古诗词

吴芾

挽程朝议二首

吴芾

忆昔安舆到郡时,使君欢迓镇江湄。yì xī ān yú dào jùn shí,shǐ jūn huān yà zhèn jiāng méi。
万人踊跃瞻耆艾,千里歌谣美孝慈。wàn rén yǒng yuè zhān qí ài,qiān lǐ gē yáo měi xiào cí。
盛德所钟门阀在,平生无愧鬼神知。shèng dé suǒ zhōng mén fá zài,píng shēng wú kuì guǐ shén zhī。
佳城一闭成千古,徒有阴风拂穗帏。jiā chéng yī bì chéng qiān gǔ,tú yǒu yīn fēng fú suì wéi。

蒙恩易镇豫章丐假还乡途中偶成十七首

吴芾

处处是红蕖,分明似画图。chù chù shì hóng qú,fēn míng shì huà tú。
匆匆看不尽,归对小西湖。cōng cōng kàn bù jǐn,guī duì xiǎo xī hú。

蒙恩易镇豫章丐假还乡途中偶成十七首

吴芾

官舍似邮传,宦游如路岐。guān shě shì yóu chuán,huàn yóu rú lù qí。
吾年行七十,安用苦奔驰。wú nián xíng qī shí,ān yòng kǔ bēn chí。

蒙恩易镇豫章丐假还乡途中偶成十七首

吴芾

触目尽陂塘,山光接水光。chù mù jǐn bēi táng,shān guāng jiē shuǐ guāng。
近来仍雨足,莫道是山乡。jìn lái réng yǔ zú,mò dào shì shān xiāng。

蒙恩易镇豫章丐假还乡途中偶成十七首

吴芾

方困长涂滑,俄逢赫日明。fāng kùn zhǎng tú huá,é féng hè rì míng。
只忧开太早,却恐雨还生。zhǐ yōu kāi tài zǎo,què kǒng yǔ hái shēng。

蒙恩易镇豫章丐假还乡途中偶成十七首

吴芾

沙虚防败岸,舟小怯惊湍。shā xū fáng bài àn,zhōu xiǎo qiè jīng tuān。
行路难如此,争如野处安。xíng lù nán rú cǐ,zhēng rú yě chù ān。

蒙恩易镇豫章丐假还乡途中偶成十七首

吴芾

剧暑当三伏,新凉似九秋。jù shǔ dāng sān fú,xīn liáng shì jiǔ qiū。
日光还欲吐,云影未全收。rì guāng hái yù tǔ,yún yǐng wèi quán shōu。

蒙恩易镇豫章丐假还乡途中偶成十七首

吴芾

中夜不能眠,颇疑天有雨。zhōng yè bù néng mián,pǒ yí tiān yǒu yǔ。
寒燠自古然,不应冷如许。hán yù zì gǔ rán,bù yīng lěng rú xǔ。

蒙恩易镇豫章丐假还乡途中偶成十七首

吴芾

自江至吾庐,七日喜及半。zì jiāng zhì wú lú,qī rì xǐ jí bàn。
却恐席未温,又过江南岸。què kǒng xí wèi wēn,yòu guò jiāng nán àn。

蒙恩易镇豫章丐假还乡途中偶成十七首

吴芾

村径迷南北,晨兴乃错行。cūn jìng mí nán běi,chén xīng nǎi cuò xíng。
悟来还已远,却悔早贪程。wù lái hái yǐ yuǎn,què huǐ zǎo tān chéng。

蒙恩易镇豫章丐假还乡途中偶成十七首

吴芾

崇阁瞰方池,池边绿树围。chóng gé kàn fāng chí,chí biān lǜ shù wéi。
披襟临水坐,宁复畏炎威。pī jīn lín shuǐ zuò,níng fù wèi yán wēi。

蒙恩易镇豫章丐假还乡途中偶成十七首

吴芾

雨馀江色净,风过稻花香。yǔ yú jiāng sè jìng,fēng guò dào huā xiāng。
客里逢清旷,何妨且纳凉。kè lǐ féng qīng kuàng,hé fáng qiě nà liáng。

蒙恩易镇豫章丐假还乡途中偶成十七首

吴芾

游鱼跳水面,幽鸟啭山腰。yóu yú tiào shuǐ miàn,yōu niǎo zhuàn shān yāo。
各随飞潜性,人犹恋市朝。gè suí fēi qián xìng,rén yóu liàn shì cháo。

蒙恩易镇豫章丐假还乡途中偶成十七首

吴芾

睡里闻风雨,吾行拟暂停。shuì lǐ wén fēng yǔ,wú xíng nǐ zàn tíng。
起来搔首坐,喜见一天星。qǐ lái sāo shǒu zuò,xǐ jiàn yī tiān xīng。

蒙恩易镇豫章丐假还乡途中偶成十七首

吴芾

苍崖崛地耸,飞瀑从天下。cāng yá jué dì sǒng,fēi pù cóng tiān xià。
一岭跨两州,千年无九夏。yī lǐng kuà liǎng zhōu,qiān nián wú jiǔ xià。

蒙恩易镇豫章丐假还乡途中偶成十七首

吴芾

兹岭别二年,今朝又重过。zī lǐng bié èr nián,jīn cháo yòu zhòng guò。
过了还复来,哀哉蚁旋磨。guò le hái fù lái,āi zāi yǐ xuán mó。

蒙恩易镇豫章丐假还乡途中偶成十七首

吴芾

两山夹苍烟,双瀑挂峭壁。liǎng shān jiā cāng yān,shuāng pù guà qiào bì。
汹涌非一朝,倾泻几千尺。xiōng yǒng fēi yī cháo,qīng xiè jǐ qiān chǐ。

蒙恩易镇豫章丐假还乡途中偶成十七首

吴芾

千尺石屏雄,屏边列数峰。qiān chǐ shí píng xióng,píng biān liè shù fēng。
巍然不可犯,真是镇疆封。wēi rán bù kě fàn,zhēn shì zhèn jiāng fēng。

又登碧云亭感怀三十首

吴芾

晚上危亭暑气清,薰风微动入疏棂。wǎn shàng wēi tíng shǔ qì qīng,xūn fēng wēi dòng rù shū líng。
重重草树高低绿,叠叠峰峦远近青。zhòng zhòng cǎo shù gāo dī lǜ,dié dié fēng luán yuǎn jìn qīng。

又登碧云亭感怀三十首

吴芾

晚上危亭眼暂明,风烟浓淡媚郊坰。wǎn shàng wēi tíng yǎn zàn míng,fēng yān nóng dàn mèi jiāo jiōng。
个中妙处吟难尽,分付人间作画屏。gè zhōng miào chù yín nán jǐn,fēn fù rén jiān zuò huà píng。