古诗词

桃源行

胡宏

北归已过沅湘渡,骑马东风武陵路。běi guī yǐ guò yuán xiāng dù,qí mǎ dōng fēng wǔ líng lù。
山花无限不关心,惟爱桃花古来树。shān huā wú xiàn bù guān xīn,wéi ài táo huā gǔ lái shù。
闻说桃花更有源,居人共得仙家趣。wén shuō táo huā gèng yǒu yuán,jū rén gòng dé xiān jiā qù。
之子渔舟安在哉,我欲乘之望源去。zhī zi yú zhōu ān zài zāi,wǒ yù chéng zhī wàng yuán qù。
江头相逢老渔父,烟水苍苍云日暮。jiāng tóu xiāng féng lǎo yú fù,yān shuǐ cāng cāng yún rì mù。
投竿拱手向我言,桃源之说非真然。tóu gān gǒng shǒu xiàng wǒ yán,táo yuán zhī shuō fēi zhēn rán。
当时渔子渔得钱,买酒醉卧桃花边。dāng shí yú zi yú dé qián,mǎi jiǔ zuì wò táo huā biān。
桃花风吹入梦里,自有人世相周旋。táo huā fēng chuī rù mèng lǐ,zì yǒu rén shì xiāng zhōu xuán。
酒醒惊怪告俦侣,远近接响俱相传。jiǔ xǐng jīng guài gào chóu lǚ,yuǎn jìn jiē xiǎng jù xiāng chuán。
靖节先生绝世人,奈何记伪不考真。jìng jié xiān shēng jué shì rén,nài hé jì wěi bù kǎo zhēn。
先生高步宭末代,雅志不肯为秦民。xiān shēng gāo bù qún mò dài,yǎ zhì bù kěn wèi qín mín。
故作斯文写幽意,要似寰海杂风尘。gù zuò sī wén xiě yōu yì,yào shì huán hǎi zá fēng chén。
不然川原远近蒸霞开,宜有一片随水从东来。bù rán chuān yuán yuǎn jìn zhēng xiá kāi,yí yǒu yī piàn suí shuǐ cóng dōng lái。
呜呼神明通八极,岂特秘尔桃源哉。wū hū shén míng tōng bā jí,qǐ tè mì ěr táo yuán zāi。
我闻是言发深省,勒马却辞渔父回。wǒ wén shì yán fā shēn shěng,lēi mǎ què cí yú fù huí。
及晨遍览三春色,莫便风雨空莓苔。jí chén biàn lǎn sān chūn sè,mò biàn fēng yǔ kōng méi tái。

胡宏

宋建宁崇安人,字仁仲,号五峰。胡安国子。幼师杨时、侯仲良,而卒传其父之学。优游衡山下二十余年,张栻师事之。高宗绍兴中,以荫补官,不调。秦桧死,被召,以疾辞。有《知言》、《皇王大纪》、《五峰集》。 胡宏的作品>>

猜您喜欢

书院即事

胡宏

为无经济学,万里筑幽栖。wèi wú jīng jì xué,wàn lǐ zhù yōu qī。
波涨青冥阔,柳垂春色低。bō zhǎng qīng míng kuò,liǔ chuí chūn sè dī。
烟花薰小院,风竹掩丹梯。yān huā xūn xiǎo yuàn,fēng zhú yǎn dān tī。
便是神仙宅,世人应未迷。biàn shì shén xiān zhái,shì rén yīng wèi mí。

碧泉独步

胡宏

淅淅秋风动,前桥晚步还。xī xī qiū fēng dòng,qián qiáo wǎn bù hái。
小鱼冲岸侧,白鸟立溪湾。xiǎo yú chōng àn cè,bái niǎo lì xī wān。
明月照秋水,淡烟笼远山。míng yuè zhào qiū shuǐ,dàn yān lóng yuǎn shān。
此时知造物,怜我一身闲。cǐ shí zhī zào wù,lián wǒ yī shēn xián。

双井咏水仙有妃子尘袜盈盈体素倾城之文予作台种此花当天寒风冽草木萎尽而孤根独秀不畏霜雪时有异香来袭襟袖超然意适若与善人君子处而与之俱化乃知双井未尝得水仙真趣也辄成四十字为之刷耻所病词不能达诸君一笑

胡宏

万木凋伤后,孤丛嫩碧生。wàn mù diāo shāng hòu,gū cóng nèn bì shēng。
花开飞雪底,香袭冷风行。huā kāi fēi xuě dǐ,xiāng xí lěng fēng xíng。
高并青松操,坚逾翠竹真。gāo bìng qīng sōng cāo,jiān yú cuì zhú zhēn。
挺然凝大节,谁说貌盈盈。tǐng rán níng dà jié,shuí shuō mào yíng yíng。

感兴其一

胡宏

昨夜看梅枝,风光异昔时。zuó yè kàn méi zhī,fēng guāng yì xī shí。
感时期献策,出语偶成诗。gǎn shí qī xiàn cè,chū yǔ ǒu chéng shī。
乾健将来巽,蒙昏许及离。qián jiàn jiāng lái xùn,méng hūn xǔ jí lí。
启篷凝立处,心事付谁知。qǐ péng níng lì chù,xīn shì fù shuí zhī。

梅花呈孙奇父诸公

胡宏

万里春回过短墙,孤标亦似殿年芳。wàn lǐ chūn huí guò duǎn qiáng,gū biāo yì shì diàn nián fāng。
萧疏月下天然瘦,澹宕风前自在香。xiāo shū yuè xià tiān rán shòu,dàn dàng fēng qián zì zài xiāng。
寒色重时花正发,暖烟才禁实先尝。hán sè zhòng shí huā zhèng fā,nuǎn yān cái jìn shí xiān cháng。
越人不向梁台路,画角一声堪断肠。yuè rén bù xiàng liáng tái lù,huà jiǎo yī shēng kān duàn cháng。

题友人养素轩

胡宏

少时情意在沧洲,壮岁还知学孔丘。shǎo shí qíng yì zài cāng zhōu,zhuàng suì hái zhī xué kǒng qiū。
万事只嫌心有病,百年不作梦中游。wàn shì zhǐ xián xīn yǒu bìng,bǎi nián bù zuò mèng zhōng yóu。
紫泥诏下人须在,黄卷人开我自收。zǐ ní zhào xià rén xū zài,huáng juǎn rén kāi wǒ zì shōu。
耻向红尘浪奔走,看云消尽意横秋。chǐ xiàng hóng chén làng bēn zǒu,kàn yún xiāo jǐn yì héng qiū。

春日郊行

胡宏

东郊野马烂氛氲,聊驾柴车问讯春。dōng jiāo yě mǎ làn fēn yūn,liáo jià chái chē wèn xùn chūn。
远草绿沉烟雾里,高花红照绮罗新。yuǎn cǎo lǜ chén yān wù lǐ,gāo huā hóng zhào qǐ luó xīn。
迎风柳占莺啼处,带雨泥融燕觜匀。yíng fēng liǔ zhàn yīng tí chù,dài yǔ ní róng yàn zī yún。
动植自私还自足,天边愁杀踏青人。dòng zhí zì sī hái zì zú,tiān biān chóu shā tà qīng rén。

和韩叔夏碧泉

胡宏

灵源一派似河倾,隐映长天万古情。líng yuán yī pài shì hé qīng,yǐn yìng zhǎng tiān wàn gǔ qíng。
林影淡摇秋月冷,涧翻先凝玉壶清。lín yǐng dàn yáo qiū yuè lěng,jiàn fān xiān níng yù hú qīng。
旧栽沿岸柳阴合,新种数株梅子成。jiù zāi yán àn liǔ yīn hé,xīn zhǒng shù zhū méi zi chéng。
谁引人来问消息,只缘山外有流声。shuí yǐn rén lái wèn xiāo xī,zhǐ yuán shān wài yǒu liú shēng。

题法轮寺

胡宏

春色初收夏气清,路分松桧入峥嵘。chūn sè chū shōu xià qì qīng,lù fēn sōng guì rù zhēng róng。
深盘岣嵝千峰下,远抱潇湘一线明。shēn pán gǒu lǒu qiān fēng xià,yuǎn bào xiāo xiāng yī xiàn míng。
大众总迷身在处,三关除却道方平。dà zhòng zǒng mí shēn zài chù,sān guān chú què dào fāng píng。
山林若是有情住,何异红尘争利名。shān lín ruò shì yǒu qíng zhù,hé yì hóng chén zhēng lì míng。

郭氏嘉山亭

胡宏

衡山何似洛城居,不久从来亦不馀。héng shān hé shì luò chéng jū,bù jiǔ cóng lái yì bù yú。
赤县人希旧勋业,清闲身自富时书。chì xiàn rén xī jiù xūn yè,qīng xián shēn zì fù shí shū。
搜罗神化观周易,略去玄黄陋太初。sōu luó shén huà guān zhōu yì,lüè qù xuán huáng lòu tài chū。
最是忘机湘水上,风轻日淡看游鱼。zuì shì wàng jī xiāng shuǐ shàng,fēng qīng rì dàn kàn yóu yú。

湘中馆

胡宏

馆瞰潇湘画不成,波澜入海是通津。guǎn kàn xiāo xiāng huà bù chéng,bō lán rù hǎi shì tōng jīn。
风吹枕席清无梦,烟覆江城晓变春。fēng chuī zhěn xí qīng wú mèng,yān fù jiāng chéng xiǎo biàn chūn。
柳色几回轻别首,梅花偏见远征人。liǔ sè jǐ huí qīng bié shǒu,méi huā piān jiàn yuǎn zhēng rén。
谁能不逐红尘去,到处分明认得身。shuí néng bù zhú hóng chén qù,dào chù fēn míng rèn dé shēn。

和范公授

胡宏

贫病离居莫厌侵,满床黄卷静披寻。pín bìng lí jū mò yàn qīn,mǎn chuáng huáng juǎn jìng pī xún。
情通不碍天机妙,行到方知学海深。qíng tōng bù ài tiān jī miào,xíng dào fāng zhī xué hǎi shēn。
宇宙一身虽小小,乾坤万象总森森。yǔ zhòu yī shēn suī xiǎo xiǎo,qián kūn wàn xiàng zǒng sēn sēn。
分明此意人难会,长望青衿肯嗣音。fēn míng cǐ yì rén nán huì,zhǎng wàng qīng jīn kěn sì yīn。

紫盖峰前作小圃日亲圃事情见乎辞呈伯氏兼简彦达先生

胡宏

有志从来不浪忧,只忧心不似前修。yǒu zhì cóng lái bù làng yōu,zhǐ yōu xīn bù shì qián xiū。
敷菑未竟已头白,待穫忘情在晚秋。fū zāi wèi jìng yǐ tóu bái,dài huò wàng qíng zài wǎn qiū。
自觉才疏胜北海,又无经学震西州。zì jué cái shū shèng běi hǎi,yòu wú jīng xué zhèn xī zhōu。
甘为稼圃南山下,长谢周公愧孔丘。gān wèi jià pǔ nán shān xià,zhǎng xiè zhōu gōng kuì kǒng qiū。

和伯氏

胡宏

为园非是学樊须,锄罢归来又读书。wèi yuán fēi shì xué fán xū,chú bà guī lái yòu dú shū。
董子不窥缘底事,陶公成趣爱吾庐。dǒng zi bù kuī yuán dǐ shì,táo gōng chéng qù ài wú lú。
华枝瘦日应抬举,草色回春莫刬除。huá zhī shòu rì yīng tái jǔ,cǎo sè huí chūn mò chǎn chú。
长遣个中消息在,此生何处不安居。zhǎng qiǎn gè zhōng xiāo xī zài,cǐ shēng hé chù bù ān jū。

水石

胡宏

水石平生性所便,栽花种柳亦天然。shuǐ shí píng shēng xìng suǒ biàn,zāi huā zhǒng liǔ yì tiān rán。
春风花发游人见,秋月云收照我员。chūn fēng huā fā yóu rén jiàn,qiū yuè yún shōu zhào wǒ yuán。
玩意陇云情自逸,放怀天理道无偏。wán yì lǒng yún qíng zì yì,fàng huái tiān lǐ dào wú piān。
坐消白日千峰下,长啸一声箕斗边。zuò xiāo bái rì qiān fēng xià,zhǎng xiào yī shēng jī dòu biān。
90123456