古诗词

晁说之

正月二十八日避难至海陵从先流寓兄弟之招仍邂逅冯元礼故人其二

晁说之

脱身兵火欲何之,不料兹焉过所期。tuō shēn bīng huǒ yù hé zhī,bù liào zī yān guò suǒ qī。
轩槛如僧萦橘柚,乡关似梦识蒿藜。xuān kǎn rú sēng yíng jú yòu,xiāng guān shì mèng shí hāo lí。
弟兄朋友谈平昔,盗贼羌胡问几时。dì xiōng péng yǒu tán píng xī,dào zéi qiāng hú wèn jǐ shí。
共约更明王道正,或能一语到天墀。gòng yuē gèng míng wáng dào zhèng,huò néng yī yǔ dào tiān chí。

二月二日

晁说之

柳花多情不肯新,可怜失尽汉家春。liǔ huā duō qíng bù kěn xīn,kě lián shī jǐn hàn jiā chūn。
二年不识挑生菜,万国谁知有杀身。èr nián bù shí tiāo shēng cài,wàn guó shuí zhī yǒu shā shēn。
群盗犹多南渡客,征鸿难问北归人。qún dào yóu duō nán dù kè,zhēng hóng nán wèn běi guī rén。
始知前日一樽酒,上帝升平与尔亲。shǐ zhī qián rì yī zūn jiǔ,shàng dì shēng píng yǔ ěr qīn。

翻忧

晁说之

岁暮穷途恼白头,况加一岁更荒州。suì mù qióng tú nǎo bái tóu,kuàng jiā yī suì gèng huāng zhōu。
家禽聚处无居屋,野水分时便断流。jiā qín jù chù wú jū wū,yě shuǐ fēn shí biàn duàn liú。
何物不堪供佛泪,谁人可与共咨谋。hé wù bù kān gōng fú lèi,shuí rén kě yǔ gòng zī móu。
一生本藉诗书乐,今日诗书翻百忧。yī shēng běn jí shī shū lè,jīn rì shī shū fān bǎi yōu。

自乐其一

晁说之

避地悠悠处处居,何妨涕泪作欢娱。bì dì yōu yōu chù chù jū,hé fáng tì lèi zuò huān yú。
碾茶势软春心静,捣药香多病意除。niǎn chá shì ruǎn chūn xīn jìng,dǎo yào xiāng duō bìng yì chú。
梦寐未尝忘仗卫,儿童犹不恋江湖。mèng mèi wèi cháng wàng zhàng wèi,ér tóng yóu bù liàn jiāng hú。
心期归计嵩箕近,只恐风尘尚畏途。xīn qī guī jì sōng jī jìn,zhǐ kǒng fēng chén shàng wèi tú。

梦断

晁说之

梦断咨嗟故国寒,江湖风物共雕残。mèng duàn zī jiē gù guó hán,jiāng hú fēng wù gòng diāo cán。
麻姑嫁时浪未息,织女支机石岂安。má gū jià shí làng wèi xī,zhī nǚ zhī jī shí qǐ ān。
不许忠臣施一语,徒令志士起三叹。bù xǔ zhōng chén shī yī yǔ,tú lìng zhì shì qǐ sān tàn。
不患盗贼不扑灭,要使盗贼耕桑难。bù huàn dào zéi bù pū miè,yào shǐ dào zéi gēng sāng nán。

感事二首

晁说之

本是悬车却扫人,猥贪雨露政惟新。běn shì xuán chē què sǎo rén,wěi tān yǔ lù zhèng wéi xīn。
干戈难作墙东客,疾病犹存砚北身。gàn gē nán zuò qiáng dōng kè,jí bìng yóu cún yàn běi shēn。
敢觅图书灰烬里,谁分盗贼甲兵屯。gǎn mì tú shū huī jìn lǐ,shuí fēn dào zéi jiǎ bīng tún。
纷纷四海人知否,犹属炎年第一春。fēn fēn sì hǎi rén zhī fǒu,yóu shǔ yán nián dì yī chūn。

感事二首

晁说之

流寓无家浪漫行,全家处处话升平。liú yù wú jiā làng màn xíng,quán jiā chù chù huà shēng píng。
溪山色外京关色,风雨声中读诵声。xī shān sè wài jīng guān sè,fēng yǔ shēng zhōng dú sòng shēng。
周粟本难供口腹,汉庭未易议公卿。zhōu sù běn nán gōng kǒu fù,hàn tíng wèi yì yì gōng qīng。
海涯更比天涯远,泛泛天波一叶轻。hǎi yá gèng bǐ tiān yá yuǎn,fàn fàn tiān bō yī yè qīng。

揽古

晁说之

揽古茫茫涕泪频,谁教末路尚沈沦。lǎn gǔ máng máng tì lèi pín,shuí jiào mò lù shàng shěn lún。
青山会有为尘日,紫陌曾无不死人。qīng shān huì yǒu wèi chén rì,zǐ mò céng wú bù sǐ rén。
王莽历期馀数在,董贤恩幸几番新。wáng mǎng lì qī yú shù zài,dǒng xián ēn xìng jǐ fān xīn。
只应不武空憔悴,自有长歌薇蕨春。zhǐ yīng bù wǔ kōng qiáo cuì,zì yǒu zhǎng gē wēi jué chūn。

因事

晁说之

风雨连宵疾病增,幽忧到此果何胜。fēng yǔ lián xiāo jí bìng zēng,yōu yōu dào cǐ guǒ hé shèng。
弟兄分散两三处,图史寻求万一能。dì xiōng fēn sàn liǎng sān chù,tú shǐ xún qiú wàn yī néng。
鲁酒齐歌元不恶,吴酸楚酪乍须称。lǔ jiǔ qí gē yuán bù è,wú suān chǔ lào zhà xū chēng。
东皇太一仁恩大,终使白头见中兴。dōng huáng tài yī rén ēn dà,zhōng shǐ bái tóu jiàn zhōng xīng。

抚古

晁说之

抚古论今百感生,兴亡异世实同情。fǔ gǔ lùn jīn bǎi gǎn shēng,xīng wáng yì shì shí tóng qíng。
鬼神能告广陵散,才智无如大厦倾。guǐ shén néng gào guǎng líng sàn,cái zhì wú rú dà shà qīng。
天御日躔归故国,江潮淮浦漫新城。tiān yù rì chán guī gù guó,jiāng cháo huái pǔ màn xīn chéng。
论都不及百世事,谁为君王致太平。lùn dōu bù jí bǎi shì shì,shuí wèi jūn wáng zhì tài píng。

夜风雨声甚恶

晁说之

上元灯火胡尘里,寒食田园野草生。shàng yuán dēng huǒ hú chén lǐ,hán shí tián yuán yě cǎo shēng。
文武坠来唯不寐,精神耗后更多情。wén wǔ zhuì lái wéi bù mèi,jīng shén hào hòu gèng duō qíng。
片云忽作几日雨,众恨添号半夜声。piàn yún hū zuò jǐ rì yǔ,zhòng hèn tiān hào bàn yè shēng。
从此无烦问春色,市无过客漫荒城。cóng cǐ wú fán wèn chūn sè,shì wú guò kè màn huāng chéng。

海陵寒食

晁说之

忽逢群盗到江津,惊若奔鱼跳此身。hū féng qún dào dào jiāng jīn,jīng ruò bēn yú tiào cǐ shēn。
烟焰几为新节鬼,风尘敢忆故乡人。yān yàn jǐ wèi xīn jié guǐ,fēng chén gǎn yì gù xiāng rén。
几家有物蒸尝在,到处无时哭泣频。jǐ jiā yǒu wù zhēng cháng zài,dào chù wú shí kū qì pín。
日日凄风兼苦雨,要知寒食客愁真。rì rì qī fēng jiān kǔ yǔ,yào zhī hán shí kè chóu zhēn。

式微

晁说之

暮云朝翼与心飞,白首何堪客子衣。mù yún cháo yì yǔ xīn fēi,bái shǒu hé kān kè zi yī。
潮去潮来无远迩,江南江北有从违。cháo qù cháo lái wú yuǎn ěr,jiāng nán jiāng běi yǒu cóng wéi。
庙堂慎用太平策,畎亩先知祸乱机。miào táng shèn yòng tài píng cè,quǎn mǔ xiān zhī huò luàn jī。
一唱式微肠九断,微乎微乎我同归。yī chàng shì wēi cháng jiǔ duàn,wēi hū wēi hū wǒ tóng guī。

海陵闲居

晁说之

春色海边虽到晚,幽居亦且得徘徊。chūn sè hǎi biān suī dào wǎn,yōu jū yì qiě dé pái huái。
风轻花影闲闲去,人静棋声揭揭来。fēng qīng huā yǐng xián xián qù,rén jìng qí shēng jiē jiē lái。
莫话艰难催白发,从教颠倒长青苔。mò huà jiān nán cuī bái fā,cóng jiào diān dào zhǎng qīng tái。
明朝此兴如能在,梦到梁王旧吹台。míng cháo cǐ xīng rú néng zài,mèng dào liáng wáng jiù chuī tái。

泰州人自徐神翁后多以奉道为事即今有周高唐三先生皆足以动众得名因作长句

晁说之

沉沉方文与蓬莱,桃李闻从海上开。chén chén fāng wén yǔ péng lái,táo lǐ wén cóng hǎi shàng kāi。
愁外烟波徒缥缈,梦中乡俗独徘徊。chóu wài yān bō tú piāo miǎo,mèng zhōng xiāng sú dú pái huái。
不同下俚暂时醉,自约高真定命杯。bù tóng xià lǐ zàn shí zuì,zì yuē gāo zhēn dìng mìng bēi。
可笑神仙今古异,今言先分古先材。kě xiào shén xiān jīn gǔ yì,jīn yán xiān fēn gǔ xiān cái。

三月二日大风

晁说之

数日寒暄不得常,一朝风伯擅乾纲。shù rì hán xuān bù dé cháng,yī cháo fēng bó shàn qián gāng。
浪飘石去鱼龙斗,屋落瓦来鸡犬藏。làng piāo shí qù yú lóng dòu,wū luò wǎ lái jī quǎn cáng。
谁敢扬舲窥北渚,便当弭节奉东皇。shuí gǎn yáng líng kuī běi zhǔ,biàn dāng mǐ jié fèng dōng huáng。
穆如声振中兴业,万国弦歌走未央。mù rú shēng zhèn zhōng xīng yè,wàn guó xián gē zǒu wèi yāng。

四顾

晁说之

四顾荒荒孰我容,百为深省亦何从。sì gù huāng huāng shú wǒ róng,bǎi wèi shēn shěng yì hé cóng。
江山风雨愁皆满,天地波涛恨未穷。jiāng shān fēng yǔ chóu jiē mǎn,tiān dì bō tāo hèn wèi qióng。
宁使衰容添白发,难将世态入青嵩。níng shǐ shuāi róng tiān bái fā,nán jiāng shì tài rù qīng sōng。
飘然已作东游计,康乐翻经待厥终。piāo rán yǐ zuò dōng yóu jì,kāng lè fān jīng dài jué zhōng。

海陵书事

晁说之

今古悠悠嘉上同,徒令客子恨无穷。jīn gǔ yōu yōu jiā shàng tóng,tú lìng kè zi hèn wú qióng。
竹椽泥压清虚节,苇爨香殊忠厚风。zhú chuán ní yā qīng xū jié,wěi cuàn xiāng shū zhōng hòu fēng。
腾倚百年麋鹿外,波澜一日凤皇中。téng yǐ bǎi nián mí lù wài,bō lán yī rì fèng huáng zhōng。
可怜仙驭频来往,从此相传第几翁。kě lián xiān yù pín lái wǎng,cóng cǐ xiāng chuán dì jǐ wēng。

高二承宣以长句饷新茶辄次韵为谢

晁说之

春风伴我到僧家,叹息无名供佛花。chūn fēng bàn wǒ dào sēng jiā,tàn xī wú míng gōng fú huā。
刘子枕糟非枕酒,陆生论水不论茶。liú zi zhěn zāo fēi zhěn jiǔ,lù shēng lùn shuǐ bù lùn chá。
少多何必求玄鹄,一二唯当较白沙。shǎo duō hé bì qiú xuán gǔ,yī èr wéi dāng jiào bái shā。
更恨老年难得睡,因君茗粥恨无涯。gèng hèn lǎo nián nán dé shuì,yīn jūn míng zhōu hèn wú yá。

高二承宣以长句饷新茶辄次韵为谢

晁说之

信美江山非我家,兴亡忍问后庭花。xìn měi jiāng shān fēi wǒ jiā,xīng wáng rěn wèn hòu tíng huā。
明时不见来求女,俭德唯闻罢贡茶。míng shí bù jiàn lái qiú nǚ,jiǎn dé wéi wén bà gòng chá。
鹢首千重能破浪,马蹄万里正便沙。yì shǒu qiān zhòng néng pò làng,mǎ tí wàn lǐ zhèng biàn shā。
烦君识取人才尽,白首飘零漫海涯。fán jūn shí qǔ rén cái jǐn,bái shǒu piāo líng màn hǎi yá。