古诗词

孙应时

恭次家大人初抵海陵官舍元韵

孙应时

扁舟祖饯出西陵,千里经行小作程。biǎn zhōu zǔ jiàn chū xī líng,qiān lǐ jīng xíng xiǎo zuò chéng。
樽俎笑谈多雅故,江湖霜日久晴明。zūn zǔ xiào tán duō yǎ gù,jiāng hú shuāng rì jiǔ qíng míng。
只今斗室寒厅夜,任听回风急雪声。zhǐ jīn dòu shì hán tīng yè,rèn tīng huí fēng jí xuě shēng。
天报双亲占后福,绝交何畏孔方兄。tiān bào shuāng qīn zhàn hòu fú,jué jiāo hé wèi kǒng fāng xiōng。

恭次家大人初抵海陵官舍元韵

孙应时

灌园何必学於陵,吾事胸中有准程。guàn yuán hé bì xué yú líng,wú shì xiōng zhōng yǒu zhǔn chéng。
三釜宦游甘寂寞,百年心迹定分明。sān fǔ huàn yóu gān jì mò,bǎi nián xīn jì dìng fēn míng。
逍遥朱墨尘埃外,娱戏文章金石声。xiāo yáo zhū mò chén āi wài,yú xì wén zhāng jīn shí shēng。
侍奉亲闱有馀乐,不惭宜弟更宜兄。shì fèng qīn wéi yǒu yú lè,bù cán yí dì gèng yí xiōng。

恭次家大人初抵海陵官舍元韵

孙应时

风饕雪虐苦侵陵,已免寒舟问水程。fēng tāo xuě nüè kǔ qīn líng,yǐ miǎn hán zhōu wèn shuǐ chéng。
苇屋虚檐交夜气,边城疏鼓逗天明。wěi wū xū yán jiāo yè qì,biān chéng shū gǔ dòu tiān míng。
囊空尚可充饥色,官冷何妨远市声。náng kōng shàng kě chōng jī sè,guān lěng hé fáng yuǎn shì shēng。
且办新篘供一笑,竹君清绝对梅兄。qiě bàn xīn chōu gōng yī xiào,zhú jūn qīng jué duì méi xiōng。

仲兄生日家大人作诗恭次元韵

孙应时

恭承弧矢射芳晨,三纪风光又一春。gōng chéng hú shǐ shè fāng chén,sān jì fēng guāng yòu yī chūn。
深喜团圞娱父母,何当合沓燕宾亲。shēn xǐ tuán luán yú fù mǔ,hé dāng hé dá yàn bīn qīn。
百年好共成门户,千万宁忧欠宅邻。bǎi nián hǎo gòng chéng mén hù,qiān wàn níng yōu qiàn zhái lín。
满酌期兄增壮志,相携平步上星辰。mǎn zhuó qī xiōng zēng zhuàng zhì,xiāng xié píng bù shàng xīng chén。

邑人李子宽公绰以所著十说及论孟解相示极有可敬而老且贫只一子又丧之遂为无告之民复以诗见投览之悽然赠以八句

孙应时

少日胸中万丈虹,著书老尚有新功。shǎo rì xiōng zhōng wàn zhàng hóng,zhù shū lǎo shàng yǒu xīn gōng。
同乡我惜知君晚,善士天胡赋此穷。tóng xiāng wǒ xī zhī jūn wǎn,shàn shì tiān hú fù cǐ qióng。
无椁去年悲孔鲤,有家何地客梁鸿。wú guǒ qù nián bēi kǒng lǐ,yǒu jiā hé dì kè liáng hóng。
秋风萧瑟行吟里,应有中郎识爨桐。qiū fēng xiāo sè xíng yín lǐ,yīng yǒu zhōng láng shí cuàn tóng。

用韵赠李恭父

孙应时

浮云富贵适堪怜,烈士襟期定不然。fú yún fù guì shì kān lián,liè shì jīn qī dìng bù rán。
拭目去为三岛客,此心莫负九重天。shì mù qù wèi sān dǎo kè,cǐ xīn mò fù jiǔ zhòng tiān。
虽云小草容同味,敢与昌阳较引年。suī yún xiǎo cǎo róng tóng wèi,gǎn yǔ chāng yáng jiào yǐn nián。
下直如寻故人梦,书来同我钓鱼船。xià zhí rú xún gù rén mèng,shū lái tóng wǒ diào yú chuán。

赠策选军将张仲举其父故居吾乡与先君游也

孙应时

铁马横戈三十秋,天涯肯忘旧交游。tiě mǎ héng gē sān shí qiū,tiān yá kěn wàng jiù jiāo yóu。
看君材气万人敌,何日关河一战收。kàn jūn cái qì wàn rén dí,hé rì guān hé yī zhàn shōu。
判把身心专报国,不忧骨相晚封侯。pàn bǎ shēn xīn zhuān bào guó,bù yōu gǔ xiāng wǎn fēng hóu。
尊前感动书生恨,听说当年下宿州。zūn qián gǎn dòng shū shēng hèn,tīng shuō dāng nián xià sù zhōu。

赠杜子真

孙应时

轩然意气决浮云,见子真堪辟楚氛。xuān rán yì qì jué fú yún,jiàn zi zhēn kān pì chǔ fēn。
未许坐驰能万里,故应守约对三军。wèi xǔ zuò chí néng wàn lǐ,gù yīng shǒu yuē duì sān jūn。
磨砻心事须经历,斟酌人情有见闻。mó lóng xīn shì xū jīng lì,zhēn zhuó rén qíng yǒu jiàn wén。
且办工夫成郢质,可无老手为挥斤。qiě bàn gōng fū chéng yǐng zhì,kě wú lǎo shǒu wèi huī jīn。

送赵舜臣知温州

孙应时

闽岭淮堧忆细侯,更烦东作谢公州。mǐn lǐng huái ruán yì xì hóu,gèng fán dōng zuò xiè gōng zhōu。
清规已出百城上,仁气便销千里愁。qīng guī yǐ chū bǎi chéng shàng,rén qì biàn xiāo qiān lǐ chóu。
好去彩衣娱寿斝,归来紫橐奉宸旒。hǎo qù cǎi yī yú shòu jiǎ,guī lái zǐ tuó fèng chén liú。
马前雁荡风烟里,几许新诗答素秋。mǎ qián yàn dàng fēng yān lǐ,jǐ xǔ xīn shī dá sù qiū。

黄岩郑瀛子仙弱冠入太学五上书论时事以直闻于时老犹不衰客游海陵馆于余一月乃去作诗送之郑方谋少官田故有章末之戏

孙应时

分手三年不易逢,一觞淮海酹西风。fēn shǒu sān nián bù yì féng,yī shāng huái hǎi lèi xī fēng。
书生君独忧当世,末路人谁识此翁。shū shēng jūn dú yōu dāng shì,mò lù rén shuí shí cǐ wēng。
故国青山愁夜鹤,孤舟白发映秋蓬。gù guó qīng shān chóu yè hè,gū zhōu bái fā yìng qiū péng。
归欤束缚公车疏,努力豚蹄祝岁丰。guī yú shù fù gōng chē shū,nǔ lì tún tí zhù suì fēng。

和答吴尉俞灏商卿见赠因用韵送行

孙应时

去去瀛洲蜕骨仙,旧游还似九江传。qù qù yíng zhōu tuì gǔ xiān,jiù yóu hái shì jiǔ jiāng chuán。
尘埃下视三千界,文字勤追二百年。chén āi xià shì sān qiān jiè,wén zì qín zhuī èr bǎi nián。
宦达有时聊尔耳,才难自古不其然。huàn dá yǒu shí liáo ěr ěr,cái nán zì gǔ bù qí rán。
临分更吐平生话,有底闲愁到酒边。lín fēn gèng tǔ píng shēng huà,yǒu dǐ xián chóu dào jiǔ biān。

送池子文

孙应时

巾山秋思俯晴江,樽酒怀人惜异邦。jīn shān qiū sī fǔ qíng jiāng,zūn jiǔ huái rén xī yì bāng。
千里谁能携客枕,一灯还此对寒窗。qiān lǐ shuí néng xié kè zhěn,yī dēng hái cǐ duì hán chuāng。
圣门莫忘心期远,文鼎何妨笔力扛。shèng mén mò wàng xīn qī yuǎn,wén dǐng hé fáng bǐ lì káng。
去去成名深自警,白云飞处倚门双。qù qù chéng míng shēn zì jǐng,bái yún fēi chù yǐ mén shuāng。

再和商卿

孙应时

近识城南吴市仙,千岩活句得真传。jìn shí chéng nán wú shì xiān,qiān yán huó jù dé zhēn chuán。
令人向壁卧三日,悔我读书空十年。lìng rén xiàng bì wò sān rì,huǐ wǒ dú shū kōng shí nián。
樽酒细论还得否,风帆欲去独依然。zūn jiǔ xì lùn hái dé fǒu,fēng fān yù qù dú yī rán。
从今千里清秋梦,长在高山流水边。cóng jīn qiān lǐ qīng qiū mèng,zhǎng zài gāo shān liú shuǐ biān。

九日与沈叔晦季文王仲举登鄞城

孙应时

城上西风草欲霜,登临聊不负重阳。chéng shàng xī fēng cǎo yù shuāng,dēng lín liáo bù fù zhòng yáng。
江山远近秋容老,云树参差野意长。jiāng shān yuǎn jìn qiū róng lǎo,yún shù cān chà yě yì zhǎng。
一笑四人真莫逆,百年此会定难忘。yī xiào sì rén zhēn mò nì,bǎi nián cǐ huì dìng nán wàng。
不妨小学陶公醉,篱下寒花恰半香。bù fáng xiǎo xué táo gōng zuì,lí xià hán huā qià bàn xiāng。

送李文授知括苍

孙应时

中兴尚有名臣子,江表能馀正始音。zhōng xīng shàng yǒu míng chén zi,jiāng biǎo néng yú zhèng shǐ yīn。
拟赞经纶须老手,更分符竹此何心。nǐ zàn jīng lún xū lǎo shǒu,gèng fēn fú zhú cǐ hé xīn。
麒麟阁上风云旧,烟雨楼前山水深。qí lín gé shàng fēng yún jiù,yān yǔ lóu qián shān shuǐ shēn。
世事由来偶然耳,公馀端不废清吟。shì shì yóu lái ǒu rán ěr,gōng yú duān bù fèi qīng yín。

送别常叔度知县

孙应时

一廛谁问野人居,三径重迂长者车。yī chán shuí wèn yě rén jū,sān jìng zhòng yū zhǎng zhě chē。
不讶经年忘造请,应怜畏影正逃虚。bù yà jīng nián wàng zào qǐng,yīng lián wèi yǐng zhèng táo xū。
举头凫舄双飞去,送目鹏霄万里初。jǔ tóu fú xì shuāng fēi qù,sòng mù péng xiāo wàn lǐ chū。
青琐黄扉对宫烛,相思肯寄一行书。qīng suǒ huáng fēi duì gōng zhú,xiāng sī kěn jì yī xíng shū。

送别常叔度知县

孙应时

一朝倾盖更倾心,颇畏人惊语太深。yī cháo qīng gài gèng qīng xīn,pǒ wèi rén jīng yǔ tài shēn。
乍可陶庐烦送酒,难堪偃室傍鸣琴。zhà kě táo lú fán sòng jiǔ,nán kān yǎn shì bàng míng qín。
君今此去班群玉,我亦何言托断金。jūn jīn cǐ qù bān qún yù,wǒ yì hé yán tuō duàn jīn。
啼鴂飞花春又了,萧萧风雨卧山林。tí jué fēi huā chūn yòu le,xiāo xiāo fēng yǔ wò shān lín。

送别常叔度知县

孙应时

世缘伤巧亦伤多,万古浮云瞬息过。shì yuán shāng qiǎo yì shāng duō,wàn gǔ fú yún shùn xī guò。
唯有平心供日用,妙于养气发天和。wéi yǒu píng xīn gōng rì yòng,miào yú yǎng qì fā tiān hé。
细看局度兼诸老,谁道人才各一科。xì kàn jú dù jiān zhū lǎo,shuí dào rén cái gè yī kē。
卓鲁从来公辅器,攀辕卧辙奈君何。zhuó lǔ cóng lái gōng fǔ qì,pān yuán wò zhé nài jūn hé。

梅花

孙应时

眼明那得许精神,为问凡花隔几尘。yǎn míng nà dé xǔ jīng shén,wèi wèn fán huā gé jǐ chén。
雪月故为三益友,乾坤又付一番春。xuě yuè gù wèi sān yì yǒu,qián kūn yòu fù yī fān chūn。
诗情消得吟成瘦,画手终应苦未真。shī qíng xiāo dé yín chéng shòu,huà shǒu zhōng yīng kǔ wèi zhēn。
于我心期独何事,小窗清夜绝相亲。yú wǒ xīn qī dú hé shì,xiǎo chuāng qīng yè jué xiāng qīn。

陈传朋和余梅花旧作余再赋此

孙应时

肌肤冰雪定何神,不用灵犀自辟尘。jī fū bīng xuě dìng hé shén,bù yòng líng xī zì pì chén。
一笑未妨娱独夜,百花谁敢斗先春。yī xiào wèi fáng yú dú yè,bǎi huā shuí gǎn dòu xiān chūn。
孤山诗侣须君复,吴市仙踪只子真。gū shān shī lǚ xū jūn fù,wú shì xiān zōng zhǐ zi zhēn。
此外纷纷莫相污,风姨月姊故情亲。cǐ wài fēn fēn mò xiāng wū,fēng yí yuè zǐ gù qíng qīn。