古诗词

吴希鄂

题秋海棠

吴希鄂

银筝切切语霜天,深院无人夜似年。yín zhēng qiè qiè yǔ shuāng tiān,shēn yuàn wú rén yè shì nián。
风露中宵冷罗袜,秋魂如素月如烟。fēng lù zhōng xiāo lěng luó wà,qiū hún rú sù yuè rú yān。

题画菊

吴希鄂

一墀宿雨长寒芜,人瘦西风冷篆炉。yī chí sù yǔ zhǎng hán wú,rén shòu xī fēng lěng zhuàn lú。
落叶荒苔秋似梦,骚情逸韵两模糊。luò yè huāng tái qiū shì mèng,sāo qíng yì yùn liǎng mó hú。

漫成

吴希鄂

蓟门霜气破空来,承露犹为汉室台。jì mén shuāng qì pò kōng lái,chéng lù yóu wèi hàn shì tái。
树隐长天天隐塞,西风愁听暮笳哀。shù yǐn zhǎng tiān tiān yǐn sāi,xī fēng chóu tīng mù jiā āi。

题梅二首

吴希鄂

霜海寒多酒力微,孤山月堕野烟霏。shuāng hǎi hán duō jiǔ lì wēi,gū shān yuè duò yě yān fēi。
梦痕诗思浑无著,翠羽溪云相傍飞。mèng hén shī sī hún wú zhù,cuì yǔ xī yún xiāng bàng fēi。

题梅二首

吴希鄂

神人何事下人寰,远韵高情不可攀。shén rén hé shì xià rén huán,yuǎn yùn gāo qíng bù kě pān。
一片清寒相迫处,冻云扶梦过沙湾。yī piàn qīng hán xiāng pò chù,dòng yún fú mèng guò shā wān。

又题黯然吟

吴希鄂

绮楼人去物华非,晓院花寒苜蓿肥。qǐ lóu rén qù wù huá fēi,xiǎo yuàn huā hán mù xu féi。
最是春风双燕子,呢喃还傍旧巢飞。zuì shì chūn fēng shuāng yàn zi,ne nán hái bàng jiù cháo fēi。

爨材吟

吴希鄂

灶养抽薪带湿烧,爆声还冀七弦调。zào yǎng chōu xīn dài shī shāo,bào shēng hái jì qī xián diào。
中郎才思都消歇,莫恨琴材爨下焦。zhōng láng cái sī dōu xiāo xiē,mò hèn qín cái cuàn xià jiāo。

白梅

吴希鄂

斑斑残雪啮苔根,寒透罗帏第几层。bān bān cán xuě niè tái gēn,hán tòu luó wéi dì jǐ céng。
最是不胜清怨处,玉人和月立黄昏。zuì shì bù shèng qīng yuàn chù,yù rén hé yuè lì huáng hūn。

漫成

吴希鄂

镜外雄心死二毛,一腔热血怒江涛。jìng wài xióng xīn sǐ èr máo,yī qiāng rè xuè nù jiāng tāo。
汝南未叫千门旦,太白光中看宝刀。rǔ nán wèi jiào qiān mén dàn,tài bái guāng zhōng kàn bǎo dāo。

白芍药

吴希鄂

露华如水渍轻罗,袅袅离魂玉一梭。lù huá rú shuǐ zì qīng luó,niǎo niǎo lí hún yù yī suō。
珍重东风无限意,碧阑干外夜寒多。zhēn zhòng dōng fēng wú xiàn yì,bì lán gàn wài yè hán duō。

墨龙

吴希鄂

腔中碧尽千年血,囊中剩有游龙笔。qiāng zhōng bì jǐn qiān nián xuè,náng zhōng shèng yǒu yóu lóng bǐ。
等闲挥洒泥墙头,云起青天飞霹雳。děng xián huī sǎ ní qiáng tóu,yún qǐ qīng tiān fēi pī lì。

元旦题红梅

吴希鄂

大地穷寒乱雪飞,千山草木梦中腓。dà dì qióng hán luàn xuě fēi,qiān shān cǎo mù mèng zhōng féi。
一花首出行春令,天与云霞作宝衣。yī huā shǒu chū xíng chūn lìng,tiān yǔ yún xiá zuò bǎo yī。

为章启之题画

吴希鄂

芦花风起暮苍凉,露草娟娟未著霜。lú huā fēng qǐ mù cāng liáng,lù cǎo juān juān wèi zhù shuāng。
一缕秋魂飞不起,野烟和月堕寒塘。yī lǚ qiū hún fēi bù qǐ,yě yān hé yuè duò hán táng。

送夏大挺哉诒霆之金陵

吴希鄂

江花勒早红,烟树摇新绿。jiāng huā lēi zǎo hóng,yān shù yáo xīn lǜ。
送子上河梁,携手出郊郭。sòng zi shàng hé liáng,xié shǒu chū jiāo guō。
江沫啮春沙,悲风凄野竹。jiāng mò niè chūn shā,bēi fēng qī yě zhú。
孤帆没远空,望断江天目。gū fān méi yuǎn kōng,wàng duàn jiāng tiān mù。
朝辞芙蓉城,暮宿金焦麓。cháo cí fú róng chéng,mù sù jīn jiāo lù。
不见故乡人,怆然故乡月。bù jiàn gù xiāng rén,chuàng rán gù xiāng yuè。

别离愁

吴希鄂

渺渺别离愁,皎皎春江月。miǎo miǎo bié lí chóu,jiǎo jiǎo chūn jiāng yuè。
清愁抱月飞,月没愁未没。qīng chóu bào yuè fēi,yuè méi chóu wèi méi。
光景信不殊,人乃千里隔。guāng jǐng xìn bù shū,rén nǎi qiān lǐ gé。
噫嘻乎,人从两地看明月,月自天看两地人。yī xī hū,rén cóng liǎng dì kàn míng yuè,yuè zì tiān kàn liǎng dì rén。
安得此身作此月,碧天夜夜来相亲。ān dé cǐ shēn zuò cǐ yuè,bì tiān yè yè lái xiāng qīn。

题独立美人

吴希鄂

春庭睕晚萝藓香,春风飘飘罗带长。chūn tíng wǎn wǎn luó xiǎn xiāng,chūn fēng piāo piāo luó dài zhǎng。
悄然独立有延伫,清愁压损九折肠。qiāo rán dú lì yǒu yán zhù,qīng chóu yā sǔn jiǔ zhé cháng。
落花淡宕春不语,一片夕阳红杜宇。luò huā dàn dàng chūn bù yǔ,yī piàn xī yáng hóng dù yǔ。

天风小

吴希鄂

海波不起天风小,大鹏塌翅老荒岛。hǎi bō bù qǐ tiān fēng xiǎo,dà péng tā chì lǎo huāng dǎo。
饥来乞食向小鸟,瓦缝粮空不能饱。jī lái qǐ shí xiàng xiǎo niǎo,wǎ fèng liáng kōng bù néng bǎo。
莺鸠飞抢纷榆枋,大鸟承讥黯自伤。yīng jiū fēi qiǎng fēn yú fāng,dà niǎo chéng jī àn zì shāng。
天寒岁暮霜风急,云翼垂垂渐非昔。tiān hán suì mù shuāng fēng jí,yún yì chuí chuí jiàn fēi xī。
君不见,天马踔蹄九垓褊,泥龙宛转石濑浅。jūn bù jiàn,tiān mǎ chuō tí jiǔ gāi biǎn,ní lóng wǎn zhuǎn shí lài qiǎn。
龙侪蠙獭马槽枥,过者谁能一回睫。lóng chái pín tǎ mǎ cáo lì,guò zhě shuí néng yī huí jié。
徒闻邱平垄灭时,披榛破莽珍鳞骨。tú wén qiū píng lǒng miè shí,pī zhēn pò mǎng zhēn lín gǔ。
噫吁嚱,天苍苍兮野茫茫,天荒地老悲恨长。yī xū xì,tiān cāng cāng xī yě máng máng,tiān huāng dì lǎo bēi hèn zhǎng。
白日速兮岸谷忙,一笑人间墓草荒。bái rì sù xī àn gǔ máng,yī xiào rén jiān mù cǎo huāng。
下为流丐上帝王,美人才士纷道旁。xià wèi liú gài shàng dì wáng,měi rén cái shì fēn dào páng。
身命化作黄埃黄,古今不独此鸟有如此,胡为为之俯仰摧肝肠。shēn mìng huà zuò huáng āi huáng,gǔ jīn bù dú cǐ niǎo yǒu rú cǐ,hú wèi wèi zhī fǔ yǎng cuī gān cháng。
且图日倒三百觞,醉挟巨管追电芒。qiě tú rì dào sān bǎi shāng,zuì xié jù guǎn zhuī diàn máng。
砊磕淫裔莫敢当,矫首嘘气紫玉光。kāng kē yín yì mò gǎn dāng,jiǎo shǒu xū qì zǐ yù guāng。
上续修霓之修千丈强,吸尽云霾烟冱,与尔青天白日同翱翔。shàng xù xiū ní zhī xiū qiān zhàng qiáng,xī jǐn yún mái yān hù,yǔ ěr qīng tiān bái rì tóng áo xiáng。

冬日书怀二首即示翥云同砚

吴希鄂

晨登东南山,长啸览遐廓。chén dēng dōng nán shān,zhǎng xiào lǎn xiá kuò。
平野黄埃起,俯视重踯躅。píng yě huáng āi qǐ,fǔ shì zhòng zhí zhú。
洸洸丈夫志,被褐怀美玉。guāng guāng zhàng fū zhì,bèi hè huái měi yù。
家室絷心膂,常恐负尘俗。jiā shì zhí xīn lǚ,cháng kǒng fù chén sú。

冬日书怀二首即示翥云同砚

吴希鄂

去者叠相送,往古多荣名。qù zhě dié xiāng sòng,wǎng gǔ duō róng míng。
勋阀夸顾郭,才望慕机衡。xūn fá kuā gù guō,cái wàng mù jī héng。
予材既拥肿,予质复孤生。yǔ cái jì yōng zhǒng,yǔ zhì fù gū shēng。
重念蓼莪诗,俯仰还吞声。zhòng niàn liǎo é shī,fǔ yǎng hái tūn shēng。
我生适憔悴,朽槁忽已成。wǒ shēng shì qiáo cuì,xiǔ gǎo hū yǐ chéng。
汝曹正焯焯,意气无短平。rǔ cáo zhèng chāo chāo,yì qì wú duǎn píng。
好为不朽死,勿求依人生。hǎo wèi bù xiǔ sǐ,wù qiú yī rén shēng。

秋风词

吴希鄂

秋风年年吹薄罗,所欢不归奈年何。qiū fēng nián nián chuī báo luó,suǒ huān bù guī nài nián hé。
菖蒲花老谢青娥,床头明光昏泪波。chāng pú huā lǎo xiè qīng é,chuáng tóu míng guāng hūn lèi bō。
归来赠我珠十斛,别泪与之谁少多。guī lái zèng wǒ zhū shí hú,bié lèi yǔ zhī shuí shǎo duō。
42123