古诗词

陈傅良

和沈守持要观潮阁留题

陈傅良

毕生欲赋观潮阁,立尽斜阳倦复还。bì shēng yù fù guān cháo gé,lì jǐn xié yáng juàn fù hái。
一日江山蒙笔力,百年名字满人寰。yī rì jiāng shān méng bǐ lì,bǎi nián míng zì mǎn rén huán。
郡从晋宋风流后,诗到苏黄伯仲间。jùn cóng jìn sòng fēng liú hòu,shī dào sū huáng bó zhòng jiān。
向去摩挲看石刻,谁知功在十年闲。xiàng qù mó sā kàn shí kè,shuí zhī gōng zài shí nián xián。

奉陪王德修登观海阁兼呈邑宰刘伯协

陈傅良

观潮阁在东溟上,有客来登自华阳。guān cháo gé zài dōng míng shàng,yǒu kè lái dēng zì huá yáng。
不道雪山通老柏,却看朝日上扶桑。bù dào xuě shān tōng lǎo bǎi,què kàn cháo rì shàng fú sāng。
胜游气合南三郡,妙画家传晋二王。shèng yóu qì hé nán sān jùn,miào huà jiā chuán jìn èr wáng。
后会不知谁与继,尔江吾海永相望。hòu huì bù zhī shuí yǔ jì,ěr jiāng wú hǎi yǒng xiāng wàng。

和沈守持要题谢公楼额

陈傅良

危楼何在水云中,穿市牙旗退自公。wēi lóu hé zài shuǐ yún zhōng,chuān shì yá qí tuì zì gōng。
闲作此来横笛夜,爱看人醉落帆风。xián zuò cǐ lái héng dí yè,ài kàn rén zuì luò fān fēng。
欢呼夹道江声合,硬语蟠空客技穷。huān hū jiā dào jiāng shēng hé,yìng yǔ pán kōng kè jì qióng。
姓字从今联沈谢,不知千古更谁同。xìng zì cóng jīn lián shěn xiè,bù zhī qiān gǔ gèng shuí tóng。

沈守生日

陈傅良

燕寝凝香不记春,宜休堂下柏轮囷。yàn qǐn níng xiāng bù jì chūn,yí xiū táng xià bǎi lún qūn。
三吴南渡今多士,四皓东宫此一人。sān wú nán dù jīn duō shì,sì hào dōng gōng cǐ yī rén。
雅不欲书名上上,谩令在处岁陈陈。yǎ bù yù shū míng shàng shàng,mán lìng zài chù suì chén chén。
玉卮宴罢思黄发,应合从头第从臣。yù zhī yàn bà sī huáng fā,yīng hé cóng tóu dì cóng chén。

桂阳劝农

陈傅良

雨耨风耕病汝多,谁将一一手摩挲。yǔ nòu fēng gēng bìng rǔ duō,shuí jiāng yī yī shǒu mó sā。
幸因奉令来循垄,恨不分劳去荷蓑。xìng yīn fèng lìng lái xún lǒng,hèn bù fēn láo qù hé suō。
凉德未知年熟不,微官其奈月桩何。liáng dé wèi zhī nián shú bù,wēi guān qí nài yuè zhuāng hé。
殷勤父老曾无补,待放腰镰与醉歌。yīn qín fù lǎo céng wú bǔ,dài fàng yāo lián yǔ zuì gē。

郴守丁端叔以九日诗至次韵奉酬

陈傅良

十年不见寻常事,九日相违咫尺间。shí nián bù jiàn xún cháng shì,jiǔ rì xiāng wéi zhǐ chǐ jiān。
橙蟹渠能追胜赏,藙牲孰与奉慈颜。chéng xiè qú néng zhuī shèng shǎng,yì shēng shú yǔ fèng cí yán。
逝将酒坫更酬酢,乍可诗筒略往还。shì jiāng jiǔ diàn gèng chóu cù,zhà kě shī tǒng lüè wǎng hái。
新将适闻临遣罢,鹿头吾待望吴山。xīn jiāng shì wén lín qiǎn bà,lù tóu wú dài wàng wú shān。

丁端叔送牡丹以诗来用韵酬之

陈傅良

觉省他年见一班,老从湖海看春颁。jué shěng tā nián jiàn yī bān,lǎo cóng hú hǎi kàn chūn bān。
瞻言百里几相及,仰止高山竟莫攀。zhān yán bǎi lǐ jǐ xiāng jí,yǎng zhǐ gāo shān jìng mò pān。
每事乞公留上策,不才容我著中间。měi shì qǐ gōng liú shàng cè,bù cái róng wǒ zhù zhōng jiān。
一时公论方当路,愁为丝麻弃蒯菅。yī shí gōng lùn fāng dāng lù,chóu wèi sī má qì kuǎi jiān。

丁端叔送牡丹以诗来用韵酬之

陈傅良

客来谈政已班班,况复书縢一再颁。kè lái tán zhèng yǐ bān bān,kuàng fù shū téng yī zài bān。
亦欲颉颃相上下,不容分寸得跻攀。yì yù jié háng xiāng shàng xià,bù róng fēn cùn dé jī pān。
花犹河洛承平□,诗在黄陈辈行间。huā yóu hé luò chéng píng,shī zài huáng chén bèi xíng jiān。
簿领役人尘扑面,沃如云雾下茅菅。bù lǐng yì rén chén pū miàn,wò rú yún wù xià máo jiān。

和丁端叔岁晚书怀韵

陈傅良

来涂蓝缕雪埋人,三百于今又六旬。lái tú lán lǚ xuě mái rén,sān bǎi yú jīn yòu liù xún。
奏课定应书下下,班春聊复喜津津。zòu kè dìng yīng shū xià xià,bān chūn liáo fù xǐ jīn jīn。
馀蔬被壤农亡恙,茂草连扉盗自新。yú shū bèi rǎng nóng wáng yàng,mào cǎo lián fēi dào zì xīn。
曳杖鹿头时极目,炊烟齐起两州民。yè zhàng lù tóu shí jí mù,chuī yān qí qǐ liǎng zhōu mín。

丁端叔送海错以诗来用韵酬之

陈傅良

泽鱼山豕各忘年,味可胜穷总所便。zé yú shān shǐ gè wàng nián,wèi kě shèng qióng zǒng suǒ biàn。
堪笑荆吴相俎豆,遂令蛮触自矛鋋。kān xiào jīng wú xiāng zǔ dòu,suì lìng mán chù zì máo chán。
食无误蟹车同轨,贡不徵蚶泽漏泉。shí wú wù xiè chē tóng guǐ,gòng bù zhēng hān zé lòu quán。
我在穷山人迹罕,亦蒙惟错馈甘鲜。wǒ zài qióng shān rén jì hǎn,yì méng wéi cuò kuì gān xiān。

戊申腊桂阳喜雪

陈傅良

月不能明雨却稀,山容野色夜辉辉。yuè bù néng míng yǔ què xī,shān róng yě sè yè huī huī。
清霄下际双琼阙,仙仗前驱万玉妃。qīng xiāo xià jì shuāng qióng quē,xiān zhàng qián qū wàn yù fēi。
亘古岭旁冬不到,从今湖外岁无饥。gèn gǔ lǐng páng dōng bù dào,cóng jīn hú wài suì wú jī。
来年此日吾何适,蓑笠寒江一钓矶。lái nián cǐ rì wú hé shì,suō lì hán jiāng yī diào jī。

再用喜雪韵

陈傅良

南人见雪古来稀,见只愁吟草木辉。nán rén jiàn xuě gǔ lái xī,jiàn zhǐ chóu yín cǎo mù huī。
留啮毡毛穷汉使,说开围角老胡妃。liú niè zhān máo qióng hàn shǐ,shuō kāi wéi jiǎo lǎo hú fēi。
我尝豪健能无褐,今已衰迟要不饥。wǒ cháng háo jiàn néng wú hè,jīn yǐ shuāi chí yào bù jī。
北望雁门肠欲断,春蒲空老旧渔矶。běi wàng yàn mén cháng yù duàn,chūn pú kōng lǎo jiù yú jī。

再用喜雪韵

陈傅良

瘴雨蛮烟此后稀,山童亦与借馀辉。zhàng yǔ mán yān cǐ hòu xī,shān tóng yì yǔ jiè yú huī。
争看狂稚相呼唤,下啄饥乌自匹妃。zhēng kàn kuáng zhì xiāng hū huàn,xià zhuó jī wū zì pǐ fēi。
苦乏貂裘堪夜永,喜无蝝子著冬饥。kǔ fá diāo qiú kān yè yǒng,xǐ wú yuán zi zhù dōng jī。
兴来那况山阴客,为我扁舟倚石矶。xīng lái nà kuàng shān yīn kè,wèi wǒ biǎn zhōu yǐ shí jī。

陈颐刚注孙子许拾遗赠诗用韵寄之

陈傅良

千帆过尽独舟沈,玩世齁齁踵息深。qiān fān guò jǐn dú zhōu shěn,wán shì hōu hōu zhǒng xī shēn。
何自著书今白发,不禁恋阙此丹心。hé zì zhù shū jīn bái fā,bù jìn liàn quē cǐ dān xīn。
诗来沧海珠盈把,人在掖垣梧十寻。shī lái cāng hǎi zhū yíng bǎ,rén zài yē yuán wú shí xún。
应为一编三致意,细论小雅到交侵。yīng wèi yī biān sān zhì yì,xì lùn xiǎo yǎ dào jiāo qīn。

和萧俊仲司法咏谯楼新军额韵

陈傅良

海滨驱马过湘滨,喜及今春忆旧春。hǎi bīn qū mǎ guò xiāng bīn,xǐ jí jīn chūn yì jiù chūn。
公燕有时令市酤,村舂不继待炊新。gōng yàn yǒu shí lìng shì gū,cūn chōng bù jì dài chuī xīn。
严城鼓角留三字,当代衣冠第一人。yán chéng gǔ jiǎo liú sān zì,dāng dài yī guān dì yī rén。
看取吾民繇此去,万家鸡犬永无尘。kàn qǔ wú mín yáo cǐ qù,wàn jiā jī quǎn yǒng wú chén。

杨伯子以其尊人诚斋南海集为赠以诗奉酬

陈傅良

辱与门墙最不迟,白头方诵岭南诗。rǔ yǔ mén qiáng zuì bù chí,bái tóu fāng sòng lǐng nán shī。
文从嘉祐今三变,人在庐陵此一时。wén cóng jiā yòu jīn sān biàn,rén zài lú líng cǐ yī shí。
细数儒先能几见,独怜岁晚欲何之。xì shù rú xiān néng jǐ jiàn,dú lián suì wǎn yù hé zhī。
潇湘直下长江去,得望蓬莱却更疑。xiāo xiāng zhí xià zhǎng jiāng qù,dé wàng péng lái què gèng yí。

潭帅潘德鄜生辰

陈傅良

落南添得黑髭归,归与相忘草木知。luò nán tiān dé hēi zī guī,guī yǔ xiāng wàng cǎo mù zhī。
岳麓沈沈秋柝静,湘波穆穆夜帆迟。yuè lù shěn shěn qiū tuò jìng,xiāng bō mù mù yè fān chí。
人间公论今何在,柱下家声此不疑。rén jiān gōng lùn jīn hé zài,zhù xià jiā shēng cǐ bù yí。
但欲公年如卫武,为留淇澳变风诗。dàn yù gōng nián rú wèi wǔ,wèi liú qí ào biàn fēng shī。

衡守刘子澄以诗来和韵奉酬

陈傅良

曳裾朝路不同时,谋食衡湘亦把麾。yè jū cháo lù bù tóng shí,móu shí héng xiāng yì bǎ huī。
一见相忘光可鉴,十年何在惄如饥。yī jiàn xiāng wàng guāng kě jiàn,shí nián hé zài nì rú jī。
力堪扶世将谁可,语不惊人或自危。lì kān fú shì jiāng shuí kě,yǔ bù jīng rén huò zì wēi。
夜雪埋山江欲冻,依然春信在南枝。yè xuě mái shān jiāng yù dòng,yī rán chūn xìn zài nán zhī。

游南岳

陈傅良

天作之山曷为哉,遥知阊阖正南开。tiān zuò zhī shān hé wèi zāi,yáo zhī chāng hé zhèng nán kāi。
两川文武长江下,百粤车书五岭来。liǎng chuān wén wǔ zhǎng jiāng xià,bǎi yuè chē shū wǔ lǐng lái。
柴望久为周坠典,牢愁多见楚遗才。chái wàng jiǔ wèi zhōu zhuì diǎn,láo chóu duō jiàn chǔ yí cái。
不知嵩岱还何似,我欲将书寄雁回。bù zhī sōng dài hái hé shì,wǒ yù jiāng shū jì yàn huí。

登祝融峰喜霁

陈傅良

仰止扶藜鬓发苍,恰当风雨暗三湘。yǎng zhǐ fú lí bìn fā cāng,qià dāng fēng yǔ àn sān xiāng。
为谁一辟天无际,及我重来日未央。wèi shuí yī pì tiān wú jì,jí wǒ zhòng lái rì wèi yāng。
江过数州多曲折,山缘长亩半青黄。jiāng guò shù zhōu duō qū zhé,shān yuán zhǎng mǔ bàn qīng huáng。
老僧耐得从头问,问到吴门竟渺茫。lǎo sēng nài dé cóng tóu wèn,wèn dào wú mén jìng miǎo máng。