古诗词

潘玙

晚菊

潘玙

可惜重阳已过期,黄花无数绕山篱。kě xī zhòng yáng yǐ guò qī,huáng huā wú shù rào shān lí。
政缘懒作趋时态,多少幽香人不知。zhèng yuán lǎn zuò qū shí tài,duō shǎo yōu xiāng rén bù zhī。

爱柳

潘玙

万紫千红锦织成,一宵风雨尽飘零。wàn zǐ qiān hóng jǐn zhī chéng,yī xiāo fēng yǔ jǐn piāo líng。
争如杨柳全春色,不管春归色自青。zhēng rú yáng liǔ quán chūn sè,bù guǎn chūn guī sè zì qīng。

潘玙

斑斑羽拂晓烟青,一样东风两样声。bān bān yǔ fú xiǎo yān qīng,yī yàng dōng fēng liǎng yàng shēng。
计拙不如鸱妇巧,绸缪桑户趁天晴。jì zhuō bù rú chī fù qiǎo,chóu móu sāng hù chèn tiān qíng。

潘玙

岁岁来宾似有期,此心非恋稻粱肥。suì suì lái bīn shì yǒu qī,cǐ xīn fēi liàn dào liáng féi。
不怜不带中原信,空对西风作字飞。bù lián bù dài zhōng yuán xìn,kōng duì xī fēng zuò zì fēi。

嘲杜鹃

潘玙

把握年光属大钧,花开花落不由春。bǎ wò nián guāng shǔ dà jūn,huā kāi huā luò bù yóu chūn。
杜鹃若是知机早,归去何须苦劝人。dù juān ruò shì zhī jī zǎo,guī qù hé xū kǔ quàn rén。

野人家二首其二

潘玙

映门绿叶长桑麻,满地深黄菜着花。yìng mén lǜ yè zhǎng sāng má,mǎn dì shēn huáng cài zhe huā。
只道春风恋城市,也留情向野人家。zhǐ dào chūn fēng liàn chéng shì,yě liú qíng xiàng yě rén jiā。

山居苦

潘玙

凿破碧云开牖户,花多留得春长久。záo pò bì yún kāi yǒu hù,huā duō liú dé chūn zhǎng jiǔ。
种蔬种豆了生涯,心闲只与琴为友。zhǒng shū zhǒng dòu le shēng yá,xīn xián zhǐ yǔ qín wèi yǒu。

秋日闲居二首

潘玙

诗困权时卧竹窗,梦闲随雁到衡阳。shī kùn quán shí wò zhú chuāng,mèng xián suí yàn dào héng yáng。
觉来落日窥帘影,茶鼎松风泼鼻香。jué lái luò rì kuī lián yǐng,chá dǐng sōng fēng pō bí xiāng。

秋日闲居二首

潘玙

西风挟雨过江来,水树烟村罨画开。xī fēng xié yǔ guò jiāng lái,shuǐ shù yān cūn yǎn huà kāi。
待得夜晴窗有月,横斜只欠数枝梅。dài dé yè qíng chuāng yǒu yuè,héng xié zhǐ qiàn shù zhī méi。

休倚楼

潘玙

碧天如水片云收,雁雁西风字字秋。bì tiān rú shuǐ piàn yún shōu,yàn yàn xī fēng zì zì qiū。
江上有楼休独倚,夕阳衰草几多愁。jiāng shàng yǒu lóu xiū dú yǐ,xī yáng shuāi cǎo jǐ duō chóu。

登楼

潘玙

凉桐叶叶按秋声,搔首危楼百感生。liáng tóng yè yè àn qiū shēng,sāo shǒu wēi lóu bǎi gǎn shēng。
天欲尽头烟水阔,雁拖残日下芜城。tiān yù jǐn tóu yān shuǐ kuò,yàn tuō cán rì xià wú chéng。

书兰莫德全壁

潘玙

谁谓居廛身未清,在家心似出家僧。shuí wèi jū chán shēn wèi qīng,zài jiā xīn shì chū jiā sēng。
铜壶惯买梅花插,相对无言悟小乘。tóng hú guàn mǎi méi huā chā,xiāng duì wú yán wù xiǎo chéng。

书红尘兰若吟卷

潘玙

家住东风花柳边,客来试茗学谈禅。jiā zhù dōng fēng huā liǔ biān,kè lái shì míng xué tán chán。
有时病酒关门睡,梦到维摩丈室前。yǒu shí bìng jiǔ guān mén shuì,mèng dào wéi mó zhàng shì qián。

春花吟

潘玙

春未来时花未觉,春欲去时花又落。chūn wèi lái shí huā wèi jué,chūn yù qù shí huā yòu luò。
莫言世事无始终,春亦于花太情薄。mò yán shì shì wú shǐ zhōng,chūn yì yú huā tài qíng báo。
我今问花并问春,司花司春者何人。wǒ jīn wèn huā bìng wèn chūn,sī huā sī chūn zhě hé rén。
空中仿佛有神语,此当问之于大钧。kōng zhōng fǎng fú yǒu shén yǔ,cǐ dāng wèn zhī yú dà jūn。
不如再作问钧赋,赋成直上天门去。bù rú zài zuò wèn jūn fù,fù chéng zhí shàng tiān mén qù。
扣天乞与花长春,免使花飞怨春暮。kòu tiān qǐ yǔ huā zhǎng chūn,miǎn shǐ huā fēi yuàn chūn mù。

采桑曲

潘玙

东采桑,西采桑,春风陌上罗裙香。dōng cǎi sāng,xī cǎi sāng,chūn fēng mò shàng luó qún xiāng。
为怕蚕饥急归去,回头忽见薄情郎,如何富贵却相忘。wèi pà cán jī jí guī qù,huí tóu hū jiàn báo qíng láng,rú hé fù guì què xiāng wàng。

移种菖蒲

潘玙

谁剪苍龙髯,种之水边石。shuí jiǎn cāng lóng rán,zhǒng zhī shuǐ biān shí。
不与草争春,四时挺幽碧。bù yǔ cǎo zhēng chūn,sì shí tǐng yōu bì。
余心具静观,而爱此正色。yú xīn jù jìng guān,ér ài cǐ zhèng sè。
一朝移香根,古瓷手亲植。yī cháo yí xiāng gēn,gǔ cí shǒu qīn zhí。
疏之以泠风,沐之以甘泽。shū zhī yǐ líng fēng,mù zhī yǐ gān zé。
得此伴闲身,凡花何足惜。dé cǐ bàn xián shēn,fán huā hé zú xī。
呼童汛净室,寘彼芝兰侧。hū tóng xùn jìng shì,zhì bǐ zhī lán cè。
如参物外人,利名念俱释。rú cān wù wài rén,lì míng niàn jù shì。
如亲诗中仙,冷澹趣相得。rú qīn shī zhōng xiān,lěng dàn qù xiāng dé。
人物本一体,清浊霄壤隔。rén wù běn yī tǐ,qīng zhuó xiāo rǎng gé。
物以类而聚,人于交贵择。wù yǐ lèi ér jù,rén yú jiāo guì zé。
人为物之灵,讵可乏真识。rén wèi wù zhī líng,jù kě fá zhēn shí。

读少陵近体诗

潘玙

少陵近体诗,其间备众体。shǎo líng jìn tǐ shī,qí jiān bèi zhòng tǐ。
鍊语发英华,立意为根柢。liàn yǔ fā yīng huá,lì yì wèi gēn dǐ。
如击常山蛇,应处贯首尾。rú jī cháng shān shé,yīng chù guàn shǒu wěi。
今人一体看,而不究其理。jīn rén yī tǐ kàn,ér bù jiū qí lǐ。
57123