古诗词

春怨

刘方平

纱窗日落渐黄昏,金屋无人见泪痕。shā chuāng rì luò jiàn huáng hūn,jīn wū wú rén jiàn lèi hén。
寂寞空庭春欲晚,梨花满地不开门。jì mò kōng tíng chūn yù wǎn,lí huā mǎn dì bù kāi mén。
刘方平

刘方平

刘方平(758年前后在世),唐朝河南洛阳人。匈奴族。天宝前期曾应进士试,又欲从军 ,均未如意,从此隐居颍水、汝河之滨,终生未仕。与皇甫冉、元德秀、李颀、严武为诗友,为薪颖士赏识。工诗,善画山水。其诗多咏物写景之作,尤擅绝句,其诗多写闺情、乡思,思想内容较贫弱,但艺术性较高,善于寓情于景,意蕴无穷。其《月夜》 、《春怨》、《新春》、《秋夜泛舟》等都是历来为人传诵的名作。 刘方平的作品>>

猜您喜欢

寄陇右严判官

刘方平

副相西征重,苍生属望晨。fù xiāng xī zhēng zhòng,cāng shēng shǔ wàng chén。
还同周薄伐,不取汉和亲。hái tóng zhōu báo fá,bù qǔ hàn hé qīn。
虏阵摧枯易,王师决胜频。lǔ zhèn cuī kū yì,wáng shī jué shèng pín。
高旗临鼓角,太白静风尘。gāo qí lín gǔ jiǎo,tài bái jìng fēng chén。
赤狄争归化,青羌已请臣。chì dí zhēng guī huà,qīng qiāng yǐ qǐng chén。
遥传阃外美,盛选幕中宾。yáo chuán kǔn wài měi,shèng xuǎn mù zhōng bīn。
玉剑光初发,冰壶色自真。yù jiàn guāng chū fā,bīng hú sè zì zhēn。
忠贞期报主,章服岂荣身。zhōng zhēn qī bào zhǔ,zhāng fú qǐ róng shēn。
边草含风绿,征鸿过月新。biān cǎo hán fēng lǜ,zhēng hóng guò yuè xīn。
胡笳长出塞,陇水半归秦。hú jiā zhǎng chū sāi,lǒng shuǐ bàn guī qín。
绝漠多来往,连年厌苦辛。jué mò duō lái wǎng,lián nián yàn kǔ xīn。
路经西汉雪,家掷后园春。lù jīng xī hàn xuě,jiā zhì hòu yuán chūn。
谁念烟云里,深居汝颍滨。shuí niàn yān yún lǐ,shēn jū rǔ yǐng bīn。
一丛黄菊地,九日白衣人。yī cóng huáng jú dì,jiǔ rì bái yī rén。
松叶疏开岭,桃花密映津。sōng yè shū kāi lǐng,táo huā mì yìng jīn。
缣书若有寄,为访许由邻。jiān shū ruò yǒu jì,wèi fǎng xǔ yóu lín。

代宛转歌二首

刘方平

星参差,明月二八灯五枝。xīng cān chà,míng yuè èr bā dēng wǔ zhī。
黄鹤瑶琴将别去,芙蓉羽帐惜空垂。huáng hè yáo qín jiāng bié qù,fú róng yǔ zhàng xī kōng chuí。
歌宛转,宛转恨无穷。gē wǎn zhuǎn,wǎn zhuǎn hèn wú qióng。
愿为潮与浪,俱起碧流中。yuàn wèi cháo yǔ làng,jù qǐ bì liú zhōng。

代宛转歌二首

刘方平

晓将近,黄姑织女银河尽。xiǎo jiāng jìn,huáng gū zhī nǚ yín hé jǐn。
九华锦衾无复情,千金宝镜谁能引。jiǔ huá jǐn qīn wú fù qíng,qiān jīn bǎo jìng shuí néng yǐn。
歌宛转,宛转伤别离。gē wǎn zhuǎn,wǎn zhuǎn shāng bié lí。
愿作杨与柳,同向玉窗垂。yuàn zuò yáng yǔ liǔ,tóng xiàng yù chuāng chuí。

拟娼楼节怨

刘方平

上苑离离莺度,昆明幂幂蒲生。shàng yuàn lí lí yīng dù,kūn míng mì mì pú shēng。
时光春华可惜,何须对镜含情。shí guāng chūn huá kě xī,hé xū duì jìng hán qíng。

铜雀妓

刘方平

遗令奉君王,颦蛾强一妆。yí lìng fèng jūn wáng,pín é qiáng yī zhuāng。
岁移陵树色,恩在舞衣香。suì yí líng shù sè,ēn zài wǔ yī xiāng。
玉座生秋气,铜台下夕阳。yù zuò shēng qiū qì,tóng tái xià xī yáng。
泪痕沾井干,舞袖为谁长。lèi hén zhān jǐng gàn,wǔ xiù wèi shuí zhǎng。

鼓吹曲辞巫山高

刘方平

楚国巫山秀,清猿日夜啼。chǔ guó wū shān xiù,qīng yuán rì yè tí。
万重春树合,十二碧峰齐。wàn zhòng chūn shù hé,shí èr bì fēng qí。
峡出朝云下,江来暮雨西。xiá chū cháo yún xià,jiāng lái mù yǔ xī。
阳台归路直,不畏向家迷。yáng tái guī lù zhí,bù wèi xiàng jiā mí。

横吹曲辞梅花落

刘方平

新岁芳梅树,繁苞四面同。xīn suì fāng méi shù,fán bāo sì miàn tóng。
春风吹渐落,一夜几枝空。chūn fēng chuī jiàn luò,yī yè jǐ zhī kōng。
小妇今如此,长城恨不穷。xiǎo fù jīn rú cǐ,zhǎng chéng hèn bù qióng。
莫将辽海雪,来比后庭中。mò jiāng liáo hǎi xuě,lái bǐ hòu tíng zhōng。

相和歌辞栖乌曲二首

刘方平

蛾眉曼脸倾城国,鸣环动佩新相识。é méi màn liǎn qīng chéng guó,míng huán dòng pèi xīn xiāng shí。
银汉斜临白玉堂,芙蓉行障掩灯光。yín hàn xié lín bái yù táng,fú róng xíng zhàng yǎn dēng guāng。

相和歌辞栖乌曲二首

刘方平

画舸双艚锦为缆,芙蓉花发莲叶暗。huà gě shuāng cáo jǐn wèi lǎn,fú róng huā fā lián yè àn。
门前月色映横塘,感郎中夜渡潇湘。mén qián yuè sè yìng héng táng,gǎn láng zhōng yè dù xiāo xiāng。
2412