古诗词

吕本中

次韵王抚干见惠

吕本中

新春忽忽到庭除,短褐经寒病却苏。xīn chūn hū hū dào tíng chú,duǎn hè jīng hán bìng què sū。
漫以诗书教儿子,懒将薪水倩童奴。màn yǐ shī shū jiào ér zi,lǎn jiāng xīn shuǐ qiàn tóng nú。
天涯每觉人情薄,眼界何知风景殊。tiān yá měi jué rén qíng báo,yǎn jiè hé zhī fēng jǐng shū。
万里相逢君莫叹,好山无数簇城隅。wàn lǐ xiāng féng jūn mò tàn,hǎo shān wú shù cù chéng yú。

次韵折仲古见赠

吕本中

未有丝毫补县官,几年流转但求安。wèi yǒu sī háo bǔ xiàn guān,jǐ nián liú zhuǎn dàn qiú ān。
江湖自称嵇康懒,故旧空嗟范叔寒。jiāng hú zì chēng jī kāng lǎn,gù jiù kōng jiē fàn shū hán。
顾我初无食肉相,喜公复著侍臣冠。gù wǒ chū wú shí ròu xiāng,xǐ gōng fù zhù shì chén guān。
新诗不忘东山志,敢作寻常禁近看。xīn shī bù wàng dōng shān zhì,gǎn zuò xún cháng jìn jìn kàn。

再用前韵奉和

吕本中

自昔支离畏作官,只今犹望一枝安。zì xī zhī lí wèi zuò guān,zhǐ jīn yóu wàng yī zhī ān。
饱知时态病良已,心喜故人盟未寒。bǎo zhī shí tài bìng liáng yǐ,xīn xǐ gù rén méng wèi hán。
所至军书销日月,几回戎马污衣冠。suǒ zhì jūn shū xiāo rì yuè,jǐ huí róng mǎ wū yī guān。
公归定有安边策,不学愚夫静处看。gōng guī dìng yǒu ān biān cè,bù xué yú fū jìng chù kàn。

送夏少曾兄弟

吕本中

处处人家避贼忙,数因行李问舟航。chù chù rén jiā bì zéi máng,shù yīn xíng lǐ wèn zhōu háng。
江横晚照凫鸥乱,春到空山草木香。jiāng héng wǎn zhào fú ōu luàn,chūn dào kōng shān cǎo mù xiāng。
我未有缘离岭峤,君今决策下湖湘。wǒ wèi yǒu yuán lí lǐng jiào,jūn jīn jué cè xià hú xiāng。
定知此去添贫病,不及相从气味长。dìng zhī cǐ qù tiān pín bìng,bù jí xiāng cóng qì wèi zhǎng。

赠日者张直夫

吕本中

因循避世不求名,潦倒江湖过一生。yīn xún bì shì bù qiú míng,lǎo dào jiāng hú guò yī shēng。
贾谊定能寻季主,子云先已识君平。jiǎ yì dìng néng xún jì zhǔ,zi yún xiān yǐ shí jūn píng。
独行市肆口无语,懒踏权门身自轻。dú xíng shì sì kǒu wú yǔ,lǎn tà quán mén shēn zì qīng。
看甑生尘只坚坐,世间宁有不平鸣。kàn zèng shēng chén zhǐ jiān zuò,shì jiān níng yǒu bù píng míng。

赠一上人

吕本中

偶从岭峤转江东,得向疏山见一公。ǒu cóng lǐng jiào zhuǎn jiāng dōng,dé xiàng shū shān jiàn yī gōng。
所至共游常草草,尔来相遇更匆匆。suǒ zhì gòng yóu cháng cǎo cǎo,ěr lái xiāng yù gèng cōng cōng。
晁郎埋骨虚无里,璧老收声苍莽中。cháo láng mái gǔ xū wú lǐ,bì lǎo shōu shēng cāng mǎng zhōng。
二十馀年往还事,半随秋雁落寒空。èr shí yú nián wǎng hái shì,bàn suí qiū yàn luò hán kōng。

和邢子坚韵

吕本中

万里重归旧秃翁,笑谈聊复与君同。wàn lǐ zhòng guī jiù tū wēng,xiào tán liáo fù yǔ jūn tóng。
鹪鹩所愿一枝足,鼯鼠从来五技穷。jiāo liáo suǒ yuàn yī zhī zú,wú shǔ cóng lái wǔ jì qióng。
短发自梳浑欲白,残炉因客尚能红。duǎn fā zì shū hún yù bái,cán lú yīn kè shàng néng hóng。
正须混迹师元亮,未忍低头学敬通。zhèng xū hùn jì shī yuán liàng,wèi rěn dī tóu xué jìng tōng。

戏呈东林云间二老

吕本中

几年湖岭费追寻,尚喜归来听足音。jǐ nián hú lǐng fèi zhuī xún,shàng xǐ guī lái tīng zú yīn。
御虎已知吾有命,问禅方见子无心。yù hǔ yǐ zhī wú yǒu mìng,wèn chán fāng jiàn zi wú xīn。
风尘黤惨病如昨,岁月峥嵘穷至今。fēng chén yǎn cǎn bìng rú zuó,suì yuè zhēng róng qióng zhì jīn。
犹觉相逢有馀恨,老盆盛酒不同斟。yóu jué xiāng féng yǒu yú hèn,lǎo pén shèng jiǔ bù tóng zhēn。

和范仲熊舜元游橘园见梅

吕本中

橘林经雨未全衰,归路人家已见梅。jú lín jīng yǔ wèi quán shuāi,guī lù rén jiā yǐ jiàn méi。
风物粗知江左胜,瘴烟新离岭南来。fēng wù cū zhī jiāng zuǒ shèng,zhàng yān xīn lí lǐng nán lái。
笔头有眼方知妙,句里忘言始绝埃。bǐ tóu yǒu yǎn fāng zhī miào,jù lǐ wàng yán shǐ jué āi。
但得一寒无事过,与公还往胜衔杯。dàn dé yī hán wú shì guò,yǔ gōng hái wǎng shèng xián bēi。

竹夫人

吕本中

与君宿昔尚同床,正坐西风一夜凉。yǔ jūn sù xī shàng tóng chuáng,zhèng zuò xī fēng yī yè liáng。
便学短檠墙角弃,不如团扇箧中藏。biàn xué duǎn qíng qiáng jiǎo qì,bù rú tuán shàn qiè zhōng cáng。
人情易变乃如此,世事多虞只自伤。rén qíng yì biàn nǎi rú cǐ,shì shì duō yú zhǐ zì shāng。
却笑班姬与陈后,一生辛苦望专房。què xiào bān jī yǔ chén hòu,yī shēng xīn kǔ wàng zhuān fáng。

郊居

吕本中

纷纷俗驾不容攀,尚喜郊居绝往还。fēn fēn sú jià bù róng pān,shàng xǐ jiāo jū jué wǎng hái。
野寺并冬终日雨,客房无事一秋闲。yě sì bìng dōng zhōng rì yǔ,kè fáng wú shì yī qiū xián。
平生谈说舌犹在,病起雕疏鬓已斑。píng shēng tán shuō shé yóu zài,bìng qǐ diāo shū bìn yǐ bān。
始悟庄周太多事,处夫才与不才间。shǐ wù zhuāng zhōu tài duō shì,chù fū cái yǔ bù cái jiān。

和秦楚材直阁韵

吕本中

胡马南来议击毬,忽闻羌虏斩杨酋。hú mǎ nán lái yì jī qiú,hū wén qiāng lǔ zhǎn yáng qiú。
一年春事兵氛退,万国欢声佳气浮。yī nián chūn shì bīng fēn tuì,wàn guó huān shēng jiā qì fú。
台阁如君须强起,林泉容我且归休。tái gé rú jūn xū qiáng qǐ,lín quán róng wǒ qiě guī xiū。
汉家基业无穷尽,早晚留侯与运筹。hàn jiā jī yè wú qióng jǐn,zǎo wǎn liú hóu yǔ yùn chóu。

和展钵诗

吕本中

纷纷未了向来因,同在浮沤寓此身。fēn fēn wèi le xiàng lái yīn,tóng zài fú ōu yù cǐ shēn。
顾我久拚庵外事,知公曾是个中人。gù wǒ jiǔ pàn ān wài shì,zhī gōng céng shì gè zhōng rén。
斋盂已厌五鼎食,诗卷初无一点尘。zhāi yú yǐ yàn wǔ dǐng shí,shī juǎn chū wú yī diǎn chén。
今代王孙能乐此,中兴祥瑞不缘麟。jīn dài wáng sūn néng lè cǐ,zhōng xīng xiáng ruì bù yuán lín。

寄范四弟十弟

吕本中

俗事纷纷如乱麻,又扶衰病转天涯。sú shì fēn fēn rú luàn má,yòu fú shuāi bìng zhuǎn tiān yá。
文章老矣思吾弟,头角崭然胜外家。wén zhāng lǎo yǐ sī wú dì,tóu jiǎo zhǎn rán shèng wài jiā。
异味几回占食指,远书终夕望灯花。yì wèi jǐ huí zhàn shí zhǐ,yuǎn shū zhōng xī wàng dēng huā。
何时更住城南寺,共听春池两部蛙。hé shí gèng zhù chéng nán sì,gòng tīng chūn chí liǎng bù wā。

游凤池

吕本中

远近诸山翠作堆,凤池北望更崔嵬。yuǎn jìn zhū shān cuì zuò duī,fèng chí běi wàng gèng cuī wéi。
青松夹路搀天去,白鸟翻云旁海来。qīng sōng jiā lù chān tiān qù,bái niǎo fān yún páng hǎi lái。
喜有故人同出郭,属因衰病阻衔杯。xǐ yǒu gù rén tóng chū guō,shǔ yīn shuāi bìng zǔ xián bēi。
犹怜不赴对床约,独上篮舆日暮回。yóu lián bù fù duì chuáng yuē,dú shàng lán yú rì mù huí。

次韵李伯纪园亭

吕本中

昔日翱翔雨露边,已将勋业画凌烟。xī rì áo xiáng yǔ lù biān,yǐ jiāng xūn yè huà líng yān。
便寻松菊同元亮,不访丹砂学稚川。biàn xún sōng jú tóng yuán liàng,bù fǎng dān shā xué zhì chuān。
可但海山胜绿野,颇知风物似平泉。kě dàn hǎi shān shèng lǜ yě,pǒ zhī fēng wù shì píng quán。
小园只在虚窗外,佳处常当几杖前。xiǎo yuán zhǐ zài xū chuāng wài,jiā chù cháng dāng jǐ zhàng qián。

次韵李伯纪园亭

吕本中

本无俗事可装怀,药圃花栏应手栽。běn wú sú shì kě zhuāng huái,yào pǔ huā lán yīng shǒu zāi。
乘兴聊陪野僧坐,赏心时许故人来。chéng xīng liáo péi yě sēng zuò,shǎng xīn shí xǔ gù rén lái。
顿令此地成三绝,不为它乡赋七哀。dùn lìng cǐ dì chéng sān jué,bù wèi tā xiāng fù qī āi。
钟鼎山林两无碍,豫章须是栋梁材。zhōng dǐng shān lín liǎng wú ài,yù zhāng xū shì dòng liáng cái。

赠范信中

吕本中

异时携客醉公家,蜡烬堆盘酒过花。yì shí xié kè zuì gōng jiā,là jìn duī pán jiǔ guò huā。
万里溪山隔春事,十年风景困胡沙。wàn lǐ xī shān gé chūn shì,shí nián fēng jǐng kùn hú shā。
郑庄好客浑如昨,何逊能诗老更佳。zhèng zhuāng hǎo kè hún rú zuó,hé xùn néng shī lǎo gèng jiā。
但得尊前添一笑,莫言漂泊在天涯。dàn dé zūn qián tiān yī xiào,mò yán piāo pō zài tiān yá。

寄内

吕本中

江浙音书绝不闻,每逢时节叹离群。jiāng zhè yīn shū jué bù wén,měi féng shí jié tàn lí qún。
一秋多病常嫌客,短日无聊只闭门。yī qiū duō bìng cháng xián kè,duǎn rì wú liáo zhǐ bì mén。
浅学未容窥易象,旧书懒复诵玄文。qiǎn xué wèi róng kuī yì xiàng,jiù shū lǎn fù sòng xuán wén。
莫言耆旧雕零尽,海内交游尚数君。mò yán qí jiù diāo líng jǐn,hǎi nèi jiāo yóu shàng shù jūn。

与李似宗别后奉寄

吕本中

昔者相过今几时,心期虽在事多疑。xī zhě xiāng guò jīn jǐ shí,xīn qī suī zài shì duō yí。
滞留江海君先病,怅望云山我欲归。zhì liú jiāng hǎi jūn xiān bìng,chàng wàng yún shān wǒ yù guī。
老境犹存作诗苦,故人多有食言肥。lǎo jìng yóu cún zuò shī kǔ,gù rén duō yǒu shí yán féi。
汉阴老父如无事,肯复逢人论是非。hàn yīn lǎo fù rú wú shì,kěn fù féng rén lùn shì fēi。