古诗词

谢逸

春雪

谢逸

未放温风破柳条,先教庭树雪花飘。wèi fàng wēn fēng pò liǔ tiáo,xiān jiào tíng shù xuě huā piāo。
初疑乾雨从空堕,不觉香酥著地消。chū yí qián yǔ cóng kōng duò,bù jué xiāng sū zhù dì xiāo。

春雪

谢逸

天公不愤小桃开,故剪瑶花伴落梅。tiān gōng bù fèn xiǎo táo kāi,gù jiǎn yáo huā bàn luò méi。
后夜月明风更恶,有人无语独登台。hòu yè yuè míng fēng gèng è,yǒu rén wú yǔ dú dēng tái。

梅六首

谢逸

罗浮山下月纷纷,曾共苏仙醉一樽。luó fú shān xià yuè fēn fēn,céng gòng sū xiān zuì yī zūn。
不是玉妃来堕世,梦中底事见冰魂。bù shì yù fēi lái duò shì,mèng zhōng dǐ shì jiàn bīng hún。

梅六首

谢逸

城中桃李休相笑,林下清风汝未知。chéng zhōng táo lǐ xiū xiāng xiào,lín xià qīng fēng rǔ wèi zhī。
本是前村深处物,竹篱茅舍却相宜。běn shì qián cūn shēn chù wù,zhú lí máo shě què xiāng yí。

梅六首

谢逸

镂冰叠雪斗清盈,莫笑肌肤太瘦生。lòu bīng dié xuě dòu qīng yíng,mò xiào jī fū tài shòu shēng。
底事狂风催结子,要当煮酒趁清明。dǐ shì kuáng fēng cuī jié zi,yào dāng zhǔ jiǔ chèn qīng míng。

梅六首

谢逸

暗香疏影浑无赖,雨打风吹更可怜。àn xiāng shū yǐng hún wú lài,yǔ dǎ fēng chuī gèng kě lián。
嚼蕊但能供我醉,点妆应是为君妍。jué ruǐ dàn néng gōng wǒ zuì,diǎn zhuāng yīng shì wèi jūn yán。

梅六首

谢逸

杨花榆荚风流浅,秾李夭桃气味凡。yáng huā yú jiá fēng liú qiǎn,nóng lǐ yāo táo qì wèi fán。
只有寒香无俗韵,不烦吹笛恼掺掺。zhǐ yǒu hán xiāng wú sú yùn,bù fán chuī dí nǎo càn càn。

梅六首

谢逸

老大无人伴我闲,忆梅幽意颇相关。lǎo dà wú rén bàn wǒ xián,yì méi yōu yì pǒ xiāng guān。
不如移植溪堂后,免使凡夫俗手攀。bù rú yí zhí xī táng hòu,miǎn shǐ fán fū sú shǒu pān。

戏题百叶梅花

谢逸

细朵斜枝恼意香,月明疏影媚横塘。xì duǒ xié zhī nǎo yì xiāng,yuè míng shū yǐng mèi héng táng。
悬知不结青青子,故作无情淡淡妆。xuán zhī bù jié qīng qīng zi,gù zuò wú qíng dàn dàn zhuāng。

春词

谢逸

蒲芽荇带绕清池,锦缆牵船水拍堤。pú yá xìng dài rào qīng chí,jǐn lǎn qiān chuán shuǐ pāi dī。
好是淡烟疏雨里,远峰青处子规啼。hǎo shì dàn yān shū yǔ lǐ,yuǎn fēng qīng chù zi guī tí。

春词

谢逸

午睡醒来炷晚香,麝煤冉冉袭衣裳。wǔ shuì xǐng lái zhù wǎn xiāng,shè méi rǎn rǎn xí yī shang。
垂杨莫道无才思,故遣飞花入洞房。chuí yáng mò dào wú cái sī,gù qiǎn fēi huā rù dòng fáng。

春词

谢逸

曲栏干外柳垂垂,罗幕风轻燕子飞。qū lán gàn wài liǔ chuí chuí,luó mù fēng qīng yàn zi fēi。
独倚危楼思往事,落红撩乱点春衣。dú yǐ wēi lóu sī wǎng shì,luò hóng liāo luàn diǎn chūn yī。

春词

谢逸

豆蔻梢头春事休,风飘万点只供愁。dòu kòu shāo tóu chūn shì xiū,fēng piāo wàn diǎn zhǐ gōng chóu。
杜鹃啼破三更月,梦绕云间百尺楼。dù juān tí pò sān gèng yuè,mèng rào yún jiān bǎi chǐ lóu。

春词

谢逸

院落帘垂春日长,嫩晴天气牡丹香。yuàn luò lián chuí chūn rì zhǎng,nèn qíng tiān qì mǔ dān xiāng。
细看玉面天然白,不及姚家宫样黄。xì kàn yù miàn tiān rán bái,bù jí yáo jiā gōng yàng huáng。

春词

谢逸

门前杨柳暗沙汀,雨湿东风未放晴。mén qián yáng liǔ àn shā tīng,yǔ shī dōng fēng wèi fàng qíng。
点点落花春事晚,青青芳草暮愁生。diǎn diǎn luò huā chūn shì wǎn,qīng qīng fāng cǎo mù chóu shēng。

城南

谢逸

院落轻寒犹侧侧,园林黄鸟未交交。yuàn luò qīng hán yóu cè cè,yuán lín huáng niǎo wèi jiāo jiāo。
韶光幸自无人觉,谁遣东风染柳梢。sháo guāng xìng zì wú rén jué,shuí qiǎn dōng fēng rǎn liǔ shāo。

城南

谢逸

长恐归时已闭关,西坛虽好敢盘桓。zhǎng kǒng guī shí yǐ bì guān,xī tán suī hǎo gǎn pán huán。
可怜月夜杉松影,输与沙鸥野鹤看。kě lián yuè yè shān sōng yǐng,shū yǔ shā ōu yě hè kàn。

和饶正叔碧桃绝句

谢逸

未折香枝插鬓鸦,月和疏影上檐牙。wèi zhé xiāng zhī chā bìn yā,yuè hé shū yǐng shàng yán yá。
诗人莫作夭桃看,不是玄都观里花。shī rén mò zuò yāo táo kàn,bù shì xuán dōu guān lǐ huā。

梨花已谢戏作二诗伤之

谢逸

冷香消尽晚风吹,脉脉无言对落晖。lěng xiāng xiāo jǐn wǎn fēng chuī,mài mài wú yán duì luò huī。
旧日郭西千树雪,今随蝴蝶作团飞。jiù rì guō xī qiān shù xuě,jīn suí hú dié zuò tuán fēi。

梨花已谢戏作二诗伤之

谢逸

剪剪轻风漠漠寒,玉肌萧瑟粉香残。jiǎn jiǎn qīng fēng mò mò hán,yù jī xiāo sè fěn xiāng cán。
一枝带雨墙头出,不用行人着眼看。yī zhī dài yǔ qiáng tóu chū,bù yòng xíng rén zhe yǎn kàn。