古诗词

郑孝胥

二月廿六日雨中诣雨花台安隐寺奠顾五子朋

郑孝胥

清明俄已过,云气暗建业。qīng míng é yǐ guò,yún qì àn jiàn yè。
欲寻野哭地,度此风雨劫。yù xún yě kū dì,dù cǐ fēng yǔ jié。
顾五未入土,扣棺奈长阖。gù wǔ wèi rù tǔ,kòu guān nài zhǎng hé。
素帷手自褰,吞泪久于邑。sù wéi shǒu zì qiān,tūn lèi jiǔ yú yì。
当时分手易,岂意遂难合。dāng shí fēn shǒu yì,qǐ yì suì nán hé。
回思前世事,迷罔魂旋接。huí sī qián shì shì,mí wǎng hún xuán jiē。
病僧讶吾状,累问曾不答。bìng sēng yà wú zhuàng,lèi wèn céng bù dá。
我曹时既逝,待死等荷锸。wǒ cáo shí jì shì,dài sǐ děng hé chā。
沉吟起酹酒,何用恋一霎。chén yín qǐ lèi jiǔ,hé yòng liàn yī shà。
肩舆下高冈,苦雾泳城堞。jiān yú xià gāo gāng,kǔ wù yǒng chéng dié。
照眼小桃红,泫然更承睫。zhào yǎn xiǎo táo hóng,xuàn rán gèng chéng jié。

三月十二日四十八岁初度是日自上海赴南京

郑孝胥

坐思老来味,零落期渐近。zuò sī lǎo lái wèi,líng luò qī jiàn jìn。
击碎珊瑚枝,于意终有吝。jī suì shān hú zhī,yú yì zhōng yǒu lìn。
解兵虽经年,世故犹相慁。jiě bīng suī jīng nián,shì gù yóu xiāng hùn。
奔波谁汝役,缩手亦霜鬓。bēn bō shuí rǔ yì,suō shǒu yì shuāng bìn。
今辰愈不乐,新齿恩爱刃。jīn chén yù bù lè,xīn chǐ ēn ài rèn。
心知无万全,策马突坚阵。xīn zhī wú wàn quán,cè mǎ tū jiān zhèn。
袖中衔诗本,怏怏入吴郡。xiù zhōng xián shī běn,yàng yàng rù wú jùn。
形骸何足道,所惜在方寸。xíng hái hé zú dào,suǒ xī zài fāng cùn。

三月十二日四十八岁初度是日自上海赴南京

郑孝胥

平生自谓刚,百炼成绕指。píng shēng zì wèi gāng,bǎi liàn chéng rào zhǐ。
丑枝还着花,一笑诚可已。chǒu zhī hái zhe huā,yī xiào chéng kě yǐ。
相欢曾几时,往事同覆水。xiāng huān céng jǐ shí,wǎng shì tóng fù shuǐ。
奇情谁能羁,绝世骋恢诡。qí qíng shuí néng jī,jué shì chěng huī guǐ。
勇决实起予,我乃不如尔。yǒng jué shí qǐ yǔ,wǒ nǎi bù rú ěr。
龙剑何必合,小别辄万里。lóng jiàn hé bì hé,xiǎo bié zhé wàn lǐ。
琅琊王伯舆,区区为情死。láng yá wáng bó yú,qū qū wèi qíng sǐ。

端午桥制军属题余忠宣楷书卷

郑孝胥

尚书重忠义,甚喜得余阙。shàng shū zhòng zhōng yì,shén xǐ dé yú quē。
五百七十年,向往记岁月。wǔ bǎi qī shí nián,xiàng wǎng jì suì yuè。
阙称善楷书,此卷果精密。quē chēng shàn kǎi shū,cǐ juǎn guǒ jīng mì。
气出乌丝阑,严整见风骨。qì chū wū sī lán,yán zhěng jiàn fēng gǔ。
释褐授泗州,结习殊未脱。shì hè shòu sì zhōu,jié xí shū wèi tuō。
当时为谁写,郑重署官阀。dāng shí wèi shuí xiě,zhèng zhòng shǔ guān fá。
安知弄翰手,挥戈乃尤杰。ān zhī nòng hàn shǒu,huī gē nǎi yóu jié。
孤立万贼中,江淮赖全活。gū lì wàn zéi zhōng,jiāng huái lài quán huó。
屯田治战具,经营非苟率。tún tián zhì zhàn jù,jīng yíng fēi gǒu lǜ。
大厦既难支,终为寇所没。dà shà jì nán zhī,zhōng wèi kòu suǒ méi。
翰林辞不往,守死信苦节。hàn lín cí bù wǎng,shǒu sǐ xìn kǔ jié。
书生任军旅,所恃祇抗烈。shū shēng rèn jūn lǚ,suǒ shì qí kàng liè。
戍边虽生还,望古犹郁勃。shù biān suī shēng hái,wàng gǔ yóu yù bó。

沈友卿周顺卿刘厚生招游惠山

郑孝胥

惠山以泉鸣天下,早岁独游谁见迓。huì shān yǐ quán míng tiān xià,zǎo suì dú yóu shuí jiàn yà。
解衣小坐漪澜堂,惟爱清泠盈石罅。jiě yī xiǎo zuò yī lán táng,wéi ài qīng líng yíng shí xià。
识君恨晚二十年,好事重来览台榭。shí jūn hèn wǎn èr shí nián,hǎo shì zhòng lái lǎn tái xiè。
楼廊墙宇互遮蔽,名胜翻憎困构架。lóu láng qiáng yǔ hù zhē bì,míng shèng fān zēng kùn gòu jià。
贵游子弟岂知山,徒侈祠堂竞陵跨。guì yóu zi dì qǐ zhī shān,tú chǐ cí táng jìng líng kuà。
稍登高处始出世,郁郁郊原尽桑柘。shāo dēng gāo chù shǐ chū shì,yù yù jiāo yuán jǐn sāng zhè。
锡山一峰伏复起,断塔著天如仰射。xī shān yī fēng fú fù qǐ,duàn tǎ zhù tiān rú yǎng shè。
河流城市相掩映,遥指帆樯认湾汊。hé liú chéng shì xiāng yǎn yìng,yáo zhǐ fān qiáng rèn wān chà。
茧稻岁易六百万,富甲数郡真可霸。jiǎn dào suì yì liù bǎi wàn,fù jiǎ shù jùn zhēn kě bà。
既富教之古有云,成俗方看待文化。jì fù jiào zhī gǔ yǒu yún,chéng sú fāng kàn dài wén huà。
桥头从倚恋山色,窥客时时过娇姹。qiáo tóu cóng yǐ liàn shān sè,kuī kè shí shí guò jiāo chà。
诸君娱我期尽欢,画舫清歌入深夜。zhū jūn yú wǒ qī jǐn huān,huà fǎng qīng gē rù shēn yè。
此游乐甚当再来,谋为东坡筑精舍。cǐ yóu lè shén dāng zài lái,móu wèi dōng pō zhù jīng shě。

书日报后

郑孝胥

一生走仁义,自谓性所有。yī shēng zǒu rén yì,zì wèi xìng suǒ yǒu。
未甘师古人,况逐筲与斗。wèi gān shī gǔ rén,kuàng zhú shāo yǔ dòu。
戊庚逮今兹,躁进互击掊。wù gēng dǎi jīn zī,zào jìn hù jī póu。
谬兴种族论,国事迫解纽。miù xīng zhǒng zú lùn,guó shì pò jiě niǔ。
惟予倡群学,荡荡辟天牖。wéi yǔ chàng qún xué,dàng dàng pì tiān yǒu。
滔天几漂山,终欲关其口。tāo tiān jǐ piāo shān,zhōng yù guān qí kǒu。
彼曹身倏灭,污我冀不朽。bǐ cáo shēn shū miè,wū wǒ jì bù xiǔ。
甚黠亦可怜,笑骂颜孔厚。shén xiá yì kě lián,xiào mà yán kǒng hòu。
诸公工罔上,抚中果安否?zhū gōng gōng wǎng shàng,fǔ zhōng guǒ ān fǒu?
名德既不昌,颜回岂为寿!míng dé jì bù chāng,yán huí qǐ wèi shòu!

答夏剑臣

郑孝胥

深人何妨作浅语,浅人好深终非深。shēn rén hé fáng zuò qiǎn yǔ,qiǎn rén hǎo shēn zhōng fēi shēn。
观人以此得八九,能辨深浅真知音。guān rén yǐ cǐ dé bā jiǔ,néng biàn shēn qiǎn zhēn zhī yīn。
夏君善我比子尹,子尹绝肆吾所畏。xià jūn shàn wǒ bǐ zi yǐn,zi yǐn jué sì wú suǒ wèi。
冷情暖思却难同,饮水自知在馀味。lěng qíng nuǎn sī què nán tóng,yǐn shuǐ zì zhī zài yú wèi。
旧学商量今有几,终让义宁陈君耳。jiù xué shāng liàng jīn yǒu jǐ,zhōng ràng yì níng chén jūn ěr。
夏君才调更清真,长吉谁能加以理。xià jūn cái diào gèng qīng zhēn,zhǎng jí shuí néng jiā yǐ lǐ。

题海昌徐垣云柯乡思亲图

郑孝胥

奋身赴清流,以策全儿女。fèn shēn fù qīng liú,yǐ cè quán ér nǚ。
儿老苦思亲,亲亡才廿许。ér lǎo kǔ sī qīn,qīn wáng cái niàn xǔ。
孰能减己龄,持以寿阿母。shú néng jiǎn jǐ líng,chí yǐ shòu ā mǔ。
不惮伤君心,少孤自哀楚。bù dàn shāng jūn xīn,shǎo gū zì āi chǔ。

丁叔雅示猿叟书册

郑孝胥

猿叟吾酷爱,谓可追杨风。yuán sǒu wú kù ài,wèi kě zhuī yáng fēng。
玩其使笔处,如开两石弓。wán qí shǐ bǐ chù,rú kāi liǎng shí gōng。
篆书到阳冰,分书迈蔡钟。zhuàn shū dào yáng bīng,fēn shū mài cài zhōng。
真行已小低,米董一扫空。zhēn xíng yǐ xiǎo dī,mǐ dǒng yī sǎo kōng。
主张在北碑,摆脱馀颜公。zhǔ zhāng zài běi bēi,bǎi tuō yú yán gōng。
常熟夸意态,雅步颇雍容。cháng shú kuā yì tài,yǎ bù pǒ yōng róng。
视何究莫逮,飞走技不同。shì hé jiū mò dǎi,fēi zǒu jì bù tóng。

丁叔雅示猿叟书册

郑孝胥

目中有猿叟,他书不能观。mù zhōng yǒu yuán sǒu,tā shū bù néng guān。
久久渐自厌,愈观还不安。jiǔ jiǔ jiàn zì yàn,yù guān hái bù ān。
坡公诮嵬騀,苦骄实至言。pō gōng qiào wéi ě,kǔ jiāo shí zhì yán。
鲁直晚言书,欹倒宁不完。lǔ zhí wǎn yán shū,yī dào níng bù wán。
稍会二子意,转愁笔墨痕。shāo huì èr zi yì,zhuǎn chóu bǐ mò hén。
叟固吾不欺,世外自有天。sǒu gù wú bù qī,shì wài zì yǒu tiān。

狄楚青属题明人墨迹三种于公谦

郑孝胥

景泰能守国,太上竟得返。jǐng tài néng shǒu guó,tài shàng jìng dé fǎn。
于谦不世功,戮之岂无赧。yú qiān bù shì gōng,lù zhī qǐ wú nǎn。
小人竞功名,朝事几覆反。xiǎo rén jìng gōng míng,cháo shì jǐ fù fǎn。
怀才卒难全,翰墨空挂眼。huái cái zú nán quán,hàn mò kōng guà yǎn。

狄楚青属题明人墨迹三种于公谦

郑孝胥

南仲阻李纲,潜善害宗泽。nán zhòng zǔ lǐ gāng,qián shàn hài zōng zé。
伟哉杨廷麟,一疏褫奸魄。wěi zāi yáng tíng lín,yī shū chǐ jiān pò。
象升实文士,事急能死敌。xiàng shēng shí wén shì,shì jí néng sǐ dí。
草书摩逸少,所得亦劲特。cǎo shū mó yì shǎo,suǒ dé yì jìn tè。

狄楚青属题明人墨迹三种于公谦

郑孝胥

明亡得何瞿,养士云有报。míng wáng dé hé qú,yǎng shì yún yǒu bào。
崎岖守桂林,事去卒无效。qí qū shǒu guì lín,shì qù zú wú xiào。
待死且赋诗,从容良弗挠。dài sǐ qiě fù shī,cóng róng liáng fú náo。
卷末不书名,默然尤可悼。juǎn mò bù shū míng,mò rán yóu kě dào。

雪中书所见

郑孝胥

春雪旋消不待晛,散乱飞花空照眼。chūn xuě xuán xiāo bù dài xiàn,sàn luàn fēi huā kōng zhào yǎn。
却搀冻雨弄风寒,猛扑车窗势殊悍。què chān dòng yǔ nòng fēng hán,měng pū chē chuāng shì shū hàn。
胡姬犯寒更纵马,玉色頩颜岂知暖。hú jī fàn hán gèng zòng mǎ,yù sè pīng yán qǐ zhī nuǎn。
满身风雪出我前,缩手吾侪应自赧。mǎn shēn fēng xuě chū wǒ qián,suō shǒu wú chái yīng zì nǎn。
戍边生还常称幸,世事厌闻唯饱饭。shù biān shēng hái cháng chēng xìng,shì shì yàn wén wéi bǎo fàn。
因渠顿触枕戈心,便掷残骸何足算!yīn qú dùn chù zhěn gē xīn,biàn zhì cán hái hé zú suàn!

伤女惠二月九日卒于天津医院,暂厝望海寺

郑孝胥

弥明才十三,别我已二年。mí míng cái shí sān,bié wǒ yǐ èr nián。
岂知乃死别,一去更不还。qǐ zhī nǎi sǐ bié,yī qù gèng bù hái。
汝母有万恨,我怀抱千冤。rǔ mǔ yǒu wàn hèn,wǒ huái bào qiān yuān。
小影宛如生,泪眼谁能看?xiǎo yǐng wǎn rú shēng,lèi yǎn shuí néng kàn?
大错真铸铁,驱汝向天津。dà cuò zhēn zhù tiě,qū rǔ xiàng tiān jīn。
读书本有毒,将毒与汝吞。dú shū běn yǒu dú,jiāng dú yǔ rǔ tūn。
自从别汝后,好语常联翩。zì cóng bié rǔ hòu,hǎo yǔ cháng lián piān。
时时寄手书,字体颇清端。shí shí jì shǒu shū,zì tǐ pǒ qīng duān。
从姊学操琴,比姊尤熟闲。cóng zǐ xué cāo qín,bǐ zǐ yóu shú xián。
绝怪绝好洁,不饰而自妍。jué guài jué hǎo jié,bù shì ér zì yán。
同学诸女伴,爱之如弟昆。tóng xué zhū nǚ bàn,ài zhī rú dì kūn。
夸汝辄自喜,忆汝不忍言。kuā rǔ zhé zì xǐ,yì rǔ bù rěn yán。
如何忽婴疾,宛转遂经旬。rú hé hū yīng jí,wǎn zhuǎn suì jīng xún。
遣仆虽往迓,刺促心摇魂。qiǎn pū suī wǎng yà,cì cù xīn yáo hún。
恶电从天来,鬼刀截我肝。è diàn cóng tiān lái,guǐ dāo jié wǒ gān。
从此与汝绝,回思深可怜。cóng cǐ yǔ rǔ jué,huí sī shēn kě lián。
我欲执汝手,汝手何从牵?wǒ yù zhí rǔ shǒu,rǔ shǒu hé cóng qiān?
我于抚汝面,空想悲啼颜;wǒ yú fǔ rǔ miàn,kōng xiǎng bēi tí yán;
我欲拭汝泪,却觅衣上痕;wǒ yù shì rǔ lèi,què mì yī shàng hén;
我于抱汝身,惟有三尺棺。wǒ yú bào rǔ shēn,wéi yǒu sān chǐ guān。
死生事则已,父女名空存。sǐ shēng shì zé yǐ,fù nǚ míng kōng cún。
向来千万念,念念皆伤恩。xiàng lái qiān wàn niàn,niàn niàn jiē shāng ēn。
东坡四十九,烦恼悟无根。dōng pō sì shí jiǔ,fán nǎo wù wú gēn。
我何以乐天,悲哀念金銮。wǒ hé yǐ lè tiān,bēi āi niàn jīn luán。

题龙女牧羊图

郑孝胥

彼姝何来态非常,风鬟雨鬓神悽伤。bǐ shū hé lái tài fēi cháng,fēng huán yǔ bìn shén qī shāng。
如有所牧羊非羊,行吟泽畔追沉湘。rú yǒu suǒ mù yáng fēi yáng,xíng yín zé pàn zhuī chén xiāng。
嗟尔所遇乃无良,厄尔者谁岂苍苍。jiē ěr suǒ yù nǎi wú liáng,è ěr zhě shuí qǐ cāng cāng。
有情为玷百不臧,与世委蛇道未光。yǒu qíng wèi diàn bǎi bù zāng,yǔ shì wěi shé dào wèi guāng。
飞腾变化乘阴阳,胡不舍此空旁皇。fēi téng biàn huà chéng yīn yáng,hú bù shě cǐ kōng páng huáng。

题陶斋所藏瘗鹤命水拓本

郑孝胥

群鹤翩翻各冲举,目送灵真将出世。qún hè piān fān gè chōng jǔ,mù sòng líng zhēn jiāng chū shì。
世人臣滓满豪端,正坐尸居带馀气。shì rén chén zǐ mǎn háo duān,zhèng zuò shī jū dài yú qì。
纷纷聚讼闹如沸,逸少华阳俱可置。fēn fēn jù sòng nào rú fèi,yì shǎo huá yáng jù kě zhì。
君谟老眼有微言,指出隋贤参楷隶。jūn mó lǎo yǎn yǒu wēi yán,zhǐ chū suí xián cān kǎi lì。
隶楷相参转出奇,谁将此意试求之。lì kǎi xiāng cān zhuǎn chū qí,shuí jiāng cǐ yì shì qiú zhī。
学书聊取记姓名,平生欹正任自为。xué shū liáo qǔ jì xìng míng,píng shēng yī zhèng rèn zì wèi。
焦岩苍苍隐云水,上皇樵人呼不起。jiāo yán cāng cāng yǐn yún shuǐ,shàng huáng qiáo rén hū bù qǐ。
留待丹徒陈善馀,辨证横山殊可喜。liú dài dān tú chén shàn yú,biàn zhèng héng shān shū kě xǐ。

赠孟莼孙

郑孝胥

由余与子臧,默然意自合。yóu yú yǔ zi zāng,mò rán yì zì hé。
可人岂多言,空山生响答。kě rén qǐ duō yán,kōng shān shēng xiǎng dá。
观君非世士,新故巧吐纳。guān jūn fēi shì shì,xīn gù qiǎo tǔ nà。
读书兼读律,撮要及名法。dú shū jiān dú lǜ,cuō yào jí míng fǎ。
冥冥丘轲理,倏尔精神接。míng míng qiū kē lǐ,shū ěr jīng shén jiē。
纷纷不根谈,本领信难杂。fēn fēn bù gēn tán,běn lǐng xìn nán zá。
行看开赤县,持此超恒劫。xíng kàn kāi chì xiàn,chí cǐ chāo héng jié。
谁言天道远,稍觉人事协。shuí yán tiān dào yuǎn,shāo jué rén shì xié。
频年溷世尘,意气各萧飒。pín nián hùn shì chén,yì qì gè xiāo sà。
长大能勤学,安取望伯业。zhǎng dà néng qín xué,ān qǔ wàng bó yè。
回思兵间日,狡狯犹纵鸽。huí sī bīng jiān rì,jiǎo kuài yóu zòng gē。
收身今垂老,坚坐穿木榻。shōu shēn jīn chuí lǎo,jiān zuò chuān mù tà。
奇文莫使看,心喜防见猎。qí wén mò shǐ kàn,xīn xǐ fáng jiàn liè。
忽似决江河,弥天动鳞甲。hū shì jué jiāng hé,mí tiān dòng lín jiǎ。

偶书

郑孝胥

事会来无穷,昧者机自失。shì huì lái wú qióng,mèi zhě jī zì shī。
以齐犹反手,非妄殆可必。yǐ qí yóu fǎn shǒu,fēi wàng dài kě bì。
平生济时怀,千万不售一。píng shēng jì shí huái,qiān wàn bù shòu yī。
垂老幸收身,逍遥送于日。chuí lǎo xìng shōu shēn,xiāo yáo sòng yú rì。

答言几道

郑孝胥

严侯本武人,科举偶所慕。yán hóu běn wǔ rén,kē jǔ ǒu suǒ mù。
弃官更纳粟,被刖尝至屡。qì guān gèng nà sù,bèi yuè cháng zhì lǚ。
平生等身书,弦诵遍行路。píng shēng děng shēn shū,xián sòng biàn xíng lù。
晚邀进士赐,食报一何暮。wǎn yāo jìn shì cì,shí bào yī hé mù。
回思丙丁间,春闱我犹赴。huí sī bǐng dīng jiān,chūn wéi wǒ yóu fù。
都门有文会,子作必寄附。dōu mén yǒu wén huì,zi zuò bì jì fù。
传观比尤王,一读舌俱吐。chuán guān bǐ yóu wáng,yī dú shé jù tǔ。
谁知厄场屋,同辈空交誉。shuí zhī è chǎng wū,tóng bèi kōng jiāo yù。
天倾地维绝,万事逐烟雾。tiān qīng dì wéi jué,wàn shì zhú yān wù。
八股竟先亡,当时殊不悟。bā gǔ jìng xiān wáng,dāng shí shū bù wù。
寒窗抱卷客,亿兆有馀诅。hán chuāng bào juǎn kè,yì zhào yǒu yú zǔ。
吾侪老更黠,检点夸戏具。wú chái lǎo gèng xiá,jiǎn diǎn kuā xì jù。
烦君发庄论,习气端如故。fán jūn fā zhuāng lùn,xí qì duān rú gù。