古诗词

文彦博

长相思

文彦博

远别苦无悰,离居常戚戚。yuǎn bié kǔ wú cóng,lí jū cháng qī qī。
顾慕怀所欢,徘徊弥自惜。gù mù huái suǒ huān,pái huái mí zì xī。
琼蕊不可采,瑶华未堪摘。qióng ruǐ bù kě cǎi,yáo huá wèi kān zhāi。
惟凭尺锦书,一寄长相忆。wéi píng chǐ jǐn shū,yī jì zhǎng xiāng yì。

阳春曲

文彦博

颇伤金管遽,仍恨缇光促。pǒ shāng jīn guǎn jù,réng hèn tí guāng cù。
四序若循环,百年如转轴。sì xù ruò xún huán,bǎi nián rú zhuǎn zhóu。
佳人暮不归,兰苕春又绿。jiā rén mù bù guī,lán sháo chūn yòu lǜ。
空持绿绮琴,愁弄阳春曲。kōng chí lǜ qǐ qín,chóu nòng yáng chūn qū。

去春蒙西都致政李少师

文彦博

新诗五首缘招隐,未得西归未敢酬。xīn shī wǔ shǒu yuán zhāo yǐn,wèi dé xī guī wèi gǎn chóu。
今许均劳解枢柄,期君同伴赤松游。jīn xǔ jūn láo jiě shū bǐng,qī jūn tóng bàn chì sōng yóu。
伊西古寺茅庵静,不到经今八九春。yī xī gǔ sì máo ān jìng,bù dào jīng jīn bā jiǔ chūn。
岩谷定知云水冷,宫师常作独游人。yán gǔ dìng zhī yún shuǐ lěng,gōng shī cháng zuò dú yóu rén。
斗薮缁尘捋白髭,缄书先去问宫师。dòu sǒu zī chén lǚ bái zī,jiān shū xiān qù wèn gōng shī。
仙舟东下能相访,同上平嵩把酒卮。xiān zhōu dōng xià néng xiāng fǎng,tóng shàng píng sōng bǎ jiǔ zhī。

元师迁化其徒得舍利供于天钵因作四十言赞叹既而得殿省苏承诗又增十字

文彦博

师今顺寂去,所寂竟何如。shī jīn shùn jì qù,suǒ jì jìng hé rú。
倏尔归无物,湛然同太虚。shū ěr guī wú wù,zhàn rán tóng tài xū。
化成三昧火,超出四禅居。huà chéng sān mèi huǒ,chāo chū sì chán jū。
方悟祇园法,又胜漆园书。fāng wù qí yuán fǎ,yòu shèng qī yuán shū。
苏君善知识,言诗更起予。sū jūn shàn zhī shí,yán shī gèng qǐ yǔ。

溴水

文彦博

潺湲北山水,缭绕南城皋。chán yuán běi shān shuǐ,liáo rào nán chéng gāo。
晴滩锦石乱,击触春湍高。qíng tān jǐn shí luàn,jī chù chūn tuān gāo。
谁谓溴梁大,不能容鲂鱽。shuí wèi xiù liáng dà,bù néng róng fáng dāo。
临流自缩手,揭厉应徒劳。lín liú zì suō shǒu,jiē lì yīng tú láo。

登平嵩阁右嵩亭作

文彦博

不较平嵩与右嵩,大都亭阁画穹嵩。bù jiào píng sōng yǔ yòu sōng,dà dōu tíng gé huà qióng sōng。
太行太室当前后,俱是家山入望中。tài xíng tài shì dāng qián hòu,jù shì jiā shān rù wàng zhōng。