古诗词

吴可

野步

吴可

密竹藏啼鸟,荒村起白烟。mì zhú cáng tí niǎo,huāng cūn qǐ bái yān。
人行秋色里,家在夕阳边。rén xíng qiū sè lǐ,jiā zài xī yáng biān。

夜坐

吴可

索索风摇幕,亭亭月过墙。suǒ suǒ fēng yáo mù,tíng tíng yuè guò qiáng。
晴雷推粉磨,夜雨压槽床。qíng léi tuī fěn mó,yè yǔ yā cáo chuáng。

春霁

吴可

南国春光一半归,杏花零落雨霏微。nán guó chūn guāng yī bàn guī,xìng huā líng luò yǔ fēi wēi。
新晴院宇寒犹在,晓絮欺风不肯飞。xīn qíng yuàn yǔ hán yóu zài,xiǎo xù qī fēng bù kěn fēi。

春晚

吴可

门外绿杨啼乳鸦,弄黄梅子压枝斜。mén wài lǜ yáng tí rǔ yā,nòng huáng méi zi yā zhī xié。
残书读罢无功课,绕径来寻未落花。cán shū dú bà wú gōng kè,rào jìng lái xún wèi luò huā。

春晚

吴可

蜂儿撷蕊趁花心,燕子衔泥掠柳阴。fēng ér xié ruǐ chèn huā xīn,yàn zi xián ní lüè liǔ yīn。
处处浸秧黄乍吐,护田肥水半篙深。chù chù jìn yāng huáng zhà tǔ,hù tián féi shuǐ bàn gāo shēn。

踏青

吴可

幽居懒慢养馀生,强为春风处处行。yōu jū lǎn màn yǎng yú shēng,qiáng wèi chūn fēng chù chù xíng。
藉草弄花终少味,寻山爱竹尚多情。jí cǎo nòng huā zhōng shǎo wèi,xún shān ài zhú shàng duō qíng。

过巢邑

吴可

竹杖芒鞋蹋短篷,没篙春水饱帆风。zhú zhàng máng xié tà duǎn péng,méi gāo chūn shuǐ bǎo fān fēng。
两关三寺山无数,尽在蒙蒙烟雨中。liǎng guān sān sì shān wú shù,jǐn zài méng méng yān yǔ zhōng。

村居

吴可

凿井耕田仅万家,农夫农妇毕丝麻。záo jǐng gēng tián jǐn wàn jiā,nóng fū nóng fù bì sī má。
夜来得雨陂塘足,村北村南罢踏车。yè lái dé yǔ bēi táng zú,cūn běi cūn nán bà tà chē。

荒陂

吴可

荒陂终日水车鸣,村北村南共一声。huāng bēi zhōng rì shuǐ chē míng,cūn běi cūn nán gòng yī shēng。
掠面轻风吹小雨,鄙夫诗向此时成。lüè miàn qīng fēng chuī xiǎo yǔ,bǐ fū shī xiàng cǐ shí chéng。

吴可

秋色何妨陪露菊,岁寒真欲友霜筠。qiū sè hé fáng péi lù jú,suì hán zhēn yù yǒu shuāng yún。
只应涧底桃花笑,苦爱微官不避秦。zhǐ yīng jiàn dǐ táo huā xiào,kǔ ài wēi guān bù bì qín。

晚步

吴可

野树疏疏透夕阳,归鸦零乱不成行。yě shù shū shū tòu xī yáng,guī yā líng luàn bù chéng xíng。
春风可是闲来往,时送江梅一阵香。chūn fēng kě shì xián lái wǎng,shí sòng jiāng méi yī zhèn xiāng。

书却暑图后

吴可

冰柱雪车谁复作,矾头凌面未能摹。bīng zhù xuě chē shuí fù zuò,fán tóu líng miàn wèi néng mó。
北窗挥汗浑无奈,漫借君家却暑图。běi chuāng huī hàn hún wú nài,màn jiè jūn jiā què shǔ tú。

偶赠陈居士

吴可

楚酒困人三日醉,园花着雨百般红。chǔ jiǔ kùn rén sān rì zuì,yuán huā zhe yǔ bǎi bān hóng。
凭谁画出陈居士,亭角寻诗满袖风。píng shuí huà chū chén jū shì,tíng jiǎo xún shī mǎn xiù fēng。

村巷诗

吴可

村巷深深桑柘烟,园林寂静落花天。cūn xiàng shēn shēn sāng zhè yān,yuán lín jì jìng luò huā tiān。
柴门有客忙相揖,摇手低声蚕大眠。chái mén yǒu kè máng xiāng yī,yáo shǒu dī shēng cán dà mián。

田家女

吴可

两两垂髫窈窕娘,含羞无语莳青秧。liǎng liǎng chuí tiáo yǎo tiǎo niáng,hán xiū wú yǔ shí qīng yāng。
翻思贵室千金女,笑倚红楼抹晓妆。fān sī guì shì qiān jīn nǚ,xiào yǐ hóng lóu mǒ xiǎo zhuāng。

初凉

吴可

初凉宜夜透衣罗,时见流星度绛河。chū liáng yí yè tòu yī luó,shí jiàn liú xīng dù jiàng hé。
渐觉露漙金掌重,梧桐影外月明多。jiàn jué lù tuán jīn zhǎng zhòng,wú tóng yǐng wài yuè míng duō。

小醉

吴可

小醉初醒过竹村,数家残雪拥篱根。xiǎo zuì chū xǐng guò zhú cūn,shù jiā cán xuě yōng lí gēn。
风前有恨梅千点,溪上无人月一痕。fēng qián yǒu hèn méi qiān diǎn,xī shàng wú rén yuè yī hén。

病酒

吴可

无聊病酒对残春,帘幕重重更掩门。wú liáo bìng jiǔ duì cán chūn,lián mù zhòng zhòng gèng yǎn mén。
恶雨斜风花落尽,小楼人下欲黄昏。è yǔ xié fēng huā luò jǐn,xiǎo lóu rén xià yù huáng hūn。

赠戴彦衡

吴可

病来谩喜折钗股,老去尚怀双脊龙。bìng lái mán xǐ zhé chāi gǔ,lǎo qù shàng huái shuāng jí lóng。
他日扁舟会乘兴,摩挲圭璧小从容。tā rì biǎn zhōu huì chéng xīng,mó sā guī bì xiǎo cóng róng。

学诗

吴可

学诗浑似学参禅,竹榻蒲团不计年。xué shī hún shì xué cān chán,zhú tà pú tuán bù jì nián。
直待自家都了得,等闲拈出便超然。zhí dài zì jiā dōu le dé,děng xián niān chū biàn chāo rán。
611234