古诗词

邓肃

偶成

邓肃

乘风上天款天语,天公不怒雷公怒。chéng fēng shàng tiān kuǎn tiān yǔ,tiān gōng bù nù léi gōng nù。
烟霄一斥下人间,豺狼旁午归无路。yān xiāo yī chì xià rén jiān,chái láng páng wǔ guī wú lù。
欲度三吴血盈川,欲泛九江兵闇天。yù dù sān wú xuè yíng chuān,yù fàn jiǔ jiāng bīng àn tiān。
扶筇却出徽城去,去天一握五危巅。fú qióng què chū huī chéng qù,qù tiān yī wò wǔ wēi diān。
水陆辛勤已足矣,雪花更开九万里。shuǐ lù xīn qín yǐ zú yǐ,xuě huā gèng kāi jiǔ wàn lǐ。
英雄困饿古犹今,莫学儿曹生愠喜。yīng xióng kùn è gǔ yóu jīn,mò xué ér cáo shēng yùn xǐ。

题显亲庵谨次严韵

邓肃

寒芦败苇秋风严,魏紫姚黄春色妍。hán lú bài wěi qiū fēng yán,wèi zǐ yáo huáng chūn sè yán。
谁能不随天地转,开阖自我古无前。shuí néng bù suí tiān dì zhuǎn,kāi hé zì wǒ gǔ wú qián。
秋花忽从三月盛,引得好诗来相庆。qiū huā hū cóng sān yuè shèng,yǐn dé hǎo shī lái xiāng qìng。
为见漫空儿女姿,义气稍回君子正。wèi jiàn màn kōng ér nǚ zī,yì qì shāo huí jūn zi zhèng。
我顷失鱼缘钩直,抱璞未酬不须泣。wǒ qǐng shī yú yuán gōu zhí,bào pú wèi chóu bù xū qì。
天生我辈岂偶然,但驱百怪归篇什。tiān shēng wǒ bèi qǐ ǒu rán,dàn qū bǎi guài guī piān shén。
惭愧梅仙情最亲,期我看花三省身。cán kuì méi xiān qíng zuì qīn,qī wǒ kàn huā sān shěng shēn。
已趁春风聊一笑,更仿秋霜不改春。yǐ chèn chūn fēng liáo yī xiào,gèng fǎng qiū shuāng bù gǎi chūn。

送思道

邓肃

狂风一过天如洗,四卷阴云空万里。kuáng fēng yī guò tiān rú xǐ,sì juǎn yīn yún kōng wàn lǐ。
高楼月色三更寒,鱼歌相应起寒苇。gāo lóu yuè sè sān gèng hán,yú gē xiāng yīng qǐ hán wěi。
一樽初对谪仙人,只用澜翻细论文。yī zūn chū duì zhé xiān rén,zhǐ yòng lán fān xì lùn wén。
半夜拂衣翩欲往,飘飘逸兴凌秋云。bàn yè fú yī piān yù wǎng,piāo piāo yì xīng líng qiū yún。
破浪扁舟一叶细,问君去去端君意。pò làng biǎn zhōu yī yè xì,wèn jūn qù qù duān jūn yì。
笑言演峡隘心胸,要观闽海浩无际。xiào yán yǎn xiá ài xīn xiōng,yào guān mǐn hǎi hào wú jì。
顾我齑盐尚泮宫,安得化云便从龙。gù wǒ jī yán shàng pàn gōng,ān dé huà yún biàn cóng lóng。
好景欲观今未遂,凭君驱入锦囊中。hǎo jǐng yù guān jīn wèi suì,píng jūn qū rù jǐn náng zhōng。

与郭舜钦朝请

邓肃

成均冷坐穷吞纸,额叩龙墀滨九死。chéng jūn lěng zuò qióng tūn zhǐ,é kòu lóng chí bīn jiǔ sǐ。
背负琴书偶生还,赖有春风满故里。bèi fù qín shū ǒu shēng hái,lài yǒu chūn fēng mǎn gù lǐ。
故里渺居天一隅,因仍蔓草不堪除。gù lǐ miǎo jū tiān yī yú,yīn réng màn cǎo bù kān chú。
多谢先生肯游刃,号令雷霆一扫驱。duō xiè xiān shēng kěn yóu rèn,hào lìng léi tíng yī sǎo qū。
旧弊忽消新庆长,老稚相携纷击壤。jiù bì hū xiāo xīn qìng zhǎng,lǎo zhì xiāng xié fēn jī rǎng。
坐使牛蹄一泓中,九万共抟羊角上。zuò shǐ niú tí yī hóng zhōng,jiǔ wàn gòng tuán yáng jiǎo shàng。
只恐朝廷急英雄,割鸡不用烦屠龙。zhǐ kǒng cháo tíng jí yīng xióng,gē jī bù yòng fán tú lóng。
政须太山来压卵,金阙唤回小令公。zhèng xū tài shān lái yā luǎn,jīn quē huàn huí xiǎo lìng gōng。
陋巷嗟余空四壁,饿死平生无枉尺。lòu xiàng jiē yú kōng sì bì,è sǐ píng shēng wú wǎng chǐ。
知音今有昌黎公,玉川得卧三竿日。zhī yīn jīn yǒu chāng lí gōng,yù chuān dé wò sān gān rì。

遣兴

邓肃

醉中飞梦到神清,夜半高楼借水明。zuì zhōng fēi mèng dào shén qīng,yè bàn gāo lóu jiè shuǐ míng。
下瞰寒溪凝水晶,孺子相呼同濯缨。xià kàn hán xī níng shuǐ jīng,rú zi xiāng hū tóng zhuó yīng。
楼上天人百宝璎,瑞色天香充栋楹。lóu shàng tiān rén bǎi bǎo yīng,ruì sè tiān xiāng chōng dòng yíng。
步云一曲语春莺,千山洗空烟雾横。bù yún yī qū yǔ chūn yīng,qiān shān xǐ kōng yān wù héng。
酒醒帘外竹阴行,夜风更为芭蕉生。jiǔ xǐng lián wài zhú yīn xíng,yè fēng gèng wèi bā jiāo shēng。
愁肠起向谪仙呈,梦境凭君指顾成。chóu cháng qǐ xiàng zhé xiān chéng,mèng jìng píng jūn zhǐ gù chéng。
一开后堂花柳盈,香肌可万六出霙。yī kāi hòu táng huā liǔ yíng,xiāng jī kě wàn liù chū yīng。
佩玉步莲不自轻,寒眼那能更指令。pèi yù bù lián bù zì qīng,hán yǎn nà néng gèng zhǐ lìng。
春葱斜捧玉壶倾,真珠红滴浓无声。chūn cōng xié pěng yù hú qīng,zhēn zhū hóng dī nóng wú shēng。
一醉花间岂易营,归来十日寸心萦。yī zuì huā jiān qǐ yì yíng,guī lái shí rì cùn xīn yíng。
兰亭家风类帝京,为余亦复出花城。lán tíng jiā fēng lèi dì jīng,wèi yú yì fù chū huā chéng。
柳腰随风万里征,安焉不复数归程。liǔ yāo suí fēng wàn lǐ zhēng,ān yān bù fù shù guī chéng。
坐令铁心宋广平,夜揩醉眼赏梅英。zuò lìng tiě xīn sòng guǎng píng,yè kāi zuì yǎn shǎng méi yīng。
歌燕舞赵艺更精,遏云回雪未可评。gē yàn wǔ zhào yì gèng jīng,è yún huí xuě wèi kě píng。
人间不复数娥嬴,神仙游戏肉眼惊。rén jiān bù fù shù é yíng,shén xiān yóu xì ròu yǎn jīng。
我生不顾万钟荣,对花有酒即蓬瀛。wǒ shēng bù gù wàn zhōng róng,duì huā yǒu jiǔ jí péng yíng。
高会何须四者并,赤脚亦能写高情。gāo huì hé xū sì zhě bìng,chì jiǎo yì néng xiě gāo qíng。
最恨苏公世公卿,家声往往九夷倾。zuì hèn sū gōng shì gōng qīng,jiā shēng wǎng wǎng jiǔ yí qīng。
风流阵中却寝兵,酒瓯但借邻姬擎。fēng liú zhèn zhōng què qǐn bīng,jiǔ ōu dàn jiè lín jī qíng。
何日高堂钟鼓鸣,如我心醉如春酲。hé rì gāo táng zhōng gǔ míng,rú wǒ xīn zuì rú chūn chéng。

题天庆观

邓肃

真人蹑身凌紫霞,下悯浊世长咨嗟。zhēn rén niè shēn líng zǐ xiá,xià mǐn zhuó shì zhǎng zī jiē。
崇楼杰阁耀金碧,开阐至道非雄夸。chóng lóu jié gé yào jīn bì,kāi chǎn zhì dào fēi xióng kuā。
仙茅连山可度世,守此规规如井蛙。xiān máo lián shān kě dù shì,shǒu cǐ guī guī rú jǐng wā。
灵云一笑万事毕,到今福地空桃花。líng yún yī xiào wàn shì bì,dào jīn fú dì kōng táo huā。

寒梅上李舍人

邓肃

穷山触目纷茅苇,此意昏昏谁可洗。qióng shān chù mù fēn máo wěi,cǐ yì hūn hūn shuí kě xǐ。
竹间忽破一枝梅,对月嫣然耿寒水。zhú jiān hū pò yī zhī méi,duì yuè yān rán gěng hán shuǐ。
吟诗索酒满高堂,穿帘的皪射晶光。yín shī suǒ jiǔ mǎn gāo táng,chuān lián de lì shè jīng guāng。
世上膻荤来不到,剪剪天风吹冷香。shì shàng shān hūn lái bù dào,jiǎn jiǎn tiān fēng chuī lěng xiāng。
人言百花睡未起,独冠群芳差可喜。rén yán bǎi huā shuì wèi qǐ,dú guān qún fāng chà kě xǐ。
那知和羹自有期,未用争雄压桃李。nà zhī hé gēng zì yǒu qī,wèi yòng zhēng xióng yā táo lǐ。
但怜雨雪正蒙蒙,寒意未舒万象穷。dàn lián yǔ xuě zhèng méng méng,hán yì wèi shū wàn xiàng qióng。
故作选锋驱残腊,挽回天地变春风。gù zuò xuǎn fēng qū cán là,wǎn huí tiān dì biàn chūn fēng。

送李状元还朝

邓肃

元戎帘幕海滨开,谪仙骑鲸天上来。yuán róng lián mù hǎi bīn kāi,zhé xiān qí jīng tiān shàng lái。
尊前谈笑赞筹画,一洗八郡无氛埃。zūn qián tán xiào zàn chóu huà,yī xǐ bā jùn wú fēn āi。
功成挥鞭朝玉阙,九重阊阖开春色。gōng chéng huī biān cháo yù quē,jiǔ zhòng chāng hé kāi chūn sè。
要传天意下人间,翰苑政须万人杰。yào chuán tiān yì xià rén jiān,hàn yuàn zhèng xū wàn rén jié。
我今去国已五年,天子令伴黄冠仙。wǒ jīn qù guó yǐ wǔ nián,tiān zi lìng bàn huáng guān xiān。
邂逅相逢君复去,林泉还我擅云烟。xiè hòu xiāng féng jūn fù qù,lín quán hái wǒ shàn yún yān。
君去上天款天语,莫畏雷霆作强御。jūn qù shàng tiān kuǎn tiān yǔ,mò wèi léi tíng zuò qiáng yù。
人间疾苦欲扣天,天门嵯峨隔云雨。rén jiān jí kǔ yù kòu tiān,tiān mén cuó é gé yún yǔ。
红巾十万今已无,致此红巾本何如。hóng jīn shí wàn jīn yǐ wú,zhì cǐ hóng jīn běn hé rú。
拨乱傥知原始末,制梃自可鞭匈奴。bō luàn tǎng zhī yuán shǐ mò,zhì tǐng zì kě biān xiōng nú。

寄兴国福圣二老

邓肃

我本穷山采薇蕨,偶上丹霄骑日月。wǒ běn qióng shān cǎi wēi jué,ǒu shàng dān xiāo qí rì yuè。
云端不著痴仙人,天公虽笑雷公斥。yún duān bù zhù chī xiān rén,tiān gōng suī xiào léi gōng chì。
今我在陈粮殆绝,不梦杏浆浇细肋。jīn wǒ zài chén liáng dài jué,bù mèng xìng jiāng jiāo xì lē。
詹成炊饭似抟沙,牛革荐甘真嚼铁。zhān chéng chuī fàn shì tuán shā,niú gé jiàn gān zhēn jué tiě。
惭愧忘形二禅客,倒屣相迎作禅悦。cán kuì wàng xíng èr chán kè,dào xǐ xiāng yíng zuò chán yuè。
竹萌瀹水莹琼瑶,土芝借糟凝琥珀。zhú méng yuè shuǐ yíng qióng yáo,tǔ zhī jiè zāo níng hǔ pò。
余不供僧僧供余,是事颠倒古所无。yú bù gōng sēng sēng gōng yú,shì shì diān dào gǔ suǒ wú。
要知人我两无有,此饱便当均太虚。yào zhī rén wǒ liǎng wú yǒu,cǐ bǎo biàn dāng jūn tài xū。
昨日龙兴飞尺书,挽我登山有篮舆。zuó rì lóng xīng fēi chǐ shū,wǎn wǒ dēng shān yǒu lán yú。
试问二师肯俱否,一饱还君欲借渠。shì wèn èr shī kěn jù fǒu,yī bǎo hái jūn yù jiè qú。

送游教授

邓肃

世事龊龊饥寒语,恩怨嘈然相尔汝。shì shì chuò chuò jī hán yǔ,ēn yuàn cáo rán xiāng ěr rǔ。
蝇营狗苟端可怜,不见秋风黄鹄举。yíng yíng gǒu gǒu duān kě lián,bù jiàn qiū fēng huáng gǔ jǔ。
君看三山夜降神,钟成人杰超不群。jūn kàn sān shān yè jiàng shén,zhōng chéng rén jié chāo bù qún。
堂堂劲气薄霄汉,藐视四海岂无人。táng táng jìn qì báo xiāo hàn,miǎo shì sì hǎi qǐ wú rén。
箪瓢陋巷谁知己,自足一樽钓秋水。dān piáo lòu xiàng shuí zhī jǐ,zì zú yī zūn diào qiū shuǐ。
谁使文星射紫微,天书遂敕川龙起。shuí shǐ wén xīng shè zǐ wēi,tiān shū suì chì chuān lóng qǐ。
笑来南国开绛帐,议论清明森万象。xiào lái nán guó kāi jiàng zhàng,yì lùn qīng míng sēn wàn xiàng。
已令炉锤无顽金,九万却抟羊角上。yǐ lìng lú chuí wú wán jīn,jiǔ wàn què tuán yáng jiǎo shàng。
飘飘归兴凌秋空,莫恨丁宽易已东。piāo piāo guī xīng líng qiū kōng,mò hèn dīng kuān yì yǐ dōng。
天生若人不私子,当令四海遍春风。tiān shēng ruò rén bù sī zi,dāng lìng sì hǎi biàn chūn fēng。

庐山

邓肃

平生作意庐山游,往来却贪吴越舟。píng shēng zuò yì lú shān yóu,wǎng lái què tān wú yuè zhōu。
陛下许臣鞭匹马,芒鞋因得款清幽。bì xià xǔ chén biān pǐ mǎ,máng xié yīn dé kuǎn qīng yōu。
是时六月蒸炎暑,六合黄尘空一雨。shì shí liù yuè zhēng yán shǔ,liù hé huáng chén kōng yī yǔ。
上方冷翠袭衣襟,便觉笑谈在天宇。shàng fāng lěng cuì xí yī jīn,biàn jué xiào tán zài tiān yǔ。

和谢吏部铁字韵三十四首纪德十一首

邓肃

切切寒虫常在耳,未识词源万斛水。qiè qiè hán chóng cháng zài ěr,wèi shí cí yuán wàn hú shuǐ。
忽开玉轴见奇文,光怪摩空乱眸子。hū kāi yù zhóu jiàn qí wén,guāng guài mó kōng luàn móu zi。
太傅江左风流人,灵运在家元不嗔。tài fù jiāng zuǒ fēng liú rén,líng yùn zài jiā yuán bù chēn。
家世千年今复振,落笔飘飘语更真。jiā shì qiān nián jīn fù zhèn,luò bǐ piāo piāo yǔ gèng zhēn。
顿足忘言惊妙绝,欲续貂蝉恨才拙。dùn zú wàng yán jīng miào jué,yù xù diāo chán hèn cái zhuō。
铅刀那敢望神剑,舒屈无方岂常铁。qiān dāo nà gǎn wàng shén jiàn,shū qū wú fāng qǐ cháng tiě。

和谢吏部铁字韵三十四首纪德十一首

邓肃

穷居如将豆塞耳,一泓自足牛蹄水。qióng jū rú jiāng dòu sāi ěr,yī hóng zì zú niú tí shuǐ。
那知邻境有人豪,笑观造化但儿子。nà zhī lín jìng yǒu rén háo,xiào guān zào huà dàn ér zi。
笔端万字惊倒人,春色秋风随喜嗔。bǐ duān wàn zì jīng dào rén,chūn sè qiū fēng suí xǐ chēn。
一读锦囊殆仙去,欲借云軿遂朝真。yī dú jǐn náng dài xiān qù,yù jiè yún píng suì cháo zhēn。
更当负笈慰愁绝,凭公一扫平生拙。gèng dāng fù jí wèi chóu jué,píng gōng yī sǎo píng shēng zhuō。
门人益亲自得回,会观踏破门限铁。mén rén yì qīn zì dé huí,huì guān tà pò mén xiàn tiě。

和谢吏部铁字韵三十四首纪德十一首

邓肃

世上区区蝇狗耳,不复解缨濯清水。shì shàng qū qū yíng gǒu ěr,bù fù jiě yīng zhuó qīng shuǐ。
只知贪雀不留珠,可怜认贼翻为子。zhǐ zhī tān què bù liú zhū,kě lián rèn zéi fān wèi zi。
珍重谢公天下人,冷居林泉曾不嗔。zhēn zhòng xiè gōng tiān xià rén,lěng jū lín quán céng bù chēn。
云烟万木观不足,却把新诗为写真。yún yān wàn mù guān bù zú,què bǎ xīn shī wèi xiě zhēn。
高节凌云亦奇绝,不绾六印未为拙。gāo jié líng yún yì qí jué,bù wǎn liù yìn wèi wèi zhuō。
何妨笑学杜陵翁,只有布衾冷似铁。hé fáng xiào xué dù líng wēng,zhǐ yǒu bù qīn lěng shì tiě。

和谢吏部铁字韵三十四首纪德十一首

邓肃

仕途例皆谄笑耳,随盘方圆无定水。shì tú lì jiē chǎn xiào ěr,suí pán fāng yuán wú dìng shuǐ。
前年天子思奇才,霜台曾擢古君子。qián nián tiān zi sī qí cái,shuāng tái céng zhuó gǔ jūn zi。
泛观中外傥非人,发上冲冠聊一嗔。fàn guān zhōng wài tǎng fēi rén,fā shàng chōng guān liáo yī chēn。
那顾城狐并社鼠,好恶无私喜怒真。nà gù chéng hú bìng shè shǔ,hǎo è wú sī xǐ nù zhēn。
底事年来迹又绝,笑遁林泉似藏拙。dǐ shì nián lái jì yòu jué,xiào dùn lín quán shì cáng zhuō。
凭谁去斩佞臣头,请公速铸楚山铁。píng shuí qù zhǎn nìng chén tóu,qǐng gōng sù zhù chǔ shān tiě。

和谢吏部铁字韵三十四首纪德十一首

邓肃

四海纷纷筝笛耳,谁识子期志流水。sì hǎi fēn fēn zhēng dí ěr,shuí shí zi qī zhì liú shuǐ。
韵高调古自难酬,得意政须副墨子。yùn gāo diào gǔ zì nán chóu,dé yì zhèng xū fù mò zi。
我公声价第一人,积薪居上笑不嗔。wǒ gōng shēng jià dì yī rén,jī xīn jū shàng xiào bù chēn。
但将佳句妙今古,逝变雕虫返太真。dàn jiāng jiā jù miào jīn gǔ,shì biàn diāo chóng fǎn tài zhēn。
孟轲尝续吾道绝,功与神禹论工拙。mèng kē cháng xù wú dào jué,gōng yǔ shén yǔ lùn gōng zhuō。
先生今复回狂澜,岂减旌阳柱铸铁。xiān shēng jīn fù huí kuáng lán,qǐ jiǎn jīng yáng zhù zhù tiě。

和谢吏部铁字韵三十四首纪德十一首

邓肃

引领门墙数舍耳,剑之水源自樵水。yǐn lǐng mén qiáng shù shě ěr,jiàn zhī shuǐ yuán zì qiáo shuǐ。
裹粮问道嗟未能,参前倚衡见夫子。guǒ liáng wèn dào jiē wèi néng,cān qián yǐ héng jiàn fū zi。
自笑昔为尘土人,春狂时逐卖符嗔。zì xiào xī wèi chén tǔ rén,chūn kuáng shí zhú mài fú chēn。
年来懒惰百事废,洗空人伪惟葆真。nián lái lǎn duò bǎi shì fèi,xǐ kōng rén wěi wéi bǎo zhēn。
更馀净业磨未绝,强继弥明不知拙。gèng yú jìng yè mó wèi jué,qiáng jì mí míng bù zhī zhuō。
岂是螳螂敢当车,貘兽从来食铜铁。qǐ shì táng láng gǎn dāng chē,mò shòu cóng lái shí tóng tiě。

和谢吏部铁字韵三十四首纪德十一首

邓肃

李白尝言人有耳,不当径洗颍川水。lǐ bái cháng yán rén yǒu ěr,bù dāng jìng xǐ yǐng chuān shuǐ。
男儿出处自有时,何须锐意楚狂子。nán ér chū chù zì yǒu shí,hé xū ruì yì chǔ kuáng zi。
公今无意世间人,北山有灵定不嗔。gōng jīn wú yì shì jiān rén,běi shān yǒu líng dìng bù chēn。
天子政作唐虞计,谷口那留郑子真。tiān zi zhèng zuò táng yú jì,gǔ kǒu nà liú zhèng zi zhēn。
伫观大手称奇绝,致君却笑前贤拙。zhù guān dà shǒu chēng qí jué,zhì jūn què xiào qián xián zhuō。
坐使梯航到鬼方,来寻九州贡璆铁。zuò shǐ tī háng dào guǐ fāng,lái xún jiǔ zhōu gòng qiú tiě。

和谢吏部铁字韵三十四首纪德十一首

邓肃

眼中儒生聊尔耳,仅免春闱饮墨水。yǎn zhōng rú shēng liáo ěr ěr,jǐn miǎn chūn wéi yǐn mò shuǐ。
可怜四海万青衿,却愧建安六七子。kě lián sì hǎi wàn qīng jīn,què kuì jiàn ān liù qī zi。
谁似丘侯独可人,日无千篇即怒嗔。shuí shì qiū hóu dú kě rén,rì wú qiān piān jí nù chēn。
腐语陈言俱扫灭,奇文秀句出天真。fǔ yǔ chén yán jù sǎo miè,qí wén xiù jù chū tiān zhēn。
虎头固已称诗绝,更逢安石分工拙。hǔ tóu gù yǐ chēng shī jué,gèng féng ān shí fēn gōng zhuō。
新诗为侯特发挥,照人之明鉴磨铁。xīn shī wèi hóu tè fā huī,zhào rén zhī míng jiàn mó tiě。

和谢吏部铁字韵三十四首纪德十一首

邓肃

结交要在相知耳,趣向不殊水投水。jié jiāo yào zài xiāng zhī ěr,qù xiàng bù shū shuǐ tóu shuǐ。
请看丘侯对谢公,箭锋相契无多子。qǐng kàn qiū hóu duì xiè gōng,jiàn fēng xiāng qì wú duō zi。
丘侯平日论律人,详及谢公喜与嗔。qiū hóu píng rì lùn lǜ rén,xiáng jí xiè gōng xǐ yǔ chēn。
一得新诗即传借,许久夸谈今见真。yī dé xīn shī jí chuán jiè,xǔ jiǔ kuā tán jīn jiàn zhēn。
车马争看纷不绝,新诗那简茅檐拙。chē mǎ zhēng kàn fēn bù jué,xīn shī nà jiǎn máo yán zhuō。
脱腕供人嗟未能,安得毕升二板铁。tuō wàn gōng rén jiē wèi néng,ān dé bì shēng èr bǎn tiě。