古诗词

山坡羊

唐寅

新酒残花迤逗,寒食清明前后。xīn jiǔ cán huā yí dòu,hán shí qīng míng qián hòu。
罗衣冷落,冷落腰肢瘦。luó yī lěng luò,lěng luò yāo zhī shòu。
个样愁,何时有尽头,刚能遣拨,遣拨还依旧。gè yàng chóu,hé shí yǒu jǐn tóu,gāng néng qiǎn bō,qiǎn bō hái yī jiù。
芳草天涯人在否,登楼登楼,望远游,低头低头,泪暗流。fāng cǎo tiān yá rén zài fǒu,dēng lóu dēng lóu,wàng yuǎn yóu,dī tóu dī tóu,lèi àn liú。
情和愁缠人沉醉,月和灯明人心地。qíng hé chóu chán rén chén zuì,yuè hé dēng míng rén xīn dì。
为冤家使得心都碎,骨髓情怎教人心弃毁。wèi yuān jiā shǐ dé xīn dōu suì,gǔ suǐ qíng zěn jiào rén xīn qì huǐ。
蓝桥路阻,路阻春来水,深院黄昏珠泪垂。lán qiáo lù zǔ,lù zǔ chūn lái shuǐ,shēn yuàn huáng hūn zhū lèi chuí。
徘徊灯花烧做灰,荼蘼兰干边,飞作堆。pái huái dēng huā shāo zuò huī,tú mí lán gàn biān,fēi zuò duī。
信迢迢无些凭准,睡醒醒何曾安稳。xìn tiáo tiáo wú xiē píng zhǔn,shuì xǐng xǐng hé céng ān wěn。
东风吹散,吹散梨花影。dōng fēng chuī sàn,chuī sàn lí huā yǐng。
软怯身轻,身轻草上尘。ruǎn qiè shēn qīng,shēn qīng cǎo shàng chén。
只愁镜里朱颜损,栲栳量金难买春。zhǐ chóu jìng lǐ zhū yán sǔn,kǎo lǎo liàng jīn nán mǎi chūn。
伤神伤神,额黛颦,堪嗔堪嗔,薄幸人。shāng shén shāng shén,é dài pín,kān chēn kān chēn,báo xìng rén。
纤手寻常相挽,亲许来时放胆,谁想塔尖儿上却把人来赚,咫尺间难猜对面山。xiān shǒu xún cháng xiāng wǎn,qīn xǔ lái shí fàng dǎn,shuí xiǎng tǎ jiān ér shàng què bǎ rén lái zhuàn,zhǐ chǐ jiān nán cāi duì miàn shān。
风云气色多少浓和淡,铁打心肠也痛酸,冤愆怎得鱼儿上钓竿。fēng yún qì sè duō shǎo nóng hé dàn,tiě dǎ xīn cháng yě tòng suān,yuān qiān zěn dé yú ér shàng diào gān。
盘桓难道,砖阶没缝钻。pán huán nán dào,zhuān jiē méi fèng zuān。
暖融融温香肌体,笑吟吟娇羞容止,牡丹芍药都难比。nuǎn róng róng wēn xiāng jī tǐ,xiào yín yín jiāo xiū róng zhǐ,mǔ dān sháo yào dōu nán bǐ。
紧搂时,心头气一丝,魂灵飞散青霄里,便死甘心说甚的,钗垂钗垂,宝髻披,香脂香脂,尚有馀。jǐn lǒu shí,xīn tóu qì yī sī,hún líng fēi sàn qīng xiāo lǐ,biàn sǐ gān xīn shuō shén de,chāi chuí chāi chuí,bǎo jì pī,xiāng zhī xiāng zhī,shàng yǒu yú。
燕子妆楼春晓,箔上蚕眠春老,海棠报道,报道花开早。yàn zi zhuāng lóu chūn xiǎo,bó shàng cán mián chūn lǎo,hǎi táng bào dào,bào dào huā kāi zǎo。
夜又朝,光阴信手抛,甫能炙得灯儿了,燕子楼头月又高。yè yòu cháo,guāng yīn xìn shǒu pāo,fǔ néng zhì dé dēng ér le,yàn zi lóu tóu yuè yòu gāo。
春宵春宵,叹寂寥,裙腰裙腰,香渐消。chūn xiāo chūn xiāo,tàn jì liáo,qún yāo qún yāo,xiāng jiàn xiāo。
窗下鸡鸣天晓,天际王孙芳草。chuāng xià jī míng tiān xiǎo,tiān jì wáng sūn fāng cǎo。
烟波旷荡,旷荡鳞翁杳。yān bō kuàng dàng,kuàng dàng lín wēng yǎo。
翠黛凋,愁眉怎样描。cuì dài diāo,chóu méi zěn yàng miáo。
东风赚得莺花老,红烛金钗且慢敲。dōng fēng zhuàn dé yīng huā lǎo,hóng zhú jīn chāi qiě màn qiāo。
香消香消,一叉腰,迢遥迢遥,万里桥。xiāng xiāo xiāng xiāo,yī chā yāo,tiáo yáo tiáo yáo,wàn lǐ qiáo。
明日梧桐金井,游子风尘蓬梗。míng rì wú tóng jīn jǐng,yóu zi fēng chén péng gěng。
红罗斗账,斗账新霜冷。hóng luó dòu zhàng,dòu zhàng xīn shuāng lěng。
掩翠屏,斜身背着灯,灯前壁上形怜影,此际如何挨到明。yǎn cuì píng,xié shēn bèi zhe dēng,dēng qián bì shàng xíng lián yǐng,cǐ jì rú hé āi dào míng。
愁听愁听,雁报更,低声低声,数薄情。chóu tīng chóu tīng,yàn bào gèng,dī shēng dī shēng,shù báo qíng。
嫩绿芭蕉庭院,新绣鸳鸯罗扇。nèn lǜ bā jiāo tíng yuàn,xīn xiù yuān yāng luó shàn。
天时乍暖,乍暖浑身倦。tiān shí zhà nuǎn,zhà nuǎn hún shēn juàn。
整步莲,秋千画架前,几回欲上,欲上羞人见。zhěng bù lián,qiū qiān huà jià qián,jǐ huí yù shàng,yù shàng xiū rén jiàn。
走入纱幮枕泪眠,芳年芳年,正可怜,其间其间,不敢言。zǒu rù shā chú zhěn lèi mián,fāng nián fāng nián,zhèng kě lián,qí jiān qí jiān,bù gǎn yán。
数过清明春老,花到荼蘼事了。shù guò qīng míng chūn lǎo,huā dào tú mí shì le。
光阴估值,估值钱多少。guāng yīn gū zhí,gū zhí qián duō shǎo。
望酒摽,先拚典翠袍。wàng jiǔ biāo,xiān pàn diǎn cuì páo。
三更尚道,尚道归家早。sān gèng shàng dào,shàng dào guī jiā zǎo。
花压重门带月敲,滔滔滔滔,醉一宵,萧萧萧萧,已二毛。huā yā zhòng mén dài yuè qiāo,tāo tāo tāo tāo,zuì yī xiāo,xiāo xiāo xiāo xiāo,yǐ èr máo。

中秋月别舍弟

韩邦奇

同在天涯君归也。tóng zài tiān yá jūn guī yě。
日暮长途,烦蒸溽暑,孤馆泊谁家。rì mù zhǎng tú,fán zhēng rù shǔ,gū guǎn pō shuí jiā。
芦沟桥下,望灞陵、一样销魂,塞水流沙。lú gōu qiáo xià,wàng bà líng yī yàng xiāo hún,sāi shuǐ liú shā。
月满蒹葭飘零也。yuè mǎn jiān jiā piāo líng yě。
渭水川川,秦山叠叠,无奈岭云遮。wèi shuǐ chuān chuān,qín shān dié dié,wú nài lǐng yún zhē。
迢迢今夜。tiáo tiáo jīn yè。
想池塘、客梦岑岑,还绕京华。xiǎng chí táng kè mèng cén cén,hái rào jīng huá。

襄城遗曲瑟奏

韩邦奇

多才自累,百感攒结。duō cái zì lèi,bǎi gǎn zǎn jié。
天涯渴病思归客。tiān yá kě bìng sī guī kè。
渭水新丰,家山在那些。wèi shuǐ xīn fēng,jiā shān zài nà xiē。
南南北北,奔驰岁岁,年年飘泊。nán nán běi běi,bēn chí suì suì,nián nián piāo pō。
悽切悽切好悽切。qī qiè qī qiè hǎo qī qiè。
鸿雁又来也,天末数声哀,聚散梧桐叶。hóng yàn yòu lái yě,tiān mò shù shēng āi,jù sàn wú tóng yè。
几阵西风瑟瑟。jǐ zhèn xī fēng sè sè。
玉箫声断秦楼月。yù xiāo shēng duàn qín lóu yuè。
秦楼月。qín lóu yuè。
星河缥缈,万里波摇,照彻长江千折。xīng hé piāo miǎo,wàn lǐ bō yáo,zhào chè zhǎng jiāng qiān zhé。
长江东下何时歇。zhǎng jiāng dōng xià hé shí xiē。
六代繁华都泯灭。liù dài fán huá dōu mǐn miè。
夜半寒潮,蓼岸荒洲,石头建业。yè bàn hán cháo,liǎo àn huāng zhōu,shí tóu jiàn yè。

黄粱梦谢仕归

韩邦奇

见青山猛自惊。jiàn qīng shān měng zì jīng。
又黄粱一梦醒。yòu huáng liáng yī mèng xǐng。
喜高鸟脱樊笼。xǐ gāo niǎo tuō fán lóng。
宝剑空鸣。bǎo jiàn kōng míng。
满柙兵书都没用。mǎn xiá bīng shū dōu méi yòng。
有庆云天上生。yǒu qìng yún tiān shàng shēng。
看甘泉地下涌。kàn gān quán dì xià yǒng。
说风火九边宁。shuō fēng huǒ jiǔ biān níng。
豫大丰亨。yù dà fēng hēng。
白发书生心自醒。bái fā shū shēng xīn zì xǐng。

长安月骊山

韩邦奇

望骊山秦宫,凌汉周火连天。wàng lí shān qín gōng,líng hàn zhōu huǒ lián tiān。
到如今、繁华理瓦砾,恩爱付尘烟。dào rú jīn fán huá lǐ wǎ lì,ēn ài fù chén yān。
周家长,秦家短,眼前一样凋残。zhōu jiā zhǎng,qín jiā duǎn,yǎn qián yī yàng diāo cán。
叹温泉玉娥,参乘翠辇呜銮。tàn wēn quán yù é,cān chéng cuì niǎn wū luán。
到如今、西风吹水冷,孤月照沙寒。dào rú jīn xī fēng chuī shuǐ lěng,gū yuè zhào shā hán。
飞霜楼,明珠殿,无人更倚朱阑。fēi shuāng lóu,míng zhū diàn,wú rén gèng yǐ zhū lán。

水仙子秋思

韩邦奇

月娟娟,空上海棠枝。yuè juān juān,kōng shàng hǎi táng zhī。
风瑟瑟,催残杨柳丝。fēng sè sè,cuī cán yáng liǔ sī。
露零零,易落梧桐泪,倚西楼,看雁归。lù líng líng,yì luò wú tóng lèi,yǐ xī lóu,kàn yàn guī。
隔天涯,万里相思。gé tiān yá,wàn lǐ xiāng sī。
休说到,梦中是假,暂欢娱,还胜醒时。xiū shuō dào,mèng zhōng shì jiǎ,zàn huān yú,hái shèng xǐng shí。
夜迢迢,梦也还稀。yè tiáo tiáo,mèng yě hái xī。

折桂令金陵

韩邦奇

上高城、叹息金陵。shàng gāo chéng tàn xī jīn líng。
望不尽、万树楸梧,何处是、六代宫庭。wàng bù jǐn wàn shù qiū wú,hé chù shì liù dài gōng tíng。
陈宋繁华,齐梁文藻,王谢流风,都做了、一场话柄。chén sòng fán huá,qí liáng wén zǎo,wáng xiè liú fēng,dōu zuò le yī chǎng huà bǐng。
还落不得,半个虚名。hái luò bù dé,bàn gè xū míng。
只有那、江汉多情。zhǐ yǒu nà jiāng hàn duō qíng。
依旧朝宗,寂寞杀、夜半石头,潮打空城。yī jiù cháo zōng,jì mò shā yè bàn shí tóu,cháo dǎ kōng chéng。

驻马听春思

韩邦奇

春思依依。chūn sī yī yī。
习习和风春昼迟。xí xí hé fēng chūn zhòu chí。
看他游春,杜甫喜见,春来又怕春归。kàn tā yóu chūn,dù fǔ xǐ jiàn,chūn lái yòu pà chūn guī。
耽春不觉鬓如丝。dān chūn bù jué bìn rú sī。
向海棠、还问春消息,燕语莺啼。xiàng hǎi táng hái wèn chūn xiāo xī,yàn yǔ yīng tí。
碧阑干外,春光有几。bì lán gàn wài,chūn guāng yǒu jǐ。

同前

韩邦奇

春雨霏霏。chūn yǔ fēi fēi。
绿柳丝丝春渐肥。lǜ liǔ sī sī chūn jiàn féi。
看他万花枝上,都是春光,蜂蝶休疑。kàn tā wàn huā zhī shàng,dōu shì chūn guāng,fēng dié xiū yí。
担头春酒陇头诗。dān tóu chūn jiǔ lǒng tóu shī。
风流人是春光主,燕语莺啼。fēng liú rén shì chūn guāng zhǔ,yàn yǔ yīng tí。
碧阑干外,春光有几。bì lán gàn wài,chūn guāng yǒu jǐ。

满庭芳洛阳怀古

韩邦奇

深秋旅程。shēn qiū lǚ chéng。
邙山云起,洛浦风生。máng shān yún qǐ,luò pǔ fēng shēng。
风悲云惨斜阳映。fēng bēi yún cǎn xié yáng yìng。
往事伤情。wǎng shì shāng qíng。
牛羊坂,是英雄坟冢。niú yáng bǎn,shì yīng xióng fén zhǒng。
禾黍场,是帝王宫庭。hé shǔ chǎng,shì dì wáng gōng tíng。
今和古,成长梦。jīn hé gǔ,chéng zhǎng mèng。
只丢下些,虚名虚姓。zhǐ diū xià xiē,xū míng xū xìng。
模糊在、断碑中。mó hú zài duàn bēi zhōng。

绵搭絮边城春到迟

韩邦奇

昏昏漠日下荒台。hūn hūn mò rì xià huāng tái。
望遥天、极目凄凄,春尽边山花未开。wàng yáo tiān jí mù qī qī,chūn jǐn biān shān huā wèi kāi。
对寒杯。duì hán bēi。
百感兴怀。bǎi gǎn xīng huái。
家乡万里,白发还催。jiā xiāng wàn lǐ,bái fā hái cuī。
何处是渭水,秦城雪满,红崖雁不来。hé chù shì wèi shuǐ,qín chéng xuě mǎn,hóng yá yàn bù lái。

同前边城秋来早

韩邦奇

边沙惨惨逐人来。biān shā cǎn cǎn zhú rén lái。
见西风、才报新秋,赤叶萧萧霜已催。jiàn xī fēng cái bào xīn qiū,chì yè xiāo xiāo shuāng yǐ cuī。
上高台。shàng gāo tái。
百感兴怀。bǎi gǎn xīng huái。
你看那、燕关赵塞,都做了、古往今来。nǐ kàn nà yàn guān zhào sāi,dōu zuò le gǔ wǎng jīn lái。
当不得、吊古思乡,野戍悽悽,却又画角哀。dāng bù dé diào gǔ sī xiāng,yě shù qī qī,què yòu huà jiǎo āi。

驻马听寄答世宁进士壬申

韩邦奇

别意悠悠。bié yì yōu yōu。
又是西风万里秋。yòu shì xī fēng wàn lǐ qiū。
那堪云迷白雁,露冷黄花,月满朱楼。nà kān yún mí bái yàn,lù lěng huáng huā,yuè mǎn zhū lóu。
柳条折断水东流。liǔ tiáo zhé duàn shuǐ dōng liú。
思君一夜,把潘腰瘦。sī jūn yī yè,bǎ pān yāo shòu。
多少离愁。duō shǎo lí chóu。
轻尘弱草,人非如旧。qīng chén ruò cǎo,rén fēi rú jiù。

绵搭絮咸阳怀古

韩邦奇

满堤衰柳暮蝉鸣。mǎn dī shuāi liǔ mù chán míng。
倚西风、驻马高岗,极目咸阳百感生。yǐ xī fēng zhù mǎ gāo gǎng,jí mù xián yáng bǎi gǎn shēng。
叹英雄、霸业成空。tàn yīng xióng bà yè chéng kōng。
望不尽、寒莎烟荻,寻不著、汉阙秦宫。wàng bù jǐn hán shā yān dí,xún bù zhù hàn quē qín gōng。
只丢下些,剩水残山,云物凄凉落照中。zhǐ diū xià xiē,shèng shuǐ cán shān,yún wù qī liáng luò zhào zhōng。

清江引晓秋

韩邦奇

银箭催更天渐晓。yín jiàn cuī gèng tiān jiàn xiǎo。
金井梧桐落劳。jīn jǐng wú tóng luò láo。
西风小阁寒,残月疏帘照。xī fēng xiǎo gé hán,cán yuè shū lián zhào。
王仲宣,此际愁多少。wáng zhòng xuān,cǐ jì chóu duō shǎo。
绿树满庭清气生。lǜ shù mǎn tíng qīng qì shēng。
宝鸭消银鼎。bǎo yā xiāo yín dǐng。
风传玉雁声,霜没金蝉影。fēng chuán yù yàn shēng,shuāng méi jīn chán yǐng。
就不是宋玉,也愁难整。jiù bù shì sòng yù,yě chóu nán zhěng。
楼上残更鸡叫彻。lóu shàng cán gèng jī jiào chè。
银蜡还明灭。yín là hái míng miè。
笛飘别院风,砧急长廊月。dí piāo bié yuàn fēng,zhēn jí zhǎng láng yuè。
萧条庾信愁难说。xiāo tiáo yǔ xìn chóu nán shuō。
河汉西倾生白露。hé hàn xī qīng shēng bái lù。
三四寒鸦语。sān sì hán yā yǔ。
黄花月下残,红叶风前舞。huáng huā yuè xià cán,hóng yè fēng qián wǔ。
张衡到此,把愁添做五。zhāng héng dào cǐ,bǎ chóu tiān zuò wǔ。

驻马听饯尧甫举人时在关中弘治乙丑

韩邦奇

夜色苍苍,酒满芳樽恨转长。yè sè cāng cāng,jiǔ mǎn fāng zūn hèn zhuǎn zhǎng。
那堪声沉玉漏,香尽金炉,烛冷银缸。nà kān shēng chén yù lòu,xiāng jǐn jīn lú,zhú lěng yín gāng。
离情才说两三行。lí qíng cái shuō liǎng sān xíng。
檐前却早鸡三唱。yán qián què zǎo jī sān chàng。
休题起行装。xiū tí qǐ xíng zhuāng。
却早把、残魂销尽,不须到灞陵桥上。què zǎo bǎ cán hún xiāo jǐn,bù xū dào bà líng qiáo shàng。

水仙子同州道中怀古

韩邦奇

落花不见采莲舟。luò huā bù jiàn cǎi lián zhōu。
乱柳难寻沙苑楼。luàn liǔ nán xún shā yuàn lóu。
莎青白冢清明后,长春宫,麋鹿游。shā qīng bái zhǒng qīng míng hòu,zhǎng chūn gōng,mí lù yóu。
把豪华都做了,一望荒丘。bǎ háo huá dōu zuò le,yī wàng huāng qiū。
长扬坂繁烟埋恨,夕阳亭落日生愁。zhǎng yáng bǎn fán yān mái hèn,xī yáng tíng luò rì shēng chóu。
留不住,渭水东流。liú bù zhù,wèi shuǐ dōng liú。

满庭芳送宗周举人已已京师

韩邦奇

阳关柳新。yáng guān liǔ xīn。
玉河波暖,燕阁春深。yù hé bō nuǎn,yàn gé chūn shēn。
斜阳满目增愁闷。xié yáng mǎn mù zēng chóu mèn。
别酒重斟。bié jiǔ zhòng zhēn。
北邙坂,英雄休问。běi máng bǎn,yīng xióng xiū wèn。
霸陵桥,芳胜休寻。bà líng qiáo,fāng shèng xiū xún。
越兜起,离人恨。yuè dōu qǐ,lí rén hèn。
似这等、浮名绊引。shì zhè děng fú míng bàn yǐn。
只待长卧华山云。zhǐ dài zhǎng wò huá shān yún。

朱履曲边城夜雨

韩邦奇

对寒灯、边城今夜。duì hán dēng biān chéng jīn yè。
望长安、家山在那些。wàng zhǎng ān jiā shān zài nà xiē。
雁南归、人没个去时节。yàn nán guī rén méi gè qù shí jié。
风瑟瑟,催残漏,雨潇潇,打红叶。fēng sè sè,cuī cán lòu,yǔ xiāo xiāo,dǎ hóng yè。
多管是、替愁人来添闷也。duō guǎn shì tì chóu rén lái tiān mèn yě。

寄生草晋阳怀归

韩邦奇

晚霜遥、玉垒寒,晚云多、金台迥。wǎn shuāng yáo yù lěi hán,wǎn yún duō jīn tái jiǒng。
想莼鲈、禁不得西风动。xiǎng chún lú jìn bù dé xī fēng dòng。
对莺儿、弹不出南薰弄。duì yīng ér dàn bù chū nán xūn nòng。
望烟霞、丢不下东山景。wàng yān xiá diū bù xià dōng shān jǐng。
急归来、却早是白头人。jí guī lái què zǎo shì bái tóu rén。
到此时、看破了黄粱梦。dào cǐ shí kàn pò le huáng liáng mèng。