古诗词

真山民

吉水夜泊

真山民

入夜始维舟,黄芦古渡头。rù yè shǐ wéi zhōu,huáng lú gǔ dù tóu。
眠鸥知让客,飞过蓼花洲。mián ōu zhī ràng kè,fēi guò liǎo huā zhōu。

真山民

草枯根不死,春到又敷荣。cǎo kū gēn bù sǐ,chūn dào yòu fū róng。
独有愁根在,非春亦自生。dú yǒu chóu gēn zài,fēi chūn yì zì shēng。

百舌

真山民

花间报晓晴,巧弄百般声。huā jiān bào xiǎo qíng,qiǎo nòng bǎi bān shēng。
未可嫌饶舌,犹胜雁不鸣。wèi kě xián ráo shé,yóu shèng yàn bù míng。

秋扇

真山民

人心有炎凉,我心无欢悲。rén xīn yǒu yán liáng,wǒ xīn wú huān bēi。
箧中重自珍,会有薰风时。qiè zhōng zhòng zì zhēn,huì yǒu xūn fēng shí。

访李延不值

真山民

白云满空山,山空人未归。bái yún mǎn kōng shān,shān kōng rén wèi guī。
拄杖莫敲门,恐惊白云飞。zhǔ zhàng mò qiāo mén,kǒng jīng bái yún fēi。

七夕

真山民

世上痴儿女,争趋乞巧筵。shì shàng chī ér nǚ,zhēng qū qǐ qiǎo yán。
妇鸠甘抱拙,不谄鹊桥仙。fù jiū gān bào zhuō,bù chǎn què qiáo xiān。

杨妃

真山民

三郎掩面马嵬坡,生死恩深可奈何。sān láng yǎn miàn mǎ wéi pō,shēng sǐ ēn shēn kě nài hé。
瘗土驿傍何足恨,潼关战处骨埋多。yì tǔ yì bàng hé zú hèn,tóng guān zhàn chù gǔ mái duō。

水墨海棠

真山民

不将翠袖卷纱红,怪得陈玄夺化工。bù jiāng cuì xiù juǎn shā hóng,guài dé chén xuán duó huà gōng。
想是太真春睡足,梦魂正在黑甜中。xiǎng shì tài zhēn chūn shuì zú,mèng hún zhèng zài hēi tián zhōng。

三月晦日与邵石诸友闲游东园分得空字

真山民

韶光收拾太匆匆,眼底浮花一扫空。sháo guāng shōu shí tài cōng cōng,yǎn dǐ fú huā yī sǎo kōng。
留得数枝红药在,五更分付与东风。liú dé shù zhī hóng yào zài,wǔ gèng fēn fù yǔ dōng fēng。

年少春游

真山民

锦袍朱带玉花骢,着意追欢紫陌东。jǐn páo zhū dài yù huā cōng,zhe yì zhuī huān zǐ mò dōng。
只道春风属杨柳,不知杨柳有秋风。zhǐ dào chūn fēng shǔ yáng liǔ,bù zhī yáng liǔ yǒu qiū fēng。

山间早春

真山民

小桃枝上认年华,随分红开一两花。xiǎo táo zhī shàng rèn nián huá,suí fēn hóng kāi yī liǎng huā。
将谓春风只城市,也吹春色到山家。jiāng wèi chūn fēng zhǐ chéng shì,yě chuī chūn sè dào shān jiā。

三月晦日

真山民

九十风光能有几,东风遽作远行人。jiǔ shí fēng guāng néng yǒu jǐ,dōng fēng jù zuò yuǎn xíng rén。
樽前莫惜今朝醉,明日莺声不是春。zūn qián mò xī jīn cháo zuì,míng rì yīng shēng bù shì chūn。

高帝

真山民

未央前殿养亲时,想记当年俎上危。wèi yāng qián diàn yǎng qīn shí,xiǎng jì dāng nián zǔ shàng wēi。
借问杯羹何等语,如今安用玉卮为。jiè wèn bēi gēng hé děng yǔ,rú jīn ān yòng yù zhī wèi。

晚步

真山民

未暝先啼草际蛩,石桥暗度晚花风。wèi míng xiān tí cǎo jì qióng,shí qiáo àn dù wǎn huā fēng。
归鸦不带残阳老,留得林梢一抹红。guī yā bù dài cán yáng lǎo,liú dé lín shāo yī mǒ hóng。

春闺词

真山民

愁锁眉尖未肯消,何心更待两蛾娇。chóu suǒ méi jiān wèi kěn xiāo,hé xīn gèng dài liǎng é jiāo。
一春螺黛浑无用,付与东风染柳条。yī chūn luó dài hún wú yòng,fù yǔ dōng fēng rǎn liǔ tiáo。

山间秋夜

真山民

夜色秋光共一阑,饱收风露入脾肝。yè sè qiū guāng gòng yī lán,bǎo shōu fēng lù rù pí gān。
虚檐立尽梧桐影,络纬数声山月寒。xū yán lì jǐn wú tóng yǐng,luò wěi shù shēng shān yuè hán。

陈云岫爱骑驴

真山民

君不学少陵骑驴金华春,一生旅食长悲辛。jūn bù xué shǎo líng qí lǘ jīn huá chūn,yī shēng lǚ shí zhǎng bēi xīn。
又不学浪仙骑驴长安市,凄凉落叶秋风里。yòu bù xué làng xiān qí lǘ zhǎng ān shì,qī liáng luò yè qiū fēng lǐ。
却学雪中骑驴孟浩然,冷湿银镫敲吟鞭。què xué xuě zhōng qí lǘ mèng hào rán,lěng shī yín dèng qiāo yín biān。
梅花溪上日来往,身迹懒散人中仙。méi huā xī shàng rì lái wǎng,shēn jì lǎn sàn rén zhōng xiān。
有时清霜松下路,松风萧萧驴耳竖。yǒu shí qīng shuāng sōng xià lù,sōng fēng xiāo xiāo lǘ ěr shù。
据鞍傲兀四无人,牧子骑牛相尔汝。jù ān ào wù sì wú rén,mù zi qí niú xiāng ěr rǔ。
劝君但骑驴,行路稳,姑徐徐。quàn jūn dàn qí lǘ,xíng lù wěn,gū xú xú。
九折畏途鞭快马,年来曾覆几人车。jiǔ zhé wèi tú biān kuài mǎ,nián lái céng fù jǐ rén chē。

新年

真山民

妆点春光到眼边,冻消残雪暖生烟。zhuāng diǎn chūn guāng dào yǎn biān,dòng xiāo cán xuě nuǎn shēng yān。
杏桃催换新颜色,惟有寒梅花一年。xìng táo cuī huàn xīn yán sè,wéi yǒu hán méi huā yī nián。
9812345