古诗词

郑孝胥

述哀

郑孝胥

榕城疫盛行,人鬼争出殁。róng chéng yì shèng xíng,rén guǐ zhēng chū mò。
里中丧族弟,俄复夺一侄。lǐ zhōng sàng zú dì,é fù duó yī zhí。
侄年已及壮,蹉跎未授室。zhí nián yǐ jí zhuàng,cuō tuó wèi shòu shì。
愆期我负尔,兄嫂老弥郁。qiān qī wǒ fù ěr,xiōng sǎo lǎo mí yù。
于时迫端午,次兄方卧疾。yú shí pò duān wǔ,cì xiōng fāng wò jí。
书中道无虑,悲悸常忽忽。shū zhōng dào wú lǜ,bēi jì cháng hū hū。
何来鹅车炮,一击碎心骨。hé lái é chē pào,yī jī suì xīn gǔ。
父子相继逝,先后才旬日。fù zi xiāng jì shì,xiān hòu cái xún rì。

述哀

郑孝胥

我持栗兄书,猝不知所为。wǒ chí lì xiōng shū,cù bù zhī suǒ wèi。
自呼神略定,勃然涌千哀。zì hū shén lüè dìng,bó rán yǒng qiān āi。
兄书本细秀,两纸字累累。xiōng shū běn xì xiù,liǎng zhǐ zì lèi lèi。
二丧仗经纪,智虑饶安排。èr sàng zhàng jīng jì,zhì lǜ ráo ān pái。
疾疫甚刀兵,一言伤我怀。jí yì shén dāo bīng,yī yán shāng wǒ huái。
江船幸未发,飞书还相催。jiāng chuán xìng wèi fā,fēi shū hái xiāng cuī。
行间别无语,速去勿迟回。xíng jiān bié wú yǔ,sù qù wù chí huí。
我兄但自脱,妇稚徐更裁。wǒ xiōng dàn zì tuō,fù zhì xú gèng cái。

述哀

郑孝胥

淦子赴弟丧,炳子之日本。gàn zi fù dì sàng,bǐng zi zhī rì běn。
我特促之行,所虑良在远。wǒ tè cù zhī xíng,suǒ lǜ liáng zài yuǎn。
炳前跽告辞,酸泪为一泫。bǐng qián jì gào cí,suān lèi wèi yī xuàn。
方当迎而父,但去勿悽断。fāng dāng yíng ér fù,dàn qù wù qī duàn。
为农堪养亲,世变莫挂眼。wèi nóng kān yǎng qīn,shì biàn mò guà yǎn。

述哀

郑孝胥

三年学成就,聚首日靡短。sān nián xué chéng jiù,jù shǒu rì mí duǎn。
东人况善我,受托颇缱绻。dōng rén kuàng shàn wǒ,shòu tuō pǒ qiǎn quǎn。
而父书云云,望汝意不浅。ér fù shū yún yún,wàng rǔ yì bù qiǎn。

述哀

郑孝胥

乞假居持服,悬怀在长兄。qǐ jiǎ jū chí fú,xuán huái zài zhǎng xiōng。
张沈来自吴,入门携吾柽。zhāng shěn lái zì wú,rù mén xié wú chēng。
匆匆相吊慰,语次心屡惊。cōng cōng xiāng diào wèi,yǔ cì xīn lǚ jīng。
初闻兄又卒,无泪眼空瞪。chū wén xiōng yòu zú,wú lèi yǎn kōng dèng。
究穷死所由,号叫肝自崩。jiū qióng sǐ suǒ yóu,hào jiào gān zì bēng。
陈郎书在手,白日非幽冥。chén láng shū zài shǒu,bái rì fēi yōu míng。
行年已六十,儿辈盈阶庭。xíng nián yǐ liù shí,ér bèi yíng jiē tíng。
何苦而轻死,自沈为独醒。hé kǔ ér qīng sǐ,zì shěn wèi dú xǐng。
因忆神户归,失足落东溟。yīn yì shén hù guī,shī zú luò dōng míng。
堕河经再厄,胥种终相迎。duò hé jīng zài è,xū zhǒng zhōng xiāng yíng。
我欲叱阎罗,鬼籍除其名。wǒ yù chì yán luó,guǐ jí chú qí míng。
不然当把臂,地下从先灵。bù rán dāng bǎ bì,dì xià cóng xiān líng。

述哀

郑孝胥

兄亡非缘疫,其故独何欤?xiōng wáng fēi yuán yì,qí gù dú hé yú?
畏疾而凭河,哀哉岂此愚。wèi jí ér píng hé,āi zāi qǐ cǐ yú。
寄书且视妹,所言固不虚。jì shū qiě shì mèi,suǒ yán gù bù xū。
书辞靡瞀乱,巷陌多绕纡。shū cí mí mào luàn,xiàng mò duō rào yū。
河之水悠悠,城东得遗躯。hé zhī shuǐ yōu yōu,chéng dōng dé yí qū。
终时作何状,割爱从鼋鱼。zhōng shí zuò hé zhuàng,gē ài cóng yuán yú。
为弟诚无状,不能掺其祛。wèi dì chéng wú zhuàng,bù néng càn qí qū。
两兄挈一侄,何许相睢盱。liǎng xiōng qiè yī zhí,hé xǔ xiāng suī xū。
知死不可让,以次当及余。zhī sǐ bù kě ràng,yǐ cì dāng jí yú。

述哀

郑孝胥

死丧虽甚威,后死方有事。sǐ sàng suī shén wēi,hòu sǐ fāng yǒu shì。
门中二十口,舍我谁将寄?mén zhōng èr shí kǒu,shě wǒ shuí jiāng jì?
致书使亟来,恶瘴犹为厉。zhì shū shǐ jí lái,è zhàng yóu wèi lì。
汉阳趣赁屋,规以安汝辈。hàn yáng qù lìn wū,guī yǐ ān rǔ bèi。
三棺当暂厝,闲岁待我至。sān guān dāng zàn cuò,xián suì dài wǒ zhì。
解衣斸苍山,和土将血泪。jiě yī zhǔ cāng shān,hé tǔ jiāng xuè lèi。
筑成名恨冢,偿我无穷意。zhù chéng míng hèn zhǒng,cháng wǒ wú qióng yì。
炳乎汝勿归,父死叔尚在。bǐng hū rǔ wù guī,fù sǐ shū shàng zài。
东行吾计定,世乱重抱耒。dōng xíng wú jì dìng,shì luàn zhòng bào lěi。

述哀

郑孝胥

稚辛闻此变,千里来共哭。zhì xīn wén cǐ biàn,qiān lǐ lái gòng kū。
四支已半摧,一手倚一足。sì zhī yǐ bàn cuī,yī shǒu yǐ yī zú。
作书寄萱妹,天地此骨肉。zuò shū jì xuān mèi,tiān dì cǐ gǔ ròu。
事牵难久留,送汝使我独。shì qiān nán jiǔ liú,sòng rǔ shǐ wǒ dú。
登舟一悽惶,去去意殊酷。dēng zhōu yī qī huáng,qù qù yì shū kù。
楼头卧更起,船尾灯犹绿。lóu tóu wò gèng qǐ,chuán wěi dēng yóu lǜ。
江波闇涨天,风雨欲揭屋。jiāng bō àn zhǎng tiān,fēng yǔ yù jiē wū。
馀生付残世,何地同啜粥?yú shēng fù cán shì,hé dì tóng chuài zhōu?

鸥榭听涛

郑孝胥

武昌城东山簇簇,夏口无山藏万屋。wǔ chāng chéng dōng shān cù cù,xià kǒu wú shān cáng wàn wū。
大江挟汉俱北行,照我窗前山影绿。dà jiāng xié hàn jù běi xíng,zhào wǒ chuāng qián shān yǐng lǜ。
江云忽起失峰峦,推窗惟有波如山。jiāng yún hū qǐ shī fēng luán,tuī chuāng wéi yǒu bō rú shān。
看江莫若看风雨,长日惊雷绕坐间。kàn jiāng mò ruò kàn fēng yǔ,zhǎng rì jīng léi rào zuò jiān。

林社

郑孝胥

苍天不可赎,此老亦已葬。cāng tiān bù kě shú,cǐ lǎo yì yǐ zàng。
区区身后名,未足塞众望。qū qū shēn hòu míng,wèi zú sāi zhòng wàng。
杭人悲太守,作社寄湖上。háng rén bēi tài shǒu,zuò shè jì hú shàng。
千秋姓林者,山水擅佳藏。qiān qiū xìng lín zhě,shān shuǐ shàn jiā cáng。
平生不随波,意气一何壮。píng shēng bù suí bō,yì qì yī hé zhuàng。
于何见颜色,隔岸耸秋嶂。yú hé jiàn yán sè,gé àn sǒng qiū zhàng。
文章易朽耳,在口即行状。wén zhāng yì xiǔ ěr,zài kǒu jí xíng zhuàng。
为我问孤山,年来谁绝唱?wèi wǒ wèn gū shān,nián lái shuí jué chàng?

日本冈幸七郎示其师楠本天逸事略且求作诗即用楠本原韵

郑孝胥

学问不一端,要以仁为归。xué wèn bù yī duān,yào yǐ rén wèi guī。
在野抱忠孝,安仁殆庶几。zài yě bào zhōng xiào,ān rén dài shù jǐ。
天逸论知行,精诣今所稀。tiān yì lùn zhī xíng,jīng yì jīn suǒ xī。
子陵与云卿,终古谁能讥?zi líng yǔ yún qīng,zhōng gǔ shuí néng jī?
阅世卧岩壑,浩然老不衰。yuè shì wò yán hè,hào rán lǎo bù shuāi。
吾观凤鸣学,有当非玉卮。wú guān fèng míng xué,yǒu dāng fēi yù zhī。

端午桥中丞属题秦权拓本

郑孝胥

开皇穿地证量器,隗状或作林者非。kāi huáng chuān dì zhèng liàng qì,kuí zhuàng huò zuò lín zhě fēi。
匋斋尚书出所得,始信黄门不吾欺。táo zhāi shàng shū chū suǒ dé,shǐ xìn huáng mén bù wú qī。
四钧为石云极数,先后二诏具刻辞。sì jūn wèi shí yún jí shù,xiān hòu èr zhào jù kè cí。
辞意精严书亦称,典重气欲无鼎彝。cí yì jīng yán shū yì chēng,diǎn zhòng qì yù wú dǐng yí。
吾闻先王岁稽器,量衡律度殊等差。wú wén xiān wáng suì jī qì,liàng héng lǜ dù shū děng chà。
地官司市禁伪饰,不中不粥市乃讥。dì guān sī shì jìn wěi shì,bù zhōng bù zhōu shì nǎi jī。
政行四方实赖此,季末杂乱风亦衰。zhèng xíng sì fāng shí lài cǐ,jì mò zá luàn fēng yì shuāi。
前随后宋慕复古,悬式俄弛谁能持?qián suí hòu sòng mù fù gǔ,xuán shì é chí shuí néng chí?
今观此铸审且谨,明壹别白除歉疑。jīn guān cǐ zhù shěn qiě jǐn,míng yī bié bái chú qiàn yí。
轨物垂则圣有作,坊民正俗礼所宜。guǐ wù chuí zé shèng yǒu zuò,fāng mín zhèng sú lǐ suǒ yí。
儒生论秦轻诟病,对此使我增歔欷。rú shēng lùn qín qīng gòu bìng,duì cǐ shǐ wǒ zēng xū xī。
尚书忧时近狂狷,必采隅说容瑕疵。shàng shū yōu shí jìn kuáng juàn,bì cǎi yú shuō róng xiá cī。
会稽刻石彼犹取,昆山可作真吾师。huì jī kè shí bǐ yóu qǔ,kūn shān kě zuò zhēn wú shī。

杭州南高峰烟霞洞东坡尝游处也寺僧刻岩石为财神汤蛰仙斥之易刻坡像杭人遂题之曰苏龛蛰仙以书报余且属作诗

郑孝胥

湖山多胜处,名迹谁能辨?hú shān duō shèng chù,míng jì shuí néng biàn?
南峰公再游,清浊遂一换。nán fēng gōng zài yóu,qīng zhuó suì yī huàn。
凛然执议力,岩石亦革面。lǐn rán zhí yì lì,yán shí yì gé miàn。
奎宿招以来,钱神俄自窜。kuí sù zhāo yǐ lái,qián shén é zì cuàn。
逐贫与送穷,杨韩弄其翰。zhú pín yǔ sòng qióng,yáng hán nòng qí hàn。
今君亦有逐,二子当惊惋。jīn jūn yì yǒu zhú,èr zi dāng jīng wǎn。
平生吾东坡,异代独眷眷。píng shēng wú dōng pō,yì dài dú juàn juàn。
敢怀争墩意,易此执鞭愿。gǎn huái zhēng dūn yì,yì cǐ zhí biān yuàn。
他年身将隐,姓名应已变。tā nián shēn jiāng yǐn,xìng míng yīng yǐ biàn。
洞口扫花人,安知即风汉。dòng kǒu sǎo huā rén,ān zhī jí fēng hàn。

送高子益应晋帅之辟并忆啸农梦旦

郑孝胥

今日犹相见,殊胜别后想。jīn rì yóu xiāng jiàn,shū shèng bié hòu xiǎng。
执手天茫茫,覆杯人惘惘。zhí shǒu tiān máng máng,fù bēi rén wǎng wǎng。
我怀本太孤,赖子时见广。wǒ huái běn tài gū,lài zi shí jiàn guǎng。
平生言不尽,积意深万丈。píng shēng yán bù jǐn,jī yì shēn wàn zhàng。
西北云自飞,江汉波已长。xī běi yún zì fēi,jiāng hàn bō yǐ zhǎng。
盟鸥谁共倚,沉思成独往。méng ōu shuí gòng yǐ,chén sī chéng dú wǎng。

送高子益应晋帅之辟并忆啸农梦旦

郑孝胥

啸农恭笃行,而独称我狂。xiào nóng gōng dǔ xíng,ér dú chēng wǒ kuáng。
狂而有不为,吾道殊未光。kuáng ér yǒu bù wèi,wú dào shū wèi guāng。
之子尝有语,闻之激我肠。zhī zi cháng yǒu yǔ,wén zhī jī wǒ cháng。
相知纵满世,幽隐谁见详?xiāng zhī zòng mǎn shì,yōu yǐn shuí jiàn xiáng?
愿言从子游,楚越空相望。yuàn yán cóng zi yóu,chǔ yuè kōng xiāng wàng。
孤弦不成曲,寄声独彷徨。gū xián bù chéng qū,jì shēng dú páng huáng。

送高子益应晋帅之辟并忆啸农梦旦

郑孝胥

放怀诚有味,谁能为人计?fàng huái chéng yǒu wèi,shuí néng wèi rén jì?
吾尝奇梦旦,天资抱经世。wú cháng qí mèng dàn,tiān zī bào jīng shì。
所学必适用,束发有宏誓。suǒ xué bì shì yòng,shù fā yǒu hóng shì。
知子果东游,志业一何锐。zhī zi guǒ dōng yóu,zhì yè yī hé ruì。
懒云久不起,坐阅沧波逝。lǎn yún jiǔ bù qǐ,zuò yuè cāng bō shì。
无用亦自珍,真人喻天际。wú yòng yì zì zhēn,zhēn rén yù tiān jì。

送高子益应晋帅之辟并忆啸农梦旦

郑孝胥

三高如麟凤,子益尤有为。sān gāo rú lín fèng,zi yì yóu yǒu wèi。
流俗不能憾,何曾背时宜。liú sú bù néng hàn,hé céng bèi shí yí。
德星出太原,可辟魅与魑。dé xīng chū tài yuán,kě pì mèi yǔ chī。
晋帅甚爱民,毋乃天相之。jìn shuài shén ài mín,wú nǎi tiān xiāng zhī。
善国来取法,行为王者师。shàn guó lái qǔ fǎ,xíng wèi wáng zhě shī。
脱能尽其才,岂异得一夔。tuō néng jǐn qí cái,qǐ yì dé yī kuí。

中秋苦热述事

郑孝胥

古称愚黔首,亦曰毒天下。gǔ chēng yú qián shǒu,yì yuē dú tiān xià。
此策今不用,科举宜可罢。cǐ cè jīn bù yòng,kē jǔ yí kě bà。
陶公论未竟,已遭肉食骂。táo gōng lùn wèi jìng,yǐ zāo ròu shí mà。
驱之侥幸途,风俗焉得化?qū zhī jiǎo xìng tú,fēng sú yān dé huà?
矧兹灾流行,秋暑酷于夏。shěn zī zāi liú xíng,qiū shǔ kù yú xià。
万人在狴犴,僵仆相枕藉。wàn rén zài bì àn,jiāng pū xiāng zhěn jí。
疫来犹防之,何故反见迓?yì lái yóu fáng zhī,hé gù fǎn jiàn yà?
区区鼠且腐,岂足鹓雏吓。qū qū shǔ qiě fǔ,qǐ zú yuān chú xià。
更莫嘲陈生,逃威入鸥榭。gèng mò cháo chén shēng,táo wēi rù ōu xiè。

金陵感事

郑孝胥

海泣江愁殊草草,楚叟联翩乞娱老。hǎi qì jiāng chóu shū cǎo cǎo,chǔ sǒu lián piān qǐ yú lǎo。
养兵成贼二十年,半壁东南看摧倒。yǎng bīng chéng zéi èr shí nián,bàn bì dōng nán kàn cuī dào。
南流湘水北流淮,萧娘吕姥真驽骀。nán liú xiāng shuǐ běi liú huái,xiāo niáng lǚ lǎo zhēn nú dài。
家居正落纤儿手,逋客空兴庾信哀。jiā jū zhèng luò xiān ér shǒu,bū kè kōng xīng yǔ xìn āi。

赠郭秋屏

郑孝胥

华人无贵贱,诪张喜为幻。huá rén wú guì jiàn,zhōu zhāng xǐ wèi huàn。
此技欲何施,反遭彼族嫚。cǐ jì yù hé shī,fǎn zāo bǐ zú mān。
吾友虽多贤,刚者亦罕见。wú yǒu suī duō xián,gāng zhě yì hǎn jiàn。
南萨与北郭,二子我所惮。nán sà yǔ běi guō,èr zi wǒ suǒ dàn。
秋屏实劲特,骨立肤不曼。qiū píng shí jìn tè,gǔ lì fū bù màn。
浊河方滔天,伏济清自贯。zhuó hé fāng tāo tiān,fú jì qīng zì guàn。
骄胡不敢轻,安用赖舌战。jiāo hú bù gǎn qīng,ān yòng lài shé zhàn。
大官习兰阇,谄敌必笑面。dà guān xí lán dū,chǎn dí bì xiào miàn。
此谄彼亦骄,吁嗟谁好汉!cǐ chǎn bǐ yì jiāo,xū jiē shuí hǎo hàn!