒu zhái,chūn lái qiū qù zuò shuí jiā。
短墙若在从残草,乔木如存可假花。duǎn qiáng ruò zài cóng cán cǎo,qiáo mù rú cún kě jiǎ huā。
卜筑应同蒋诩径,为园须似邵平瓜。bo zhù yīng tóng jiǎng xǔ jìng,wèi yuán xū shì shào píng guā。
比年病酒开涓滴,弟劝兄酬何怨嗟。bǐ nián bìng jiǔ kāi juān dī,dì quàn xiōng chóu hé yuàn jiē。

七月一日题终明府水楼二首(其一)

杜甫

高栋曾轩已自凉,秋风此日洒衣裳。gāo dòng céng xuān yǐ zì liáng,qiū fēng cǐ rì sǎ yī shang。
翛然欲下阴山雪,不去非无汉署香。xiāo rán yù xià yīn shān xuě,bù qù fēi wú hàn shǔ xiāng。
绝辟过云开锦绣,疏松夹水奏笙簧。jué pì guò yún kāi jǐn xiù,shū sōng jiā shuǐ zòu shēng huáng。
看君宜著王乔履,真赐还疑出尚方。kàn jūn yí zhù wáng qiáo lǚ,zhēn cì hái yí chū shàng fāng。

七月一日题终明府水楼二首(其二)

杜甫

宓子弹琴邑宰日,终军弃繻英妙时。mì zi dàn qín yì zǎi rì,zhōng jūn qì xū yīng miào shí。
承家节操尚不泯,为政风流今在兹。chéng jiā jié cāo shàng bù mǐn,wèi zhèng fēng liú jīn zài zī。
可怜宾客尽倾盖,何处老翁来赋诗。kě lián bīn kè jǐn qīng gài,hé chù lǎo wēng lái fù shī。
楚江巫峡半云雨,清簟疏帘看弈棋。chǔ jiāng wū xiá bàn yún yǔ,qīng diàn shū lián kàn yì qí。

简吴郎司法

杜甫

有客乘舸自忠州,遣骑安置瀼西头。yǒu kè chéng gě zì zhōng zhōu,qiǎn qí ān zhì ráng xī tóu。
古堂本买藉疏豁,借汝迁居停宴游。gǔ táng běn mǎi jí shū huō,jiè rǔ qiān jū tíng yàn yóu。
云石荧荧高叶曙,风江飒飒乱帆秋。yún shí yíng yíng gāo yè shǔ,fēng jiāng sà sà luàn fān qiū。
却为姻娅过逢地,许坐曾轩数散愁。què wèi yīn yà guò féng dì,xǔ zuò céng xuān shù sàn chóu。

又呈吴郎

杜甫

堂前扑枣任西邻,无食无儿一妇人。táng qián pū zǎo rèn xī lín,wú shí wú ér yī fù rén。
不为困穷宁有此,只缘恐惧转须亲。bù wèi kùn qióng níng yǒu cǐ,zhǐ yuán kǒng jù zhuǎn xū qīn。
即防远客虽多事,使插疏篱却甚真。jí fáng yuǎn kè suī duō shì,shǐ chā shū lí què shén zhēn。
已诉徵求贫到骨,正思戎马泪盈巾。yǐ sù zhēng qiú pín dào gǔ,zhèng sī róng mǎ lèi yíng jīn。

送李八秘

杜甫

青帘白舫益州来,巫峡秋涛天地回。qīng lián bái fǎng yì zhōu lái,wū xiá qiū tāo tiān dì huí。
石出倒听枫叶下,橹摇背指菊花开。shí chū dào tīng fēng yè xià,lǔ yáo bèi zhǐ jú huā kāi。
贪趋相府今晨发,恐失佳期后命催。tān qū xiāng fǔ jīn chén fā,kǒng shī jiā qī hòu mìng cuī。
南极一星朝北斗,五云多处是三台。nán jí yī xīng cháo běi dòu,wǔ yún duō chù shì sān tái。

季夏送乡弟韶陪黄门从叔

杜甫

令弟尚为苍水使,名家莫出杜陵人。lìng dì shàng wèi cāng shuǐ shǐ,míng jiā mò chū dù líng rén。
比来相国兼安蜀,归赴朝廷已入秦。bǐ lái xiāng guó jiān ān shǔ,guī fù cháo tíng yǐ rù qín。
舍舟策马论兵地,拖玉腰金报主身。shě zhōu cè mǎ lùn bīng dì,tuō yù yāo jīn bào zhǔ shēn。
莫度清秋吟蟋蟀,早闻黄阁画麒麟。mò dù qīng qiū yín xī shuài,zǎo wén huáng gé huà qí lín。

见萤火

杜甫

巫山秋夜萤火飞,帘疏巧入坐人衣。wū shān qiū yè yíng huǒ fēi,lián shū qiǎo rù zuò rén yī。
忽惊屋里琴书冷,复乱檐边星宿稀。hū jīng wū lǐ qín shū lěng,fù luàn yán biān xīng sù xī。
却绕井阑添个个,偶经花蕊弄辉辉。què rào jǐng lán tiān gè gè,ǒu jīng huā ruǐ nòng huī huī。
苍江白发愁看汝,来岁如今归未归。cāng jiāng bái fā chóu kàn rǔ,lái suì rú jīn guī wèi guī。

吹笛

杜甫

吹笛秋山风月清,谁家巧作断肠声。chuī dí qiū shān fēng yuè qīng,shuí jiā qiǎo zuò duàn cháng shēng。
风飘律吕相和切,月傍关山几处明。fēng piāo lǜ lǚ xiāng hé qiè,yuè bàng guān shān jǐ chù míng。
胡骑中宵堪北走,武陵一曲想南征。hú qí zhōng xiāo kān běi zǒu,wǔ líng yī qū xiǎng nán zhēng。
故园杨柳今摇落,何得愁中曲尽生。gù yuán yáng liǔ jīn yáo luò,hé dé chóu zhōng qū jǐn shēng。

见王监兵马使说近山有白黑二鹰罗者久取竟未能得王以为毛骨有异他鹰恐腊后春生鶱飞避暖劲翮思秋之甚眇不可见请余赋

杜甫

雪飞玉立尽清秋,不惜奇毛恣远游。xuě fēi yù lì jǐn qīng qiū,bù xī qí máo zì yuǎn yóu。
在野只教心力破,千人何事网罗求。zài yě zhǐ jiào xīn lì pò,qiān rén hé shì wǎng luó qiú。
一生自猎知无敌,百中争能耻下韝。yī shēng zì liè zhī wú dí,bǎi zhōng zhēng néng chǐ xià gōu。
鹏碍九天须却避,兔藏三穴莫深忧。péng ài jiǔ tiān xū què bì,tù cáng sān xué mò shēn yōu。