古诗词

胡宏

同伯氏还乡

胡宏

江村沙暖蒌蒿长,味比枸杞新甘香。jiāng cūn shā nuǎn lóu hāo zhǎng,wèi bǐ gǒu qǐ xīn gān xiāng。
茁茁荻芽生近渚,紫花台莱初未尝。zhuó zhuó dí yá shēng jìn zhǔ,zǐ huā tái lái chū wèi cháng。
白羊乌床俱在牧,茅舍竹篱是故乡。bái yáng wū chuáng jù zài mù,máo shě zhú lí shì gù xiāng。
人生未必须富贵,万里且愿身康强。rén shēng wèi bì xū fù guì,wàn lǐ qiě yuàn shēn kāng qiáng。
径买官场旧醅酒,共醉春风殊未央。jìng mǎi guān chǎng jiù pēi jiǔ,gòng zuì chūn fēng shū wèi yāng。

桃源行

胡宏

北归已过沅湘渡,骑马东风武陵路。běi guī yǐ guò yuán xiāng dù,qí mǎ dōng fēng wǔ líng lù。
山花无限不关心,惟爱桃花古来树。shān huā wú xiàn bù guān xīn,wéi ài táo huā gǔ lái shù。
闻说桃花更有源,居人共得仙家趣。wén shuō táo huā gèng yǒu yuán,jū rén gòng dé xiān jiā qù。
之子渔舟安在哉,我欲乘之望源去。zhī zi yú zhōu ān zài zāi,wǒ yù chéng zhī wàng yuán qù。
江头相逢老渔父,烟水苍苍云日暮。jiāng tóu xiāng féng lǎo yú fù,yān shuǐ cāng cāng yún rì mù。
投竿拱手向我言,桃源之说非真然。tóu gān gǒng shǒu xiàng wǒ yán,táo yuán zhī shuō fēi zhēn rán。
当时渔子渔得钱,买酒醉卧桃花边。dāng shí yú zi yú dé qián,mǎi jiǔ zuì wò táo huā biān。
桃花风吹入梦里,自有人世相周旋。táo huā fēng chuī rù mèng lǐ,zì yǒu rén shì xiāng zhōu xuán。
酒醒惊怪告俦侣,远近接响俱相传。jiǔ xǐng jīng guài gào chóu lǚ,yuǎn jìn jiē xiǎng jù xiāng chuán。
靖节先生绝世人,奈何记伪不考真。jìng jié xiān shēng jué shì rén,nài hé jì wěi bù kǎo zhēn。
先生高步宭末代,雅志不肯为秦民。xiān shēng gāo bù qún mò dài,yǎ zhì bù kěn wèi qín mín。
故作斯文写幽意,要似寰海杂风尘。gù zuò sī wén xiě yōu yì,yào shì huán hǎi zá fēng chén。
不然川原远近蒸霞开,宜有一片随水从东来。bù rán chuān yuán yuǎn jìn zhēng xiá kāi,yí yǒu yī piàn suí shuǐ cóng dōng lái。
呜呼神明通八极,岂特秘尔桃源哉。wū hū shén míng tōng bā jí,qǐ tè mì ěr táo yuán zāi。
我闻是言发深省,勒马却辞渔父回。wǒ wén shì yán fā shēn shěng,lēi mǎ què cí yú fù huí。
及晨遍览三春色,莫便风雨空莓苔。jí chén biàn lǎn sān chūn sè,mò biàn fēng yǔ kōng méi tái。

独坐

胡宏

卜居幽胜衡山绕,五峰西望青冥杳。bo jū yōu shèng héng shān rào,wǔ fēng xī wàng qīng míng yǎo。
乍聚乍散看浮云,时去时来送飞鸟。zhà jù zhà sàn kàn fú yún,shí qù shí lái sòng fēi niǎo。
卷舒自在都无情,饮啄天然类不扰。juǎn shū zì zài dōu wú qíng,yǐn zhuó tiān rán lèi bù rǎo。
我生何似鸟与云,掉头心向人间了。wǒ shēng hé shì niǎo yǔ yún,diào tóu xīn xiàng rén jiān le。

示二子

胡宏

此心妙无方,比道大无配。cǐ xīn miào wú fāng,bǐ dào dà wú pèi。
妙处果在我,不用袭前辈。miào chù guǒ zài wǒ,bù yòng xí qián bèi。
得之眉睫间,直与天地对。dé zhī méi jié jiān,zhí yǔ tiān dì duì。
混然员且成,万古不破碎。hùn rán yuán qiě chéng,wàn gǔ bù pò suì。

示二子

胡宏

体道识泰否,涉世随悲欢。tǐ dào shí tài fǒu,shè shì suí bēi huān。
迹滞红尘中,情寄青云端。jì zhì hóng chén zhōng,qíng jì qīng yún duān。
早年勤学道,晚节懒为官。zǎo nián qín xué dào,wǎn jié lǎn wèi guān。
心活乾坤似,机员身自安。xīn huó qián kūn shì,jī yuán shēn zì ān。

碧泉兴作即事有感因续魏武之诗

胡宏

对酒当歌,人生几何。duì jiǔ dāng gē,rén shēng jǐ hé。
往者如江,来者如何。wǎng zhě rú jiāng,lái zhě rú hé。
往来无尽,弗移弗那。wǎng lái wú jǐn,fú yí fú nà。
奉身理物,何少何多。fèng shēn lǐ wù,hé shǎo hé duō。
天长地久,我生靡它。tiān zhǎng dì jiǔ,wǒ shēng mí tā。
乐此泉兮,于山之阿。lè cǐ quán xī,yú shān zhī ā。

雨急

胡宏

雨急落花零乱,风微吹草蒙茸。yǔ jí luò huā líng luàn,fēng wēi chuī cǎo méng rōng。
花亦何心怨雨,草都无意酬风。huā yì hé xīn yuàn yǔ,cǎo dōu wú yì chóu fēng。

披襟

胡宏

小小池台亭榭,披襟风月清明。xiǎo xiǎo chí tái tíng xiè,pī jīn fēng yuè qīng míng。
不向情边造作,知音遍满乾坤。bù xiàng qíng biān zào zuò,zhī yīn biàn mǎn qián kūn。

书怀四首

胡宏

秋风送尽炎威,日色凄凉半掩。qiū fēng sòng jǐn yán wēi,rì sè qī liáng bàn yǎn。
皇天不断春工,红我芙蓉万点。huáng tiān bù duàn chūn gōng,hóng wǒ fú róng wàn diǎn。

书怀四首

胡宏

含笑花开洲上,忘忧草发台边。hán xiào huā kāi zhōu shàng,wàng yōu cǎo fā tái biān。
底事当忧莫忘,忘时便是无天。dǐ shì dāng yōu mò wàng,wàng shí biàn shì wú tiān。

书怀四首

胡宏

台上忘忧草发,洲前含笑花开。tái shàng wàng yōu cǎo fā,zhōu qián hán xiào huā kāi。
世路颠冥堪笑,旁观心自休哉。shì lù diān míng kān xiào,páng guān xīn zì xiū zāi。
9112345