古诗词

黄节

绝句

黄节

黄眉燕子白两脚,黑头杨柳青数枝。huáng méi yàn zi bái liǎng jiǎo,hēi tóu yáng liǔ qīng shù zhī。
欲使群虫无翠羽,日燃爆竹坐弹棋。yù shǐ qún chóng wú cuì yǔ,rì rán bào zhú zuò dàn qí。

曼殊遗画,一老僧背夕阳扫落叶。三十年前同寓江楼写以诒予者。题语属秋枚代书,云:“寒风萧瑟,落叶打肩。居士命画,作此质之居士,得无有‘夕阳无限好’之感邪。”夏日展观,黯然题句

黄节

亡友残缣三十年,西泠宿草日芊芊。wáng yǒu cán jiān sān shí nián,xī líng sù cǎo rì qiān qiān。
扫除未了残阳叶,依旧江楼负手前。sǎo chú wèi le cán yáng yè,yī jiù jiāng lóu fù shǒu qián。

新月

黄节

向圆新月一弯开,可奈人生老莫回。xiàng yuán xīn yuè yī wān kāi,kě nài rén shēng lǎo mò huí。
郁勃瓶花能乱性,手焚香麝看成灰。yù bó píng huā néng luàn xìng,shǒu fén xiāng shè kàn chéng huī。

西楼

黄节

晨炊残月挂西楼,树顶朝阳绿尚稠。chén chuī cán yuè guà xī lóu,shù dǐng cháo yáng lǜ shàng chóu。
短短秋风才领略,困人烦暑又淹留。duǎn duǎn qiū fēng cái lǐng lüè,kùn rén fán shǔ yòu yān liú。

北海子月下

黄节

明月何曾喻此情,人间俯仰觉情生。míng yuè hé céng yù cǐ qíng,rén jiān fǔ yǎng jué qíng shēng。
秋来养菊殷勤意,不及湖荷忆昨行。qiū lái yǎng jú yīn qín yì,bù jí hú hé yì zuó xíng。

送唐天如南归

黄节

乱中来见岂寻常,对语经旬别更伤。luàn zhōng lái jiàn qǐ xún cháng,duì yǔ jīng xún bié gèng shāng。
莫作杜陵归蜀计,本无人识浣花堂。mò zuò dù líng guī shǔ jì,běn wú rén shí huàn huā táng。

闲中

黄节

砭订愚顽已启争,导嚣惟恐在贤明。biān dìng yú wán yǐ qǐ zhēng,dǎo xiāo wéi kǒng zài xián míng。
闲中为下伊川解,一念于人绝不轻。xián zhōng wèi xià yī chuān jiě,yī niàn yú rén jué bù qīng。

澌冰

黄节

一冬曾未上瀛台,才见春旸冻又开。yī dōng céng wèi shàng yíng tái,cái jiàn chūn yáng dòng yòu kāi。
流水是冰澌既尽,昨宵犹为听冰来。liú shuǐ shì bīng sī jì jǐn,zuó xiāo yóu wèi tīng bīng lái。

杂诗

黄节

眼底莺花历乱时,不分红紫与黄骊。yǎn dǐ yīng huā lì luàn shí,bù fēn hóng zǐ yǔ huáng lí。
馀年心力俱抛尽,日听金铃度柘枝。yú nián xīn lì jù pāo jǐn,rì tīng jīn líng dù zhè zhī。

杂诗

黄节

一雨山云缓缓归,西峰楼外隐依微。yī yǔ shān yún huǎn huǎn guī,xī fēng lóu wài yǐn yī wēi。
回头欲睇丁沽水,不见东流挂落晖。huí tóu yù dì dīng gū shuǐ,bù jiàn dōng liú guà luò huī。

杂诗

黄节

孤吟真愧夏虫鸣,相跃相从共死生。gū yín zhēn kuì xià chóng míng,xiāng yuè xiāng cóng gòng sǐ shēng。
惟有伤心无与诉,未寒良夜一蝉情。wéi yǒu shāng xīn wú yǔ sù,wèi hán liáng yè yī chán qíng。

杂诗

黄节

旧时人影记周遮,步屟回廊日又斜。jiù shí rén yǐng jì zhōu zhē,bù xiè huí láng rì yòu xié。
一镜照天仍覆地,眼中何处有莲花。yī jìng zhào tiān réng fù dì,yǎn zhōng hé chù yǒu lián huā。

杂诗

黄节

了无大地月长明,圆缺何从灭又生。le wú dà dì yuè zhǎng míng,yuán quē hé cóng miè yòu shēng。
玉兔银蟾劳想象,任人惟有可名名。yù tù yín chán láo xiǎng xiàng,rèn rén wéi yǒu kě míng míng。

杂诗

黄节

捐情老始学忘情,不谓林花雨后生。juān qíng lǎo shǐ xué wàng qíng,bù wèi lín huā yǔ hòu shēng。
黄蝶晚阳盘草地,片时闲立便多情。huáng dié wǎn yáng pán cǎo dì,piàn shí xián lì biàn duō qíng。

书愤

黄节

慷慨秦风对策言,襄阳挥泪我衔恩。kāng kǎi qín fēng duì cè yán,xiāng yáng huī lèi wǒ xián ēn。
眼中三十年来事,又见虾夷入国门。yǎn zhōng sān shí nián lái shì,yòu jiàn xiā yí rù guó mén。

书愤

黄节

过陈不式为无人,谁解尼山语痛辛。guò chén bù shì wèi wú rén,shuí jiě ní shān yǔ tòng xīn。
老去此忧无可寄,不从今日始伤神。lǎo qù cǐ yōu wú kě jì,bù cóng jīn rì shǐ shāng shén。

十月五夜作

黄节

危城昏语夜堂堂,辍讲程门有去方。wēi chéng hūn yǔ yè táng táng,chuò jiǎng chéng mén yǒu qù fāng。
不惜此身亡乱际,北风犹说第三章。bù xī cǐ shēn wáng luàn jì,běi fēng yóu shuō dì sān zhāng。

寄越园

黄节

北地花为风雪欺,令人感叹向阳枝。běi dì huā wèi fēng xuě qī,lìng rén gǎn tàn xiàng yáng zhī。
盆梅未有凌寒格,恐负西湖处士诗。pén méi wèi yǒu líng hán gé,kǒng fù xī hú chù shì shī。

哭诸贞壮

黄节

殁无赴告病无书,流涕生平痛有馀。mò wú fù gào bìng wú shū,liú tì shēng píng tòng yǒu yú。
未尽话言难再共,百千诗稿更何如。wèi jǐn huà yán nán zài gòng,bǎi qiān shī gǎo gèng hé rú。

五月十六日作

黄节

国亡身老甚须臾,楼外风来雨打湖。guó wáng shēn lǎo shén xū yú,lóu wài fēng lái yǔ dǎ hú。
湖水荷花三百顷,万鱼齐泣过河枯。hú shuǐ hé huā sān bǎi qǐng,wàn yú qí qì guò hé kū。