古诗词

吴芾

予与王瞻叔韩通一林梅卿余知默徐彦才六人皆同庚也一登政路五上禁涂其四久已物故所存者独知默与予耳今日得报知默又已云亡念年齿至此予亦岂久于世者乎怅然有感于怀因成数语以自解

吴芾

同庚非不多,达者能有几。tóng gēng fēi bù duō,dá zhě néng yǒu jǐ。
七十二年间,六人而已矣。qī shí èr nián jiān,liù rén ér yǐ yǐ。
其四迹已陈,止予二人尔。qí sì jì yǐ chén,zhǐ yǔ èr rén ěr。
今朝闻讣音,其一又不起。jīn cháo wén fù yīn,qí yī yòu bù qǐ。
嗟予独何人,偶尔未见鬼。jiē yǔ dú hé rén,ǒu ěr wèi jiàn guǐ。
自度如许衰,宁久红尘里。zì dù rú xǔ shuāi,níng jiǔ hóng chén lǐ。
念此梦幻身,谁能保终始。niàn cǐ mèng huàn shēn,shuí néng bǎo zhōng shǐ。
失者虽或非,得亦未为是。shī zhě suī huò fēi,dé yì wèi wèi shì。
死者固可悲,生亦不足喜。sǐ zhě gù kě bēi,shēng yì bù zú xǐ。
幸然已挂冠,万事不到耳。xìng rán yǐ guà guān,wàn shì bù dào ěr。
何妨日凭栏,乐此佳山水。hé fáng rì píng lán,lè cǐ jiā shān shuǐ。
仍更日开尊,赏此新桃李。réng gèng rì kāi zūn,shǎng cǐ xīn táo lǐ。
时时命歌童,唱个陶真理。shí shí mìng gē tóng,chàng gè táo zhēn lǐ。
倘或未溘然,亦足娱暮齿。tǎng huò wèi kè rán,yì zú yú mù chǐ。

述怀

吴芾

我爱白乐天,千载共称贤。wǒ ài bái lè tiān,qiān zài gòng chēng xián。
行年七十五,奄忽遂溘先。xíng nián qī shí wǔ,yǎn hū suì kè xiān。
我爱范忠宣,一代名德全。wǒ ài fàn zhōng xuān,yī dài míng dé quán。
年龄甫至此,亦复成弃捐。nián líng fǔ zhì cǐ,yì fù chéng qì juān。
二公虽已逝,四海至今传。èr gōng suī yǐ shì,sì hǎi zhì jīn chuán。
顾我百无事,幸及二公年。gù wǒ bǎi wú shì,xìng jí èr gōng nián。
今夏疾疢作,已分归黄泉。jīn xià jí chèn zuò,yǐ fēn guī huáng quán。
偶然得无事,固荷天见怜。ǒu rán dé wú shì,gù hé tiān jiàn lián。
但我有一语,恰欲与天言。dàn wǒ yǒu yī yǔ,qià yù yǔ tiān yán。
有生则有死,如行者言旋。yǒu shēng zé yǒu sǐ,rú xíng zhě yán xuán。
我是久行客,亦自应息肩。wǒ shì jiǔ xíng kè,yì zì yīng xī jiān。
念人处一世,动为世网缠。niàn rén chù yī shì,dòng wèi shì wǎng chán。
开口罕欢笑,触绪多忧煎。kāi kǒu hǎn huān xiào,chù xù duō yōu jiān。
纵使至百岁,终困尘俗缘。zòng shǐ zhì bǎi suì,zhōng kùn chén sú yuán。
不如早瞑目,庶以全吾天。bù rú zǎo míng mù,shù yǐ quán wú tiān。
是非与宠辱,总不到我前。shì fēi yǔ chǒng rǔ,zǒng bù dào wǒ qián。
一心亦安静,却得返自然。yī xīn yì ān jìng,què dé fǎn zì rán。
况我办归计,久已卜新阡。kuàng wǒ bàn guī jì,jiǔ yǐ bo xīn qiān。

里有蒋生者颇志于学迫于贫困吾叔德先见而怜之赡其有无使从胡经仲学作诗勉之

吴芾

君不见昔日泰山孙先生,蹭蹬穷途道未行。jūn bù jiàn xī rì tài shān sūn xiān shēng,cèng dēng qióng tú dào wèi xíng。
读书有志破万卷,置锥无地可躬耕。dú shū yǒu zhì pò wàn juǎn,zhì zhuī wú dì kě gōng gēng。
高堂亲老仰甘旨,未免道路长营营。gāo táng qīn lǎo yǎng gān zhǐ,wèi miǎn dào lù zhǎng yíng yíng。
睢阳客舍一再过,牢落谁人如姓名。suī yáng kè shě yī zài guò,láo luò shuí rén rú xìng míng。
文正范公真好士,一见宾阶喜气形。wén zhèng fàn gōng zhēn hǎo shì,yī jiàn bīn jiē xǐ qì xíng。
深知先生非乞客,金在泥沙玉在荆。shēn zhī xiān shēng fēi qǐ kè,jīn zài ní shā yù zài jīng。
底事穷年事奔走,厄贫废学诚可矜。dǐ shì qióng nián shì bēn zǒu,è pín fèi xué chéng kě jīn。
因留乡校周所急,奉亲为学使有成。yīn liú xiāng xiào zhōu suǒ jí,fèng qīn wèi xué shǐ yǒu chéng。
先生果不负公望,行益修兮经益明。xiān shēng guǒ bù fù gōng wàng,xíng yì xiū xī jīng yì míng。
十年声名动廊庙,天下望之如日星。shí nián shēng míng dòng láng miào,tiān xià wàng zhī rú rì xīng。
一代儒宗君试数,谁不首以先生称。yī dài rú zōng jūn shì shù,shuí bù shǒu yǐ xiān shēng chēng。
向使不遇文正公,亦将因循埋没如腐萤。xiàng shǐ bù yù wén zhèng gōng,yì jiāng yīn xún mái méi rú fǔ yíng。
吁嗟此风寂寞久,岂是?亩无如先生之才能。xū jiē cǐ fēng jì mò jiǔ,qǐ shì mǔ wú rú xiān shēng zhī cái néng。
世人俗眼弃贫贱,胸中壮气空峥嵘。shì rén sú yǎn qì pín jiàn,xiōng zhōng zhuàng qì kōng zhēng róng。
吾家叔父特达士,汪汪伟量如沧溟。wú jiā shū fù tè dá shì,wāng wāng wěi liàng rú cāng míng。
比邻有蒋生,所志在穷经。bǐ lín yǒu jiǎng shēng,suǒ zhì zài qióng jīng。
迫于饥寒故,无以赡亲庭。pò yú jī hán gù,wú yǐ shàn qīn tíng。
不问师道己未足,聚训青衿已十龄。bù wèn shī dào jǐ wèi zú,jù xùn qīng jīn yǐ shí líng。
锐志日已丧,尘事日已婴。ruì zhì rì yǐ sàng,chén shì rì yǐ yīng。
顾虽仅能供子职,而此术业何由精。gù suī jǐn néng gōng zi zhí,ér cǐ shù yè hé yóu jīng。
吾叔念之为慨然,一见自待如父兄。wú shū niàn zhī wèi kǎi rán,yī jiàn zì dài rú fù xiōng。
恐子坐穷竟废弃,亟使就学趋准绳。kǒng zi zuò qióng jìng fèi qì,jí shǐ jiù xué qū zhǔn shéng。
况有括苍胡夫子,传道吾里作世程。kuàng yǒu kuò cāng hú fū zi,chuán dào wú lǐ zuò shì chéng。
执经座下子无忽,子之所须吾其应。zhí jīng zuò xià zi wú hū,zi zhī suǒ xū wú qí yīng。
倾囷倒廪略无靳,阔视世俗亲疏情。qīng qūn dào lǐn lüè wú jìn,kuò shì shì sú qīn shū qíng。
我闻此事犹叹息,俗士闻之应骇惊。wǒ wén cǐ shì yóu tàn xī,sú shì wén zhī yīng hài jīng。
近来世道太浇薄,骨肉犹作锱铢争。jìn lái shì dào tài jiāo báo,gǔ ròu yóu zuò zī zhū zhēng。
故虽有子尚不教,但欲黄金自满籯。gù suī yǒu zi shàng bù jiào,dàn yù huáng jīn zì mǎn yíng。
安能推其馀,以及异姓忘爱憎。ān néng tuī qí yú,yǐ jí yì xìng wàng ài zēng。
伟哉吾叔贤,远继文正公之英声。wěi zāi wú shū xián,yuǎn jì wén zhèng gōng zhī yīng shēng。
蒋生其勉之,无使后人独羡孙先生。jiǎng shēng qí miǎn zhī,wú shǐ hòu rén dú xiàn sūn xiān shēng。

续潘仲严秋夜叹

吴芾

秋夜凉,秋夜凉,碧天如水涵月光。qiū yè liáng,qiū yè liáng,bì tiān rú shuǐ hán yuè guāng。
空堂耿耿不成寐,起坐拔剑歌慨慷。kōng táng gěng gěng bù chéng mèi,qǐ zuò bá jiàn gē kǎi kāng。
罢金樽,还独酌,试一停杯问寥廓。bà jīn zūn,hái dú zhuó,shì yī tíng bēi wèn liáo kuò。
此身此世竟如何,摇摇惊燕巢风幕。cǐ shēn cǐ shì jìng rú hé,yáo yáo jīng yàn cháo fēng mù。
伊昔我生适太平,岂信中原有甲兵。yī xī wǒ shēng shì tài píng,qǐ xìn zhōng yuán yǒu jiǎ bīng。
扬鞭走马长安市,美人如玉酒如渑。yáng biān zǒu mǎ zhǎng ān shì,měi rén rú yù jiǔ rú miǎn。
可惜太平留不住,一旦风尘沓回互。kě xī tài píng liú bù zhù,yī dàn fēng chén dá huí hù。
谁知年少乐游场,翻作敌人争战处。shuí zhī nián shǎo lè yóu chǎng,fān zuò dí rén zhēng zhàn chù。
烽火照天光夺日,杀气腾空暗如雾。fēng huǒ zhào tiān guāng duó rì,shā qì téng kōng àn rú wù。
皇家骨肉几千人,尽逐銮舆沙漠去。huáng jiā gǔ ròu jǐ qiān rén,jǐn zhú luán yú shā mò qù。
回头宫阙成一空,惟有山河在如故。huí tóu gōng quē chéng yī kōng,wéi yǒu shān hé zài rú gù。
咄咄奸谀何误国,二十年来启边隙。duō duō jiān yú hé wù guó,èr shí nián lái qǐ biān xì。
边隙已成犹自如,忍使吾民罹此极。biān xì yǐ chéng yóu zì rú,rěn shǐ wú mín lí cǐ jí。
哀哉吾民亦何辜,父子连年死锋镝。āi zāi wú mín yì hé gū,fù zi lián nián sǐ fēng dī。
兴言及此心胆寒,空对秋风泪横臆。xīng yán jí cǐ xīn dǎn hán,kōng duì qiū fēng lèi héng yì。
泪横臆,宇宙回旋云失色。lèi héng yì,yǔ zhòu huí xuán yún shī sè。
我闻古亦有乱离,人道乱离今过昔。wǒ wén gǔ yì yǒu luàn lí,rén dào luàn lí jīn guò xī。
一人厌奔走,四海念休息。yī rén yàn bēn zǒu,sì hǎi niàn xiū xī。
如何廊庙土木人,安坐恬然有肉食。rú hé láng miào tǔ mù rén,ān zuò tián rán yǒu ròu shí。
我今愿得上方斩马剑,尽取凶徒肆诛殛。wǒ jīn yuàn dé shàng fāng zhǎn mǎ jiàn,jǐn qǔ xiōng tú sì zhū jí。
却总堂堂百万师,净扫边尘空塞北。què zǒng táng táng bǎi wàn shī,jìng sǎo biān chén kōng sāi běi。
莫言草芥无奇策,愿蒙天子一前席。mò yán cǎo jiè wú qí cè,yuàn méng tiān zi yī qián xí。

和林大任劝耕

吴芾

壮哉溢目还盈耳,千骑出城歌吹起。zhuàng zāi yì mù hái yíng ěr,qiān qí chū chéng gē chuī qǐ。
野人一睹快争先,奔走欢呼几折趾。yě rén yī dǔ kuài zhēng xiān,bēn zǒu huān hū jǐ zhé zhǐ。
往年戎马偶出郊,田间弥望皆荒茅。wǎng nián róng mǎ ǒu chū jiāo,tián jiān mí wàng jiē huāng máo。
使君笃意劝农课,尽使惰游如所教。shǐ jūn dǔ yì quàn nóng kè,jǐn shǐ duò yóu rú suǒ jiào。
麦欲连云桑蔽野,此心犹恐孤民社。mài yù lián yún sāng bì yě,cǐ xīn yóu kǒng gū mín shè。
要将治绩迈龚黄,不但文辞超贾马。yào jiāng zhì jì mài gōng huáng,bù dàn wén cí chāo jiǎ mǎ。
编民击壤自欣欢,尽道年来百虑宽。biān mín jī rǎng zì xīn huān,jǐn dào nián lái bǎi lǜ kuān。
承流宣化得贤帅,湛恩沾溉何漫漫。chéng liú xuān huà dé xián shuài,zhàn ēn zhān gài hé màn màn。
不愧剖符仍受玉,善政已为千里福。bù kuì pōu fú réng shòu yù,shàn zhèng yǐ wèi qiān lǐ fú。
年丰谷贱复何忧,向也穷民今亦足。nián fēng gǔ jiàn fù hé yōu,xiàng yě qióng mín jīn yì zú。
固知博施非屯膏,况能好善如干旄。gù zhī bó shī fēi tún gāo,kuàng néng hǎo shàn rú gàn máo。
宾僚倘有公辅器,宁辞解赠腰间刀。bīn liáo tǎng yǒu gōng fǔ qì,níng cí jiě zèng yāo jiān dāo。
有客有客歌贤业,词烂春葩光炜烨。yǒu kè yǒu kè gē xián yè,cí làn chūn pā guāng wěi yè。
一时酬唱已清新,四坐朋从更和叶。yī shí chóu chàng yǐ qīng xīn,sì zuò péng cóng gèng hé yè。
酒酣谐笑应云云,元白李杜疑前身。jiǔ hān xié xiào yīng yún yún,yuán bái lǐ dù yí qián shēn。
想当挥毫落纸时,笔端往往俱有神。xiǎng dāng huī háo luò zhǐ shí,bǐ duān wǎng wǎng jù yǒu shén。
我来触绪未暇给,首睹明珠千百粒。wǒ lái chù xù wèi xiá gěi,shǒu dǔ míng zhū qiān bǎi lì。
豁然两眼顿增明,更觉慢心无自入。huō rán liǎng yǎn dùn zēng míng,gèng jué màn xīn wú zì rù。
已幸从今日往还,况复赋诗宾客间。yǐ xìng cóng jīn rì wǎng hái,kuàng fù fù shī bīn kè jiān。
只恐使君丹诏下,擢归青琐点朝班。zhǐ kǒng shǐ jūn dān zhào xià,zhuó guī qīng suǒ diǎn cháo bān。

又劝耕

吴芾

浙东十载歌丰登,去年水旱俄相乘。zhè dōng shí zài gē fēng dēng,qù nián shuǐ hàn é xiāng chéng。
吾州何幸得一熟,四野绝闻愁叹声。wú zhōu hé xìng dé yī shú,sì yě jué wén chóu tàn shēng。
田畴二月土膏动,树头布谷争飞鸣。tián chóu èr yuè tǔ gāo dòng,shù tóu bù gǔ zhēng fēi míng。
田家饱食苦无事,雨后一犁方对耕。tián jiā bǎo shí kǔ wú shì,yǔ hòu yī lí fāng duì gēng。
敢意使君亲劝率,千骑晓作田间行。gǎn yì shǐ jūn qīn quàn lǜ,qiān qí xiǎo zuò tián jiān xíng。
老农感激前致语,使君不用忧西成。lǎo nóng gǎn jī qián zhì yǔ,shǐ jūn bù yòng yōu xī chéng。
腊中昨已见三白,今日还逢甲子晴。là zhōng zuó yǐ jiàn sān bái,jīn rì hái féng jiǎ zi qíng。
年丰谷贱定可卜,仓箱会见如坻京。nián fēng gǔ jiàn dìng kě bo,cāng xiāng huì jiàn rú chí jīng。
但愿使君对春色,莫负花前双玉瓶。dàn yuàn shǐ jūn duì chūn sè,mò fù huā qián shuāng yù píng。
人生适意未易得,况复时节遭升平。rén shēng shì yì wèi yì dé,kuàng fù shí jié zāo shēng píng。
要须拚与宾客醉,无使旁人笑独醒。yào xū pàn yǔ bīn kè zuì,wú shǐ páng rén xiào dú xǐng。

喜晴

吴芾

我家世业本农夫,力作耕田供百需。wǒ jiā shì yè běn nóng fū,lì zuò gēng tián gōng bǎi xū。
食无鱼兮出无车,但守桑梓依枌榆。shí wú yú xī chū wú chē,dàn shǒu sāng zǐ yī fén yú。
中更兵火田园芜,骨肉奔迸几为奴。zhōng gèng bīng huǒ tián yuán wú,gǔ ròu bēn bèng jǐ wèi nú。
饥肠雷转寒侵肤,中夜穷鬼常揶揄。jī cháng léi zhuǎn hán qīn fū,zhōng yè qióng guǐ cháng yé yú。
自笑为生亦良劬,此身何由出泥涂。zì xiào wèi shēng yì liáng qú,cǐ shēn hé yóu chū ní tú。
始弃耒耜亲诗书,一以经训为菑畬。shǐ qì lěi sì qīn shī shū,yī yǐ jīng xùn wèi zāi shē。
弟兄相继蹑云衢,吾乡往往推诸吴。dì xiōng xiāng jì niè yún qú,wú xiāng wǎng wǎng tuī zhū wú。
我虽有志徒区区,顾惭小技非大巫。wǒ suī yǒu zhì tú qū qū,gù cán xiǎo jì fēi dà wū。
向来聊出应时须,亦复接武丹陛趋。xiàng lái liáo chū yīng shí xū,yì fù jiē wǔ dān bì qū。
退视才悭思且枯,敢意滥吹东郭竽。tuì shì cái qiān sī qiě kū,gǎn yì làn chuī dōng guō yú。
自从得请归田庐,万事闭眼不问渠。zì cóng dé qǐng guī tián lú,wàn shì bì yǎn bù wèn qú。
岂谓割分姑孰符,一时乏使偶见除。qǐ wèi gē fēn gū shú fú,yī shí fá shǐ ǒu jiàn chú。
此邦自昔称膏腴,千里旧富稻与鱼。cǐ bāng zì xī chēng gāo yú,qiān lǐ jiù fù dào yǔ yú。
十年九潦田无租,今岁䆉稏方满圩。shí nián jiǔ lǎo tián wú zū,jīn suì bà yà fāng mǎn wéi。
邦人举首争欢呼,谓此丰登亘古无。bāng rén jǔ shǒu zhēng huān hū,wèi cǐ fēng dēng gèn gǔ wú。
骤然一雨惊里闾,直疑平地浮江湖。zhòu rán yī yǔ jīng lǐ lǘ,zhí yí píng dì fú jiāng hú。
灵祠致祷才登舆,已见皎日升东隅。líng cí zhì dǎo cái dēng yú,yǐ jiàn jiǎo rì shēng dōng yú。
一方今既奠厥居,太守宁不欲自娱,便可投绂歌归欤。yī fāng jīn jì diàn jué jū,tài shǒu níng bù yù zì yú,biàn kě tóu fú gē guī yú。

癸巳岁邑中大歉三七侄捐金散谷以济艰食因成三十韵以纪之

吴芾

吾家谓侄非常儿,自幼读书尝下帷。wú jiā wèi zhí fēi cháng ér,zì yòu dú shū cháng xià wéi。
平居事母尽孝道,力供子职曾无违。píng jū shì mǔ jǐn xiào dào,lì gōng zi zhí céng wú wéi。
辛勤农亩三十载,顿立门户成家肥。xīn qín nóng mǔ sān shí zài,dùn lì mén hù chéng jiā féi。
耻同流俗事骄吝,好贤乐业常怡怡。chǐ tóng liú sú shì jiāo lìn,hǎo xián lè yè cháng yí yí。
闻人急难如在己,见义踊跃无不为。wén rén jí nán rú zài jǐ,jiàn yì yǒng yuè wú bù wèi。
造桥砌路未为德,折券释逋未足奇。zào qiáo qì lù wèi wèi dé,zhé quàn shì bū wèi zú qí。
究其存心用意处,尤在邑人艰食时。jiū qí cún xīn yòng yì chù,yóu zài yì rén jiān shí shí。
此邑山多土田少,民贫自昔难支持。cǐ yì shān duō tǔ tián shǎo,mín pín zì xī nán zhī chí。
其间岁收数百斛,已为富室他可知。qí jiān suì shōu shù bǎi hú,yǐ wèi fù shì tā kě zhī。
况复今年苦亢旱,州里远近咸告饥。kuàng fù jīn nián kǔ kàng hàn,zhōu lǐ yuǎn jìn xián gào jī。
田畴弥望总如燎,细民未免俱流移。tián chóu mí wàng zǒng rú liáo,xì mín wèi miǎn jù liú yí。
纵使人能保常产,亦复有甑无米炊。zòng shǐ rén néng bǎo cháng chǎn,yì fù yǒu zèng wú mǐ chuī。
虽幸朝家行赈济,正恐未能遍群黎。suī xìng cháo jiā xíng zhèn jì,zhèng kǒng wèi néng biàn qún lí。
往往倾村走山谷,荷锄掘地寻蕨萁。wǎng wǎng qīng cūn zǒu shān gǔ,hé chú jué dì xún jué qí。
取根为粉虽可饱,食之既久人亦羸。qǔ gēn wèi fěn suī kě bǎo,shí zhī jì jiǔ rén yì léi。
春来必至生疫疠,死填沟壑夫何疑。chūn lái bì zhì shēng yì lì,sǐ tián gōu hè fū hé yí。
吾侄见之轸忧恻,首议倡率输家赀。wú zhí jiàn zhī zhěn yōu cè,shǒu yì chàng lǜ shū jiā zī。
既捐青蚨二百万,犹恨籴贵难疗饥。jì juān qīng fú èr bǎi wàn,yóu hèn dí guì nán liáo jī。
庾中仅存二千石,一旦倾倒尽散之。yǔ zhōng jǐn cún èr qiān shí,yī dàn qīng dào jǐn sàn zhī。
此心但欲济邻里,身外浮名非所希。cǐ xīn dàn yù jì lín lǐ,shēn wài fú míng fēi suǒ xī。
吁嗟薄俗务贪鄙,计较升斗争刀锥。xū jiē báo sú wù tān bǐ,jì jiào shēng dòu zhēng dāo zhuī。
徒知富有可润屋,岂虑人怨亲戚离。tú zhī fù yǒu kě rùn wū,qǐ lǜ rén yuàn qīn qī lí。
有如吾侄为此举,吾乡自古应亦稀。yǒu rú wú zhí wèi cǐ jǔ,wú xiāng zì gǔ yīng yì xī。
小惠所施固未博,风义自足洗浇漓。xiǎo huì suǒ shī gù wèi bó,fēng yì zì zú xǐ jiāo lí。
傥使人人皆若尔,千里岂复忧馁时。tǎng shǐ rén rén jiē ruò ěr,qiān lǐ qǐ fù yōu něi shí。
第愿吾侄广此意,所为尽从今日推。dì yuàn wú zhí guǎng cǐ yì,suǒ wèi jǐn cóng jīn rì tuī。
阴功在人天心报,会俾尔寿膺繁禧。yīn gōng zài rén tiān xīn bào,huì bǐ ěr shòu yīng fán xǐ。
梓里遗芳传未艾,世有子孙攀桂枝。zǐ lǐ yí fāng chuán wèi ài,shì yǒu zi sūn pān guì zhī。
岂惟同里共歆艳,亦使吾侄增光辉。qǐ wéi tóng lǐ gòng xīn yàn,yì shǐ wú zhí zēng guāng huī。
老夫无以示旌劝,聊为吾侄题此诗。lǎo fū wú yǐ shì jīng quàn,liáo wèi wú zhí tí cǐ shī。

和向巨源冷语

吴芾

长空一夜飞瑞叶,正是人间苦寒月。zhǎng kōng yī yè fēi ruì yè,zhèng shì rén jiān kǔ hán yuè。
静坐遥闻修竹折,天惨云愁风更冽。jìng zuò yáo wén xiū zhú zhé,tiān cǎn yún chóu fēng gèng liè。
喜君试水烹春雪,却笑酒酣长耳热。xǐ jūn shì shuǐ pēng chūn xuě,què xiào jiǔ hān zhǎng ěr rè。

和向巨源冷语

吴芾

风扫千林无一叶,独有疏梅浸霜月。fēng sǎo qiān lín wú yī yè,dú yǒu shū méi jìn shuāng yuè。
欲御瑶琴愁指折,试酌寒泉惊齿冽。yù yù yáo qín chóu zhǐ zhé,shì zhuó hán quán jīng chǐ liè。
最爱闭门人卧雪,不作群儿附炎热。zuì ài bì mén rén wò xuě,bù zuò qún ér fù yán rè。

释奠于学和刘判官韵

吴芾

忆昔未冠随亲庭,采芹曾挹泮水清。yì xī wèi guān suí qīn tíng,cǎi qín céng yì pàn shuǐ qīng。
仰高先圣空有志,逮壮才能脱白丁。yǎng gāo xiān shèng kōng yǒu zhì,dǎi zhuàng cái néng tuō bái dīng。
三釜及亲虽可喜,抗尘不复论书史。sān fǔ jí qīn suī kě xǐ,kàng chén bù fù lùn shū shǐ。
旧游恍若一梦中,十载何期两来此。jiù yóu huǎng ruò yī mèng zhōng,shí zài hé qī liǎng lái cǐ。
惭无善政及邦人,况负平生道德心。cán wú shàn zhèng jí bāng rén,kuàng fù píng shēng dào dé xīn。
再瞻庙像直汗下,正恐不为神所歆。zài zhān miào xiàng zhí hàn xià,zhèng kǒng bù wèi shén suǒ xīn。
朝来俎豆敬通灵,幸赖贤僚赞礼成。cháo lái zǔ dòu jìng tōng líng,xìng lài xián liáo zàn lǐ chéng。
更勤佳句愧盛意,敢与前贤齐令名。gèng qín jiā jù kuì shèng yì,gǎn yǔ qián xián qí lìng míng。
词场自顾非元帅,白发星星徒满戴。cí chǎng zì gù fēi yuán shuài,bái fā xīng xīng tú mǎn dài。
尚期君与振斯文,休嗟莲幕淹三载。shàng qī jūn yǔ zhèn sī wén,xiū jiē lián mù yān sān zài。

朱世同喜雪中得酒出佳篇相谢用韵奉酬

吴芾

吾子一布衣,抱道仍怀德。wú zi yī bù yī,bào dào réng huái dé。
人虽仰其高,耐寒如松柏。rén suī yǎng qí gāo,nài hán rú sōng bǎi。
亦复诮其介,忍穷如铁石。yì fù qiào qí jiè,rěn qióng rú tiě shí。
欲耕且无田,欲住且无宅。yù gēng qiě wú tián,yù zhù qiě wú zhái。
借人茅舍居,破漏无遮幂。jiè rén máo shě jū,pò lòu wú zhē mì。
兀坐懒扫除,凝尘常满席。wù zuò lǎn sǎo chú,níng chén cháng mǎn xí。
文章老更成,初不事雕刻。wén zhāng lǎo gèng chéng,chū bù shì diāo kè。
间为场屋游,往往遭弃掷。jiān wèi chǎng wū yóu,wǎng wǎng zāo qì zhì。
进取既不谐,资身又无策。jìn qǔ jì bù xié,zī shēn yòu wú cè。
敩学三十年,尝作离乡客。xiào xué sān shí nián,cháng zuò lí xiāng kè。
亦岂无六亲,为亲成间隔。yì qǐ wú liù qīn,wèi qīn chéng jiān gé。
亦欲求知音,无奈俗眼白。yì yù qiú zhī yīn,wú nài sú yǎn bái。
不知何所负,半生罹此厄。bù zhī hé suǒ fù,bàn shēng lí cǐ è。
空读万卷书,不得稽古力。kōng dú wàn juǎn shū,bù dé jī gǔ lì。
昨朝起开门,雪深平地尺。zuó cháo qǐ kāi mén,xuě shēn píng dì chǐ。
极目望四郊,万里如一色。jí mù wàng sì jiāo,wàn lǐ rú yī sè。
穷人尽皱眉,共畏寒威逼。qióng rén jǐn zhòu méi,gòng wèi hán wēi bī。
亦大不能堪,君独无戚戚。yì dà bù néng kān,jūn dú wú qī qī。
危然书窗下,哦诗度朝夕。wēi rán shū chuāng xià,ó shī dù cháo xī。
我送一壶酒,酒面蛆浮碧。wǒ sòng yī hú jiǔ,jiǔ miàn qū fú bì。
但可浇愁肠,岂足资欢适。dàn kě jiāo chóu cháng,qǐ zú zī huān shì。
君乃走长篇,再三叙感激。jūn nǎi zǒu zhǎng piān,zài sān xù gǎn jī。
笔下有如君,足为人楷式。bǐ xià yǒu rú jūn,zú wèi rén kǎi shì。
勿谓道难行,自古有通塞。wù wèi dào nán xíng,zì gǔ yǒu tōng sāi。
时来会见上通津,莫忧计拙无衣食。shí lái huì jiàn shàng tōng jīn,mò yōu jì zhuō wú yī shí。

和刘判官喜雪

吴芾

滥把州麾奉北堂,自惭政术非龚黄。làn bǎ zhōu huī fèng běi táng,zì cán zhèng shù fēi gōng huáng。
年丰物阜天所赐,容我养拙山水乡。nián fēng wù fù tiān suǒ cì,róng wǒ yǎng zhuō shān shuǐ xiāng。
今朝瑞气俄融结,散作飞花应时节。jīn cháo ruì qì é róng jié,sàn zuò fēi huā yīng shí jié。
万家疫疠一扫除,尽道年时无此雪。wàn jiā yì lì yī sǎo chú,jǐn dào nián shí wú cǐ xuě。
幕中佳士欣得公,笔端能与造化通。mù zhōng jiā shì xīn dé gōng,bǐ duān néng yǔ zào huà tōng。
乃知冰柱有家法,寡和未饶歌郢中。nǎi zhī bīng zhù yǒu jiā fǎ,guǎ hé wèi ráo gē yǐng zhōng。
一望琼瑶迷四境,我复白头临绝顶。yī wàng qióng yáo mí sì jìng,wǒ fù bái tóu lín jué dǐng。
要须相与作春温,共向尊前拚酩酊。yào xū xiāng yǔ zuò chūn wēn,gòng xiàng zūn qián pàn mǐng dīng。

咏海棠

吴芾

古人花谱名浮实,独有海棠真第一。gǔ rén huā pǔ míng fú shí,dú yǒu hǎi táng zhēn dì yī。
我家千树足奇花,晚得此花尤杰出。wǒ jiā qiān shù zú qí huā,wǎn dé cǐ huā yóu jié chū。
每逢春色鼎来时,争逞新妆媚晴日。měi féng chūn sè dǐng lái shí,zhēng chěng xīn zhuāng mèi qíng rì。
浑如酒晕入香腮,宛似胭脂施玉质。hún rú jiǔ yūn rù xiāng sāi,wǎn shì yān zhī shī yù zhì。
雨后妖娆倍有情,天然富贵曾无匹。yǔ hòu yāo ráo bèi yǒu qíng,tiān rán fù guì céng wú pǐ。
夜深烛下更端相,睡起还疑春思郁。yè shēn zhú xià gèng duān xiāng,shuì qǐ hái yí chūn sī yù。
老来百事尽疏慵,颇喜与花时款密。lǎo lái bǎi shì jǐn shū yōng,pǒ xǐ yǔ huā shí kuǎn mì。
岂知牢落向江城,骤尔乖离心若失。qǐ zhī láo luò xiàng jiāng chéng,zhòu ěr guāi lí xīn ruò shī。
试从僻陋强搜寻,偶得一株天所乞。shì cóng pì lòu qiáng sōu xún,ǒu dé yī zhū tiān suǒ qǐ。
纤枝虽瘦不禁春,亦有花光相照拂。xiān zhī suī shòu bù jìn chūn,yì yǒu huā guāng xiāng zhào fú。
一时游子睹争先,共叹凡花难跂及。yī shí yóu zi dǔ zhēng xiān,gòng tàn fán huā nán qí jí。
愈令倦客忆故园,不觉泪沾衫袖湿。yù lìng juàn kè yì gù yuán,bù jué lèi zhān shān xiù shī。

对海棠怀江朝宗

吴芾

我住湖山岁月赊,年年长醉海棠花。wǒ zhù hú shān suì yuè shē,nián nián zhǎng zuì hǎi táng huā。
忆昨君来花未放,却言花放定相过。yì zuó jūn lái huā wèi fàng,què yán huā fàng dìng xiāng guò。
亦欲花间同一醉,肯教垂老负阳和。yì yù huā jiān tóng yī zuì,kěn jiào chuí lǎo fù yáng hé。
东风始动花始蕊,君已翩然到我家。dōng fēng shǐ dòng huā shǐ ruǐ,jūn yǐ piān rán dào wǒ jiā。
意君为花必少驻,那知事复成参差。yì jūn wèi huā bì shǎo zhù,nà zhī shì fù chéng cān chà。
眼底垂丝先弄影,一时浮艳亦堪夸。yǎn dǐ chuí sī xiān nòng yǐng,yī shí fú yàn yì kān kuā。
岂若神仙真态度,红妆翠袖肩相摩。qǐ ruò shén xiān zhēn tài dù,hóng zhuāng cuì xiù jiān xiāng mó。
踌躇花下不忍别,回头彼此奈愁何。chóu chú huā xià bù rěn bié,huí tóu bǐ cǐ nài chóu hé。
匆匆直向剡溪去,急为饥民救札瘥。cōng cōng zhí xiàng shàn xī qù,jí wèi jī mín jiù zhá chài。
万人既欲全性命,赏心乐事自应那。wàn rén jì yù quán xìng mìng,shǎng xīn lè shì zì yīng nà。
待得明春来修好,因循又恐成蹉跎。dài dé míng chūn lái xiū hǎo,yīn xún yòu kǒng chéng cuō tuó。
世间万事无不尔,不用逢春苦叹嗟。shì jiān wàn shì wú bù ěr,bù yòng féng chūn kǔ tàn jiē。
如君年年走尘俗,深疑天不付芳华。rú jūn nián nián zǒu chén sú,shēn yí tiān bù fù fāng huá。
何似相随林下住,共将烂醉为生涯。hé shì xiāng suí lín xià zhù,gòng jiāng làn zuì wèi shēng yá。
不但有花供笑语,还应有句助吟哦。bù dàn yǒu huā gōng xiào yǔ,hái yīng yǒu jù zhù yín ó。

王若夫谓水晶蒲萄本出其家求诗

吴芾

君家蒲萄天下奇,奴视百果何其卑。jūn jiā pú táo tiān xià qí,nú shì bǎi guǒ hé qí bēi。
种成满架日蕃衍,清似水晶甘若饴。zhǒng chéng mǎn jià rì fān yǎn,qīng shì shuǐ jīng gān ruò yí。
八月江南风日美,正是人家酒熟时。bā yuè jiāng nán fēng rì měi,zhèng shì rén jiā jiǔ shú shí。
盘中珍果有如此,谁数闽中生荔枝。pán zhōng zhēn guǒ yǒu rú cǐ,shuí shù mǐn zhōng shēng lì zhī。
乡人歆艳竞分种,不过数年条已萎。xiāng rén xīn yàn jìng fēn zhǒng,bù guò shù nián tiáo yǐ wēi。
胡为君家植此树,阅岁数十如新移。hú wèi jūn jiā zhí cǐ shù,yuè suì shù shí rú xīn yí。
我闻尤物天所靳,盛衰颇与人相随。wǒ wén yóu wù tiān suǒ jìn,shèng shuāi pǒ yǔ rén xiāng suí。
君家令祖有贤行,一邑远近人争推。jūn jiā lìng zǔ yǒu xián xíng,yī yì yuǎn jìn rén zhēng tuī。
少虽失身事刀笔,吏之操术皆耻为。shǎo suī shī shēn shì dāo bǐ,lì zhī cāo shù jiē chǐ wèi。
处心积虑人莫及,奉法循理古亦稀。chù xīn jī lǜ rén mò jí,fèng fǎ xún lǐ gǔ yì xī。
人与黄金目不视,身居暗室心不欺。rén yǔ huáng jīn mù bù shì,shēn jū àn shì xīn bù qī。
退处郊坰忍穷困,只教子孙为布衣。tuì chù jiāo jiōng rěn qióng kùn,zhǐ jiào zi sūn wèi bù yī。
天公无以表纯懿,特以此果先见贻。tiān gōng wú yǐ biǎo chún yì,tè yǐ cǐ guǒ xiān jiàn yí。
其孙努力效儒业,表表颖出非常儿。qí sūn nǔ lì xiào rú yè,biǎo biǎo yǐng chū fēi cháng ér。
未壮果能立门户,直上蟾宫攀桂枝。wèi zhuàng guǒ néng lì mén hù,zhí shàng chán gōng pān guì zhī。
自馀虽未登上第,亦已飞鸣到礼闱。zì yú suī wèi dēng shàng dì,yì yǐ fēi míng dào lǐ wéi。
俱传清白守家训,端若此果光陆离。jù chuán qīng bái shǒu jiā xùn,duān ruò cǐ guǒ guāng lù lí。
今君既取以饷我,又复琢句形声诗。jīn jūn jì qǔ yǐ xiǎng wǒ,yòu fù zuó jù xíng shēng shī。
愿君采折多酝酿,积千万石为酒池。yuàn jūn cǎi zhé duō yùn niàng,jī qiān wàn shí wèi jiǔ chí。
客来自此酌不竭,永永百年供寿卮。kè lái zì cǐ zhuó bù jié,yǒng yǒng bǎi nián gōng shòu zhī。

和陈天予岩桂

吴芾

乞身未遂归岩谷,满面尘埃慵靧沐。qǐ shēn wèi suì guī yán gǔ,mǎn miàn chén āi yōng huì mù。
铃斋独坐更悲秋,喜见吾人驻车毂。líng zhāi dú zuò gèng bēi qiū,xǐ jiàn wú rén zhù chē gǔ。
吾人别久正怀思,一旦渴心还慰沃。wú rén bié jiǔ zhèng huái sī,yī dàn kě xīn hái wèi wò。
天公助我作清欢,特遣仙花荐芬馥。tiān gōng zhù wǒ zuò qīng huān,tè qiǎn xiān huā jiàn fēn fù。
万枝琐碎屑黄金,几树阴森攒碧玉。wàn zhī suǒ suì xiè huáng jīn,jǐ shù yīn sēn zǎn bì yù。
天然风韵月中来,颇鄙人间桃李俗。tiān rán fēng yùn yuè zhōng lái,pǒ bǐ rén jiān táo lǐ sú。
秋高气爽人意佳,衰病无悰惟我独。qiū gāo qì shuǎng rén yì jiā,shuāi bìng wú cóng wéi wǒ dú。
胡为却被此花恼,尽日檐前看不足。hú wèi què bèi cǐ huā nǎo,jǐn rì yán qián kàn bù zú。
况是欣逢磊落人,远追渭钓并岩筑。kuàng shì xīn féng lěi luò rén,yuǎn zhuī wèi diào bìng yán zhù。
须知天欲长吟哦,使向筠阳看修竹。xū zhī tiān yù zhǎng yín ó,shǐ xiàng yún yáng kàn xiū zhú。
见花落笔作长谣,灿若珠玑千百斛。jiàn huā luò bǐ zuò zhǎng yáo,càn ruò zhū jī qiān bǎi hú。
我方触绪不自聊,得此细看还熟读。wǒ fāng chù xù bù zì liáo,dé cǐ xì kàn hái shú dú。
明朝人去花亦残,只把新诗时反覆。míng cháo rén qù huā yì cán,zhǐ bǎ xīn shī shí fǎn fù。

得家书报敝居紫丁香盛开怅然有感

吴芾

我家丁香大盈丈,天公靳惜非凡材。wǒ jiā dīng xiāng dà yíng zhàng,tiān gōng jìn xī fēi fán cái。
去年花开香满屋,我方局促缠悲哀。qù nián huā kāi xiāng mǎn wū,wǒ fāng jú cù chán bēi āi。
准拟今年必无事,尽可花下相追陪。zhǔn nǐ jīn nián bì wú shì,jǐn kě huā xià xiāng zhuī péi。
何期顿与花隔绝,斗粟牵从江上来。hé qī dùn yǔ huā gé jué,dòu sù qiān cóng jiāng shàng lái。
前日我家寄书至,为报堂前花正开。qián rì wǒ jiā jì shū zhì,wèi bào táng qián huā zhèng kāi。
熏人已如兰麝喷,照眼还若锦绣堆。xūn rén yǐ rú lán shè pēn,zhào yǎn hái ruò jǐn xiù duī。
狂蜂游蝶自来往,旧成蹊处今生苔。kuáng fēng yóu dié zì lái wǎng,jiù chéng qī chù jīn shēng tái。
主人有花不解赏,向来何以事栽培。zhǔ rén yǒu huā bù jiě shǎng,xiàng lái hé yǐ shì zāi péi。
置书不觉双泪堕,人事好乖如此哉。zhì shū bù jué shuāng lèi duò,rén shì hǎo guāi rú cǐ zāi。
嗟我行年近六十,鬓发星星心已灰。jiē wǒ xíng nián jìn liù shí,bìn fā xīng xīng xīn yǐ huī。
纵使从今得自便,此生看花能几回。zòng shǐ cóng jīn dé zì biàn,cǐ shēng kàn huā néng jǐ huí。
况复奔驰未能已,断蓬正滚风中埃。kuàng fù bēn chí wèi néng yǐ,duàn péng zhèng gǔn fēng zhōng āi。
欲往一见尚不可,敢望近前持酒杯。yù wǎng yī jiàn shàng bù kě,gǎn wàng jìn qián chí jiǔ bēi。
须知轩冕傥来耳,不如归去山之隈。xū zhī xuān miǎn tǎng lái ěr,bù rú guī qù shān zhī wēi。

病中秋香开因成拙句呈诸亲友

吴芾

仙姿元自广寒来,分得天香长馥郁。xiān zī yuán zì guǎng hán lái,fēn dé tiān xiāng zhǎng fù yù。
千古风流独占秋,一枝曾比昆山玉。qiān gǔ fēng liú dú zhàn qiū,yī zhī céng bǐ kūn shān yù。
伊余老去百念灰,已是形骸如土木。yī yú lǎo qù bǎi niàn huī,yǐ shì xíng hái rú tǔ mù。
年年尚为此花狂,有似渊明偏爱菊。nián nián shàng wèi cǐ huā kuáng,yǒu shì yuān míng piān ài jú。
坐中不可一日无,又似子猷真爱竹。zuò zhōng bù kě yī rì wú,yòu shì zi yóu zhēn ài zhú。
一从秋到天宇清,颇费梦思眠不熟。yī cóng qiū dào tiān yǔ qīng,pǒ fèi mèng sī mián bù shú。
凌晨便起探花枝,走遍荒园常仆仆。líng chén biàn qǐ tàn huā zhī,zǒu biàn huāng yuán cháng pū pū。
可怪司秋失故常,时节已深花尚伏。kě guài sī qiū shī gù cháng,shí jié yǐ shēn huā shàng fú。
迨余抱病卧匡床,始报枝头缀金粟。dài yú bào bìng wò kuāng chuáng,shǐ bào zhī tóu zhuì jīn sù。
折来三嗅忽悽然,不觉泪珠悬两目。zhé lái sān xiù hū qī rán,bù jué lèi zhū xuán liǎng mù。
天胡祇赋惜花心,不容享此看花福。tiān hú qí fù xī huā xīn,bù róng xiǎng cǐ kàn huā fú。
今年疾疢已如斯,来岁衰颓还可卜。jīn nián jí chèn yǐ rú sī,lái suì shuāi tuí hái kě bo。
纵令牵强到花间,空使此心生不足。zòng lìng qiān qiáng dào huā jiān,kōng shǐ cǐ xīn shēng bù zú。
不如等是趁西风,把花一扫还空谷。bù rú děng shì chèn xī fēng,bǎ huā yī sǎo hái kōng gǔ。

陈正卿示蛤蜊解嘲之作因次来韵

吴芾

夫君雅志知谁会,身在寰中心物外。fū jūn yǎ zhì zhī shuí huì,shēn zài huán zhōng xīn wù wài。
平生初不入州县,一任傍人惊且怪。píng shēng chū bù rù zhōu xiàn,yī rèn bàng rén jīng qiě guài。
日来杖屦忽相过,为我踏破松阴碎。rì lái zhàng jù hū xiāng guò,wèi wǒ tà pò sōng yīn suì。
亹亹清谈颇逼人,只将万卷窥千载。wěi wěi qīng tán pǒ bī rén,zhǐ jiāng wàn juǎn kuī qiān zài。
得酒欢然竟不辞,右手持杯左手蟹。dé jiǔ huān rán jìng bù cí,yòu shǒu chí bēi zuǒ shǒu xiè。
夫君真是人中豪,宁比寻常庸俗辈。fū jūn zhēn shì rén zhōng háo,níng bǐ xún cháng yōng sú bèi。
不食蛤蜊何足羞,但能适口斯为快。bù shí há lí hé zú xiū,dàn néng shì kǒu sī wèi kuài。
山肴野䔩亦自佳,岂必莼羹与鲈脍。shān yáo yě yì zì jiā,qǐ bì chún gēng yǔ lú kuài。