古诗词

孙应时

挽钱仲耕运使

孙应时

乐易无畦畛,宽平不细苛。lè yì wú qí zhěn,kuān píng bù xì kē。
人才随世狭,时望独公多。rén cái suí shì xiá,shí wàng dú gōng duō。
献纳开丹禁,风神照紫荷。xiàn nà kāi dān jìn,fēng shén zhào zǐ hé。
谁令终远外,百岁转蓬科。shuí lìng zhōng yuǎn wài,bǎi suì zhuǎn péng kē。

挽钱仲耕运使

孙应时

濒海安盐筴,潢池息盗兵。bīn hǎi ān yán cè,huáng chí xī dào bīng。
上常高计画,公不谓功名。shàng cháng gāo jì huà,gōng bù wèi gōng míng。
恻怛忧民志,驱驰报国情。cè dá yōu mín zhì,qū chí bào guó qíng。
双溪最遗爱,歌颂未收声。shuāng xī zuì yí ài,gē sòng wèi shōu shēng。

挽钱仲耕运使

孙应时

族廪规模大,乡评德义尊。zú lǐn guī mó dà,xiāng píng dé yì zūn。
家传忠孝旧,国赖典刑存。jiā chuán zhōng xiào jiù,guó lài diǎn xíng cún。
曷不登三寿,嗟谁起九原。hé bù dēng sān shòu,jiē shuí qǐ jiǔ yuán。
晚生长自恨,早失拜龙门。wǎn shēng zhǎng zì hèn,zǎo shī bài lóng mén。

挽沈叔晦国录

孙应时

人物今能几,公才谁不如。rén wù jīn néng jǐ,gōng cái shuí bù rú。
时情容见嫉,天意亦成虚。shí qíng róng jiàn jí,tiān yì yì chéng xū。
千载格心学,平生流涕书。qiān zài gé xīn xué,píng shēng liú tì shū。
一言终不吐,寒日闭幽墟。yī yán zhōng bù tǔ,hán rì bì yōu xū。

挽沈叔晦国录

孙应时

庭诤汲长孺,官师萧望之。tíng zhèng jí zhǎng rú,guān shī xiāo wàng zhī。
士能令国重,吾意匪公谁。shì néng lìng guó zhòng,wú yì fěi gōng shuí。
朱绂江湖远,苍颜疾病衰。zhū fú jiāng hú yuǎn,cāng yán jí bìng shuāi。
堂堂竟如此,造物尔胡为。táng táng jìng rú cǐ,zào wù ěr hú wèi。

挽沈叔晦国录

孙应时

请益从公久,忘年爱我深。qǐng yì cóng gōng jiǔ,wàng nián ài wǒ shēn。
龙阿星斗气,梅竹雪霜心。lóng ā xīng dòu qì,méi zhú xuě shuāng xīn。
回首南湖侣,伤怀流水音。huí shǒu nán hú lǚ,shāng huái liú shuǐ yīn。
九原那可作,千里坐悲吟。jiǔ yuán nà kě zuò,qiān lǐ zuò bēi yín。

挽刘宣义

孙应时

叹息经纶策,山林弃此翁。tàn xī jīng lún cè,shān lín qì cǐ wēng。
独馀平日事,全见古人风。dú yú píng rì shì,quán jiàn gǔ rén fēng。
兰玉家庭美,诗书岁晚功。lán yù jiā tíng měi,shī shū suì wǎn gōng。
闾门他日过,人说汉于公。lǘ mén tā rì guò,rén shuō hàn yú gōng。

挽刘宣义

孙应时

令子论交重,三年为此来。lìng zi lùn jiāo zhòng,sān nián wèi cǐ lái。
仪容亲几杖,笑语侍尊罍。yí róng qīn jǐ zhàng,xiào yǔ shì zūn léi。
今日临归路,伤心哭夜台。jīn rì lín guī lù,shāng xīn kū yè tái。
善人常罕见,宁独为公哀。shàn rén cháng hǎn jiàn,níng dú wèi gōng āi。

挽应宣义

孙应时

书史平生好,山林岁晚心。shū shǐ píng shēng hǎo,shān lín suì wǎn xīn。
逸才逢世偶,清誉服人深。yì cái féng shì ǒu,qīng yù fú rén shēn。
有子能攀桂,传家匪遗金。yǒu zi néng pān guì,chuán jiā fěi yí jīn。
佳城合双剑,松柏旧萧森。jiā chéng hé shuāng jiàn,sōng bǎi jiù xiāo sēn。

题黄岩溪

孙应时

得雨溪声壮,无风云气多。dé yǔ xī shēng zhuàng,wú fēng yún qì duō。
山花依翠竹,滩石乱寒莎。shān huā yī cuì zhú,tān shí luàn hán shā。
樵父谷中出,牧儿牛背歌。qiáo fù gǔ zhōng chū,mù ér niú bèi gē。
逢人问尘世,扰扰意如何。féng rén wèn chén shì,rǎo rǎo yì rú hé。

洞庭湖

孙应时

明湖纳宇宙,春思满楼台。míng hú nà yǔ zhòu,chūn sī mǎn lóu tái。
沙鸟一行去,风帆千里来。shā niǎo yī xíng qù,fēng fān qiān lǐ lái。
平生眼今饱,落日首重回。píng shēng yǎn jīn bǎo,luò rì shǒu zhòng huí。
会趁江山约,还愁白发催。huì chèn jiāng shān yuē,hái chóu bái fā cuī。

永康虎头山

孙应时

去年东上虎头滩,今年西踏虎头山。qù nián dōng shàng hǔ tóu tān,jīn nián xī tà hǔ tóu shān。
定无万里封侯相,且复两川行脚还。dìng wú wàn lǐ fēng hóu xiāng,qiě fù liǎng chuān xíng jiǎo hái。
眼中金马碧鸡路,坐上铜梁玉垒关。yǎn zhōng jīn mǎ bì jī lù,zuò shàng tóng liáng yù lěi guān。
丈夫万事付前定,长啸往来天地间。zhàng fū wàn shì fù qián dìng,zhǎng xiào wǎng lái tiān dì jiān。

恭和家大人鬻田训子诗韵

孙应时

凶年满目灶无烟,籴贵家贫且鬻田。xiōng nián mǎn mù zào wú yān,dí guì jiā pín qiě yù tián。
虽暂忧饥茅屋下,终期射策玉墀前。suī zàn yōu jī máo wū xià,zhōng qī shè cè yù chí qián。
文辞华实宜撑腹,际运穷通一任天。wén cí huá shí yí chēng fù,jì yùn qióng tōng yī rèn tiān。
有志会须能卒事,岂令久困握空拳。yǒu zhì huì xū néng zú shì,qǐ lìng jiǔ kùn wò kōng quán。

二月二十五日同赵景孟胡晋远游四明山

孙应时

乍晴天宇莹无尘,短策轻衫发兴新。zhà qíng tiān yǔ yíng wú chén,duǎn cè qīng shān fā xīng xīn。
过鸟一声如劝客,青山万叠总迎人。guò niǎo yī shēng rú quàn kè,qīng shān wàn dié zǒng yíng rén。
回头便与氛埃隔,入眼真于水石亲。huí tóu biàn yǔ fēn āi gé,rù yǎn zhēn yú shuǐ shí qīn。
尽意登临休计日,此行端不负芳春。jǐn yì dēng lín xiū jì rì,cǐ xíng duān bù fù fāng chūn。

杖锡山

孙应时

万杉夹道磴千盘,岩水溪风彻骨寒。wàn shān jiā dào dèng qiān pán,yán shuǐ xī fēng chè gǔ hán。
坐久云烟过庭角,睡馀星斗转阑干。zuò jiǔ yún yān guò tíng jiǎo,shuì yú xīng dòu zhuǎn lán gàn。
登临不尽山川险,景物无穷世界宽。dēng lín bù jǐn shān chuān xiǎn,jǐng wù wú qióng shì jiè kuān。
会得人生安乐法,不须禅板与蒲团。huì dé rén shēng ān lè fǎ,bù xū chán bǎn yǔ pú tuán。

和景孟宿山中

孙应时

倦行白雨翠云中,投宿禅房听晓钟。juàn xíng bái yǔ cuì yún zhōng,tóu sù chán fáng tīng xiǎo zhōng。
弹压山川诗未老,留连岩壑兴何浓。dàn yā shān chuān shī wèi lǎo,liú lián yán hè xīng hé nóng。
回看尘世频三叹,上彻天关更几重。huí kàn chén shì pín sān tàn,shàng chè tiān guān gèng jǐ zhòng。
径欲乘风此仙去,时时笙鹤下前峰。jìng yù chéng fēng cǐ xiān qù,shí shí shēng hè xià qián fēng。

登仙木

孙应时

刘樊蝉蜕此登仙,老木当年已插天。liú fán chán tuì cǐ dēng xiān,lǎo mù dāng nián yǐ chā tiān。
玉骨半枯犹秀润,苍皮新长已荣鲜。yù gǔ bàn kū yóu xiù rùn,cāng pí xīn zhǎng yǐ róng xiān。
蟠桃时熟三千岁,铜狄重摩五百年。pán táo shí shú sān qiān suì,tóng dí zhòng mó wǔ bǎi nián。
化鹤未归山寂寂,徘徊谁与问因缘。huà hè wèi guī shān jì jì,pái huái shuí yǔ wèn yīn yuán。

和景孟山行

孙应时

翛然身在妙高峰,下有雷霆走白龙。xiāo rán shēn zài miào gāo fēng,xià yǒu léi tíng zǒu bái lóng。
已觉仙风换肌骨,更无尘土到心胸。yǐ jué xiān fēng huàn jī gǔ,gèng wú chén tǔ dào xīn xiōng。
悠悠今古三千劫,莽莽山川几万重。yōu yōu jīn gǔ sān qiān jié,mǎng mǎng shān chuān jǐ wàn zhòng。
云北云南一长啸,为留馀响振岩松。yún běi yún nán yī zhǎng xiào,wèi liú yú xiǎng zhèn yán sōng。

雪窦妙高峰诗

孙应时

绝壑高崖面面雄,一峰孤起白云中。jué hè gāo yá miàn miàn xióng,yī fēng gū qǐ bái yún zhōng。
山连飞瀑斜通寺,人在危亭半倚空。shān lián fēi pù xié tōng sì,rén zài wēi tíng bàn yǐ kōng。
把酒登临非易得,题诗摹写最难工。bǎ jiǔ dēng lín fēi yì dé,tí shī mó xiě zuì nán gōng。
谁知妙意无穷尽,都在幽人一笛风。shuí zhī miào yì wú qióng jǐn,dōu zài yōu rén yī dí fēng。

尉黄岩任满家大人先归作诗以示恭次元韵

孙应时

瓜熟青门好去官,此身如系欲行难。guā shú qīng mén hǎo qù guān,cǐ shēn rú xì yù xíng nán。
望随鸿雁春风北,梦绕庭闱夜月寒。wàng suí hóng yàn chūn fēng běi,mèng rào tíng wéi yè yuè hán。
即是抱琴归栗里,未能骑马向长安。jí shì bào qín guī lì lǐ,wèi néng qí mǎ xiàng zhǎng ān。
萧条甘旨应无计,好在藜羹日厌餐。xiāo tiáo gān zhǐ yīng wú jì,hǎo zài lí gēng rì yàn cān。