古诗词

张洵佳

过虎牢关

张洵佳

黄土夹青天,杀马可填道。huáng tǔ jiā qīng tiān,shā mǎ kě tián dào。
楚汉争雄处,常闻古鬼啸。chǔ hàn zhēng xióng chù,cháng wén gǔ guǐ xiào。

过张子房墓

张洵佳

力士一击击不中,百二十斤椎何用。lì shì yī jī jī bù zhōng,bǎi èr shí jīn chuí hé yòng。
不为大勇为小勇,此时子房真梦梦。bù wèi dà yǒng wèi xiǎo yǒng,cǐ shí zi fáng zhēn mèng mèng。
曲曲清漪下邳桥,夕阳古渡影迢迢。qū qū qīng yī xià pī qiáo,xī yáng gǔ dù yǐng tiáo tiáo。
突遇老人冠不整,呼履履我默警醒。tū yù lǎo rén guān bù zhěng,hū lǚ lǚ wǒ mò jǐng xǐng。
出书一编曰可读,用此足槛秦人鹿。chū shū yī biān yuē kě dú,yòng cǐ zú kǎn qín rén lù。
奚取荆卿匕首渐离筑。xī qǔ jīng qīng bǐ shǒu jiàn lí zhù。
君不见萧何下狱韩彭死,仙乎仙乎早知此。jūn bù jiàn xiāo hé xià yù hán péng sǐ,xiān hū xiān hū zǎo zhī cǐ。
此去随我访赤松,孺子乃以功名终。cǐ qù suí wǒ fǎng chì sōng,rú zi nǎi yǐ gōng míng zhōng。
迄今墓木依然在,行人来往经千载。qì jīn mù mù yī rán zài,xíng rén lái wǎng jīng qiān zài。
河山郁郁气葱葱,此中倘有黄石公。hé shān yù yù qì cōng cōng,cǐ zhōng tǎng yǒu huáng shí gōng。

望首阳山

张洵佳

首阳之山不甚高,并无悬崖峭壁干云霄。shǒu yáng zhī shān bù shén gāo,bìng wú xuán yá qiào bì gàn yún xiāo。
首阳之山不甚奇,亦无灵芝仙桂纷葳蕤。shǒu yáng zhī shān bù shén qí,yì wú líng zhī xiān guì fēn wēi ruí。
古来仁人志士矢节捐躯时,或有龙泉饮鸩酒。gǔ lái rén rén zhì shì shǐ jié juān qū shí,huò yǒu lóng quán yǐn zhèn jiǔ。
否则万仞之渊竟投身,否则三尺之组竟缳首。fǒu zé wàn rèn zhī yuān jìng tóu shēn,fǒu zé sān chǐ zhī zǔ jìng huán shǒu。
而乃伯夷叔齐特创一奇局,不入周廷裹其足。ér nǎi bó yí shū qí tè chuàng yī qí jú,bù rù zhōu tíng guǒ qí zú。
不食周粟枵其腹,采薇采薇歌一曲。bù shí zhōu sù xiāo qí fù,cǎi wēi cǎi wēi gē yī qū。
颓然饿倒荒山麓,遂令首阳一山尊之埒嵩岳。tuí rán è dào huāng shān lù,suì lìng shǒu yáng yī shān zūn zhī liè sōng yuè。
乃知仁人志士所恃惟一死,死无一定惟其是。nǎi zhī rén rén zhì shì suǒ shì wéi yī sǐ,sǐ wú yī dìng wéi qí shì。
君臣之义无可逃,父母之身不可毁。jūn chén zhī yì wú kě táo,fù mǔ zhī shēn bù kě huǐ。
空山槁饿两无伤,全受全归仍孝子。kōng shān gǎo è liǎng wú shāng,quán shòu quán guī réng xiào zi。
不然叩马谏东征,胡不即死左右兵,而使西山片石千古垂芳名。bù rán kòu mǎ jiàn dōng zhēng,hú bù jí sǐ zuǒ yòu bīng,ér shǐ xī shān piàn shí qiān gǔ chuí fāng míng。

题诸衡伯湘中纪行稿

张洵佳

人生生落古人后,往往死出古人先。rén shēng shēng luò gǔ rén hòu,wǎng wǎng sǐ chū gǔ rén xiān。
惟有郁勃恢奇之著作,乃与星斗日月相盘旋。wéi yǒu yù bó huī qí zhī zhù zuò,nǎi yǔ xīng dòu rì yuè xiāng pán xuán。
卓哉弇州有诗伯,精诣直造青莲仙。zhuó zāi yǎn zhōu yǒu shī bó,jīng yì zhí zào qīng lián xiān。
吮笔哦诗数十载,忽然飞去苍梧之野九嶷巅。shǔn bǐ ó shī shù shí zài,hū rán fēi qù cāng wú zhī yě jiǔ yí diān。
划然长啸秋空碧,仙心诗意同翩翩。huà rán zhǎng xiào qiū kōng bì,xiān xīn shī yì tóng piān piān。
有时淋漓酣醉写,胸臆浩然之气淩空直泻如奔泉。yǒu shí lín lí hān zuì xiě,xiōng yì hào rán zhī qì líng kōng zhí xiè rú bēn quán。
有时离别道悲愤,又如湘灵鼓瑟弦柱声呜咽。yǒu shí lí bié dào bēi fèn,yòu rú xiāng líng gǔ sè xián zhù shēng wū yàn。
左携浮邱袖,右拍洪崖肩。zuǒ xié fú qiū xiù,yòu pāi hóng yá jiān。
不交今人交死友,独为老髯生日开琼筵。bù jiāo jīn rén jiāo sǐ yǒu,dú wèi lǎo rán shēng rì kāi qióng yán。
遍游衡岳来梁苑,示我一卷琳琅编。biàn yóu héng yuè lái liáng yuàn,shì wǒ yī juǎn lín láng biān。
三湘七泽供吞吐,咀而味之令我流馋涎。sān xiāng qī zé gōng tūn tǔ,jǔ ér wèi zhī lìng wǒ liú chán xián。
信于此道肱三折,格调应在唐人前。xìn yú cǐ dào gōng sān zhé,gé diào yīng zài táng rén qián。
愿书万本诵万遍,附君之诗寿世一千年。yuàn shū wàn běn sòng wàn biàn,fù jūn zhī shī shòu shì yī qiān nián。

过伯夷叔齐墓

张洵佳

死不食周家粟,生不履周家土。sǐ bù shí zhōu jiā sù,shēng bù lǚ zhōu jiā tǔ。
卓哉孤竹两弟兄,崭然一饿高千古。zhuó zāi gū zhú liǎng dì xiōng,zhǎn rán yī è gāo qiān gǔ。
为忠臣,为孝子。wèi zhōng chén,wèi xiào zi。
为仁人,为义士。wèi rén rén,wèi yì shì。
可惜齐景公,千驷无人齿。kě xī qí jǐng gōng,qiān sì wú rén chǐ。
牛山陨涕乐生悲,身死心死名亦死。niú shān yǔn tì lè shēng bēi,shēn sǐ xīn sǐ míng yì sǐ。

马嵬坡

张洵佳

马嵬坡外鬼燐红,零落杨花怨晚风。mǎ wéi pō wài guǐ lín hóng,líng luò yáng huā yuàn wǎn fēng。
早识三郎终薄幸,何如常住寿王宫。zǎo shí sān láng zhōng báo xìng,hé rú cháng zhù shòu wáng gōng。
三十六年恃宠长,若论颜色亦秋娘。sān shí liù nián shì chǒng zhǎng,ruò lùn yán sè yì qiū niáng。
美人别有承恩法,一剪青丝便断肠。měi rén bié yǒu chéng ēn fǎ,yī jiǎn qīng sī biàn duàn cháng。
宫闱忌讳竟全忘,明把唐皇作汉皇。gōng wéi jì huì jìng quán wàng,míng bǎ táng huáng zuò hàn huáng。
添得香山好诗料,一篇乐府冠三唐。tiān dé xiāng shān hǎo shī liào,yī piān lè fǔ guān sān táng。

感忆外舅陆青甫夫子

张洵佳

惆怅仪容思不穷,记从甥馆坐春风。chóu chàng yí róng sī bù qióng,jì cóng shēng guǎn zuò chūn fēng。
梅花松菊三知已,剑佩琴樽一寓公。méi huā sōng jú sān zhī yǐ,jiàn pèi qín zūn yī yù gōng。
劫火灰飞家业尽,玉壶冰冷眼光空。jié huǒ huī fēi jiā yè jǐn,yù hú bīng lěng yǎn guāng kōng。
盖棺论定知谁似,诗酒风流陆放翁。gài guān lùn dìng zhī shuí shì,shī jiǔ fēng liú lù fàng wēng。
红牙词曲拍宫商,秦柳而还最擅长。hóng yá cí qū pāi gōng shāng,qín liǔ ér hái zuì shàn zhǎng。
到处莺花为性命,一生风月当文章。dào chù yīng huā wèi xìng mìng,yī shēng fēng yuè dāng wén zhāng。
丛丛著述人千古,草草生涯梦一场。cóng cóng zhù shù rén qiān gǔ,cǎo cǎo shēng yá mèng yī chǎng。
知否游梁门下士,西风古道泣斜阳。zhī fǒu yóu liáng mén xià shì,xī fēng gǔ dào qì xié yáng。

纪江阴虚报冒功事

张洵佳

庚申我江城,城陷四月节。gēng shēn wǒ jiāng chéng,chéng xiàn sì yuè jié。
贼踞五六日,空城徙巢穴。zéi jù wǔ liù rì,kōng chéng xǐ cháo xué。
五月贼又至,八月贼又去。wǔ yuè zéi yòu zhì,bā yuè zéi yòu qù。
自去还自来,来去无人预。zì qù hái zì lái,lái qù wú rén yù。
谁知当道者,克复报两次。shuí zhī dāng dào zhě,kè fù bào liǎng cì。
统兵实其人,渡江实其事。tǒng bīng shí qí rén,dù jiāng shí qí shì。
或挥鲁阳戈,或拔赵军帜。huò huī lǔ yáng gē,huò bá zhào jūn zhì。
一拥而进城,杀贼尸横地。yī yōng ér jìn chéng,shā zéi shī héng dì。
海市与蜃楼,妆点无不备。hǎi shì yǔ shèn lóu,zhuāng diǎn wú bù bèi。
其意在邀功,其实皆儿戏。qí yì zài yāo gōng,qí shí jiē ér xì。
捷报达甘泉,史臣载笔记。jié bào dá gān quán,shǐ chén zài bǐ jì。
后来修史官,谁复参疑义。hòu lái xiū shǐ guān,shuí fù cān yí yì。
吾读东华录,慨然发长嚱。wú dú dōng huá lù,kǎi rán fā zhǎng xì。

题曾文正公全集后

张洵佳

理学兼经济,全者为名臣。lǐ xué jiān jīng jì,quán zhě wèi míng chén。
名臣在本朝,湘乡第一人。míng chén zài běn cháo,xiāng xiāng dì yī rén。
仪封输浑厚,睢阳逊经纶。yí fēng shū hún hòu,suī yáng xùn jīng lún。
俯视杨文定,旁置李文贞。fǔ shì yáng wén dìng,páng zhì lǐ wén zhēn。
巍巍宫墙高,宜食两庑牲。wēi wēi gōng qiáng gāo,yí shí liǎng wǔ shēng。
两庑贤虽多,大半难抗衡。liǎng wǔ xián suī duō,dà bàn nán kàng héng。

题沙定峰读史大略后

张洵佳

读书明大义,忠孝淑□多。dú shū míng dà yì,zhōng xiào shū duō。
时务要穷究,朝章宜蒐罗。shí wù yào qióng jiū,cháo zhāng yí sōu luó。
此是真学业,勖哉毋蹉跎。cǐ shì zhēn xué yè,xù zāi wú cuō tuó。
宋儒讲性理,探索常入魔。sòng rú jiǎng xìng lǐ,tàn suǒ cháng rù mó。
即使索之精,于世又如何。jí shǐ suǒ zhī jīng,yú shì yòu rú hé。
汉儒勤考据,万言辨一字。hàn rú qín kǎo jù,wàn yán biàn yī zì。
即令辨之详,未必济平治。jí lìng biàn zhī xiáng,wèi bì jì píng zhì。
后有好学者,獭祭矜腹笥。hòu yǒu hǎo xué zhě,tǎ jì jīn fù sì。
图书翻满床,自作还自注。tú shū fān mǎn chuáng,zì zuò hái zì zhù。
诘曲无和音,落索无生致。jí qū wú hé yīn,luò suǒ wú shēng zhì。
谓之阳湖派,矜奇树一帜。wèi zhī yáng hú pài,jīn qí shù yī zhì。
卓哉定峰子,读书怀大志。zhuó zāi dìng fēng zi,dú shū huái dà zhì。
一部十七史,穷究古今事。yī bù shí qī shǐ,qióng jiū gǔ jīn shì。
其论既宏通,其才复恣肆。qí lùn jì hóng tōng,qí cái fù zì sì。
可惜广陵散,遗响无人嗣。kě xī guǎng líng sàn,yí xiǎng wú rén sì。

题曾文正家书后

张洵佳

江流同不废,文正一家书。jiāng liú tóng bù fèi,wén zhèng yī jiā shū。
考据精汉学,朴质驾宋儒。kǎo jù jīng hàn xué,pǔ zhì jià sòng rú。
学问由此出,经济由此摅。xué wèn yóu cǐ chū,jīng jì yóu cǐ shū。
上至公卿位,下至农家居。shàng zhì gōng qīng wèi,xià zhì nóng jiā jū。
琐琐无不到,恢恢无不储。suǒ suǒ wú bù dào,huī huī wú bù chǔ。
能移人气质,暴戾随之除。néng yí rén qì zhì,bào lì suí zhī chú。
能入人肺腑,歌泣与之俱。néng rù rén fèi fǔ,gē qì yǔ zhī jù。
但觉千篇少,而无一字虚。dàn jué qiān piān shǎo,ér wú yī zì xū。
古今家庭札,鲜克播寰区。gǔ jīn jiā tíng zhá,xiān kè bō huán qū。
惟公此书出,宝贵如璠玙。wéi gōng cǐ shū chū,bǎo guì rú fán yú。
横绝古今间,独辟一径途。héng jué gǔ jīn jiān,dú pì yī jìng tú。
著述能传后,以此为权与。zhù shù néng chuán hòu,yǐ cǐ wèi quán yǔ。

题华墨亭前辈遗像

张洵佳

墨亭先生我曾见,琴川接座陪清宴。mò tíng xiān shēng wǒ céng jiàn,qín chuān jiē zuò péi qīng yàn。
约略当时在盛年,如兰臭味如田面。yuē lüè dāng shí zài shèng nián,rú lán chòu wèi rú tián miàn。
中年人事走天涯,别后光阴迅如箭。zhōng nián rén shì zǒu tiān yá,bié hòu guāng yīn xùn rú jiàn。
归来重到郑公乡,迎人但有堂前燕。guī lái zhòng dào zhèng gōng xiāng,yíng rén dàn yǒu táng qián yàn。
惟馀事迹播声称,流传不与沧桑变。wéi yú shì jì bō shēng chēng,liú chuán bù yǔ cāng sāng biàn。
竹林小阮我同年,示我遗容并家传。zhú lín xiǎo ruǎn wǒ tóng nián,shì wǒ yí róng bìng jiā chuán。
先生功在卫乡闾,义旗高张倡团练。xiān shēng gōng zài wèi xiāng lǘ,yì qí gāo zhāng chàng tuán liàn。
先生行在笃宗祊,义庄继起恤贫贱。xiān shēng xíng zài dǔ zōng bēng,yì zhuāng jì qǐ xù pín jiàn。
生成天性复肫然,怡怡兄弟情无间。shēng chéng tiān xìng fù zhūn rán,yí yí xiōng dì qíng wú jiān。
忠厚传闻行路人,路人个个呼爷遍。zhōng hòu chuán wén xíng lù rén,lù rén gè gè hū yé biàn。
古之所称乡大夫,殁而祭社斯人选。gǔ zhī suǒ chēng xiāng dà fū,mò ér jì shè sī rén xuǎn。
难得传神好画工,至今奕奕神犹现。nán dé chuán shén hǎo huà gōng,zhì jīn yì yì shén yóu xiàn。
遗像清高式典型,新诗当作椒兰荐。yí xiàng qīng gāo shì diǎn xíng,xīn shī dāng zuò jiāo lán jiàn。

项羽坑秦卒

张洵佳

秦卒二十万,坑之于新安。qín zú èr shí wàn,kēng zhī yú xīn ān。
读史詈重瞳,生性抑何残。dú shǐ lì zhòng tóng,shēng xìng yì hé cán。
岂知有天道,项羽实无干。qǐ zhī yǒu tiān dào,xiàng yǔ shí wú gàn。
秦兵一出关,流血未尝干。qín bīng yī chū guān,liú xuè wèi cháng gàn。
白骨翳榛莽,京观成巨观。bái gǔ yì zhēn mǎng,jīng guān chéng jù guān。
劫掠人子女,刳剔人心肝。jié lüè rén zi nǚ,kū tī rén xīn gān。
斩绝人宗祀,毁裂人衣冠。zhǎn jué rén zōng sì,huǐ liè rén yī guān。
皆此廿万人,凯唱有馀欢。jiē cǐ niàn wàn rén,kǎi chàng yǒu yú huān。
否则其祖父,貔虎势桓桓。fǒu zé qí zǔ fù,pí hǔ shì huán huán。
否则其烟娅,雷霆气啴啴。fǒu zé qí yān yà,léi tíng qì chǎn chǎn。
重重造孽海,天怒罚难宽。zhòng zhòng zào niè hǎi,tiān nù fá nán kuān。
特假重瞳手,惨报与人看。tè jiǎ zhòng tóng shǒu,cǎn bào yǔ rén kàn。
怀古发奇论,此论实不刊。huái gǔ fā qí lùn,cǐ lùn shí bù kān。

燕太子丹报秦

张洵佳

愚哉燕太子,受辱思报秦。yú zāi yàn tài zi,shòu rǔ sī bào qín。
报秦在治国,治国须贤臣。bào qín zài zhì guó,zhì guó xū xián chén。
胡遣一刺客,强使入强邻。hú qiǎn yī cì kè,qiáng shǐ rù qiáng lín。
强邻本虎狼,兵卫殿下陈。qiáng lín běn hǔ láng,bīng wèi diàn xià chén。
仓猝效曹沫,约契谁肯遵。cāng cù xiào cáo mò,yuē qì shuí kěn zūn。
即今匕首利,能中秦王身。jí jīn bǐ shǒu lì,néng zhōng qín wáng shēn。
君亡嗣子立,缟素令重申。jūn wáng sì zi lì,gǎo sù lìng zhòng shēn。
愤兵六十万,飞过易水滨。fèn bīng liù shí wàn,fēi guò yì shuǐ bīn。
安见秦内乱,而得保燕云。ān jiàn qín nèi luàn,ér dé bǎo yàn yún。
救亡反速死,报怨转怒人。jiù wáng fǎn sù sǐ,bào yuàn zhuǎn nù rén。
人谋舛如此,天道复何云。rén móu chuǎn rú cǐ,tiān dào fù hé yún。
荆轲死不惜,可惜樊将军。jīng kē sǐ bù xī,kě xī fán jiāng jūn。

范增

张洵佳

范增毒如蠍,其毒与常殊。fàn zēng dú rú xiē,qí dú yǔ cháng shū。
螫人入骨髓,百节为之枯。shì rén rù gǔ suǐ,bǎi jié wèi zhī kū。
鸿门毒一发,龙种几成俘。hóng mén dú yī fā,lóng zhǒng jǐ chéng fú。
咸阳毒再发,助羽肆焚屠。xián yáng dú zài fā,zhù yǔ sì fén tú。
所幸分羹事,亚父已去诸。suǒ xìng fēn gēng shì,yà fù yǐ qù zhū。
假令增在楚,其毒益难愈。jiǎ lìng zēng zài chǔ,qí dú yì nán yù。
不杀亦不纵,汉王将何如。bù shā yì bù zòng,hàn wáng jiāng hé rú。
成楚事不足,败汉事有馀。chéng chǔ shì bù zú,bài hàn shì yǒu yú。
毒人终自毒,身死发背疽。dú rén zhōng zì dú,shēn sǐ fā bèi jū。

佛入中国

张洵佳

明帝梦金人,顶上飞白光。míng dì mèng jīn rén,dǐng shàng fēi bái guāng。
因遣蔡愔辈,求佛至西方。yīn qiǎn cài yīn bèi,qiú fú zhì xī fāng。
佛以一胡神,入梦感帝王。fú yǐ yī hú shén,rù mèng gǎn dì wáng。
世言佛有灵,或即此滥觞。shì yán fú yǒu líng,huò jí cǐ làn shāng。
其实佛无知,道法亦平常。qí shí fú wú zhī,dào fǎ yì píng cháng。
佞佛者太愚,辟佛者太迂。nìng fú zhě tài yú,pì fú zhě tài yū。
纵有生公法,难惑圣人徒。zòng yǒu shēng gōng fǎ,nán huò shèng rén tú。
迹其不二门,与我不一途。jì qí bù èr mén,yǔ wǒ bù yī tú。
听其自生灭,不必加毁誉。tīng qí zì shēng miè,bù bì jiā huǐ yù。
我若梦金人,亦祇付蘧蘧。wǒ ruò mèng jīn rén,yì qí fù qú qú。

太平公主

张洵佳

公主作牝鸡,宰相为走狗。gōng zhǔ zuò pìn jī,zǎi xiāng wèi zǒu gǒu。
抗颜揽大权,历代史无有。kàng yán lǎn dà quán,lì dài shǐ wú yǒu。
公主号太平,嫁为薛韶妇。gōng zhǔ hào tài píng,jià wèi xuē sháo fù。
睿宗是其兄,武氏是其母。ruì zōng shì qí xiōng,wǔ shì shì qí mǔ。
临淄起义兵,曾与诛韦后。lín zī qǐ yì bīng,céng yǔ zhū wéi hòu。
因此录微勋,睿宗待之厚。yīn cǐ lù wēi xūn,ruì zōng dài zhī hòu。
权谲有母风,烜赫震朝右。quán jué yǒu mǔ fēng,xuǎn hè zhèn cháo yòu。
进退百僚时,一言听可否。jìn tuì bǎi liáo shí,yī yán tīng kě fǒu。
宰相六人中,五人出其手。zǎi xiāng liù rén zhōng,wǔ rén chū qí shǒu。
裙带煽雌风,骨肉生谗口。qún dài shān cí fēng,gǔ ròu shēng chán kǒu。
并欲废太子,事败始缳首。bìng yù fèi tài zi,shì bài shǐ huán shǒu。
唐代女祸多,后妃居八九。táng dài nǚ huò duō,hòu fēi jū bā jiǔ。
未有一公主,揽柄专且久。wèi yǒu yī gōng zhǔ,lǎn bǐng zhuān qiě jiǔ。
安乐虽淫纵,较此犹居后。ān lè suī yín zòng,jiào cǐ yóu jū hòu。

河北藩镇之祸

张洵佳

中华沦左衽,戾气先相应。zhōng huá lún zuǒ rèn,lì qì xiān xiāng yīng。
唐代藩镇强,河北风犹劲。táng dài fān zhèn qiáng,hé běi fēng yóu jìn。
留后传子孙,称兵抗朝命。liú hòu chuán zi sūn,chēng bīng kàng cháo mìng。
吞噬在邻封,强宗屡易姓。tūn shì zài lín fēng,qiáng zōng lǚ yì xìng。
废立在牙军,太阿倒持柄。fèi lì zài yá jūn,tài ā dào chí bǐng。
其人居化外,渐与番戎近。qí rén jū huà wài,jiàn yǔ fān róng jìn。
果然五季朝,契丹狡乘衅。guǒ rán wǔ jì cháo,qì dān jiǎo chéng xìn。
唾手十六州,割之于石晋。tuò shǒu shí liù zhōu,gē zhī yú shí jìn。
从此大河北,寸土无干净。cóng cǐ dà hé běi,cùn tǔ wú gàn jìng。
金源起继之,世与中华竞。jīn yuán qǐ jì zhī,shì yǔ zhōng huá jìng。
蒙古起继之,复将中华并。méng gǔ qǐ jì zhī,fù jiāng zhōng huá bìng。
割据四百年,大乱无时定。gē jù sì bǎi nián,dà luàn wú shí dìng。
乱机何时开,开自唐藩镇。luàn jī hé shí kāi,kāi zì táng fān zhèn。

坡公逃禅

张洵佳

早岁学苏张,晚年逃佛老。zǎo suì xué sū zhāng,wǎn nián táo fú lǎo。
程子讥坡公,毕竟非同道。chéng zi jī pō gōng,bì jìng fēi tóng dào。
坡公负奇才,睥睨乾坤小。pō gōng fù qí cái,pì nì qián kūn xiǎo。
其性复聪明,冰雪澄怀抱。qí xìng fù cōng míng,bīng xuě chéng huái bào。
宦海起风波,窜逐至岭表。huàn hǎi qǐ fēng bō,cuàn zhú zhì lǐng biǎo。
功名富贵场,春梦何草草。gōng míng fù guì chǎng,chūn mèng hé cǎo cǎo。
尘虑渐销除,抗志青云皎。chén lǜ jiàn xiāo chú,kàng zhì qīng yún jiǎo。
佛亦聪明人,觉悟生来早。fú yì cōng míng rén,jué wù shēng lái zǎo。
坡公与印之,箭机彻了了。pō gōng yǔ yìn zhī,jiàn jī chè le le。
籍以佐风骚,藉以涤烦恼。jí yǐ zuǒ fēng sāo,jí yǐ dí fán nǎo。
并非入空门,龙象炫金宝。bìng fēi rù kōng mén,lóng xiàng xuàn jīn bǎo。
昌黎谪潮阳,旧侣长安杳。chāng lí zhé cháo yáng,jiù lǚ zhǎng ān yǎo。
亦复识上人,来往通书稿。yì fù shí shàng rén,lái wǎng tōng shū gǎo。
可见大才人,末路迂拘少。kě jiàn dà cái rén,mò lù yū jū shǎo。
洛蜀党虽分,此事休轻藐。luò shǔ dǎng suī fēn,cǐ shì xiū qīng miǎo。

岳少保奉诏班师

张洵佳

奉诏遽班师,大勋未能竟。fèng zhào jù bān shī,dà xūn wèi néng jìng。
人皆议岳侯,胡不长驱进。rén jiē yì yuè hóu,hú bù zhǎng qū jìn。
直抵黄龙府,然后待朝命。zhí dǐ huáng lóng fǔ,rán hòu dài cháo mìng。
岂知诸道兵,各奉班师令。qǐ zhī zhū dào bīng,gè fèng bān shī lìng。
刘琦去顺昌,世忠亦还镇。liú qí qù shùn chāng,shì zhōng yì hái zhèn。
吴璘回河池,张俊亦入觐。wú lín huí hé chí,zhāng jùn yì rù jìn。
烽火逼淮南,诸将存者仅。fēng huǒ bī huái nán,zhū jiāng cún zhě jǐn。
金人聚而乘,力厚毒益逞。jīn rén jù ér chéng,lì hòu dú yì chěng。
武穆纵能军,孤掌究难奋。wǔ mù zòng néng jūn,gū zhǎng jiū nán fèn。
贸贸指燕云,谁与为后劲。mào mào zhǐ yàn yún,shuí yǔ wèi hòu jìn。
一旦覆孤军,前功仍弃尽。yī dàn fù gū jūn,qián gōng réng qì jǐn。
涕泣奉金牌,决意解兵柄。tì qì fèng jīn pái,jué yì jiě bīng bǐng。
读史审时势,臆说无须听。dú shǐ shěn shí shì,yì shuō wú xū tīng。