古诗词

许及之

次韵常之用前人韵赋梅花十绝

许及之

玉川清苦更清狂,一夜相思不可当。yù chuān qīng kǔ gèng qīng kuáng,yī yè xiāng sī bù kě dāng。
解道是君看亦好,不然白地断人肠。jiě dào shì jūn kàn yì hǎo,bù rán bái dì duàn rén cháng。

次韵常之用前人韵赋梅花十绝

许及之

未点苍苔已点衣,遽辞修竹翠相依。wèi diǎn cāng tái yǐ diǎn yī,jù cí xiū zhú cuì xiāng yī。
若教笛怨歌催尽,宁受风吹雨打稀。ruò jiào dí yuàn gē cuī jǐn,níng shòu fēng chuī yǔ dǎ xī。

次韵常之用前人韵赋梅花十绝

许及之

浮玉飘香别绪多,缓流溪水浸铜柯。fú yù piāo xiāng bié xù duō,huǎn liú xī shuǐ jìn tóng kē。
先春有意春无意,春奈千红百紫何。xiān chūn yǒu yì chūn wú yì,chūn nài qiān hóng bǎi zǐ hé。

次韵常之用前人韵赋梅花十绝

许及之

腊雪溶溶断送冬,明朝波面受春风。là xuě róng róng duàn sòng dōng,míng cháo bō miàn shòu chūn fēng。
北园几树红苞坼,只合吹将酒盏中。běi yuán jǐ shù hóng bāo chè,zhǐ hé chuī jiāng jiǔ zhǎn zhōng。

次韵常之用前人韵赋梅花十绝

许及之

桃纵夭夭杏纵繁,衰翁其奈眼尤寒。táo zòng yāo yāo xìng zòng fán,shuāi wēng qí nài yǎn yóu hán。
自知不是寻芳伴,且把寒枝子细看。zì zhī bù shì xún fāng bàn,qiě bǎ hán zhī zi xì kàn。

次韵古梅二首

许及之

绿苔枝上玉疏疏,折赠诗人意不孤。lǜ tái zhī shàng yù shū shū,zhé zèng shī rén yì bù gū。
恼杀渠侬归未得,梅坡千树有如无。nǎo shā qú nóng guī wèi dé,méi pō qiān shù yǒu rú wú。

次韵古梅二首

许及之

玉鉴堂前迹已疏,残香应伴鹤声孤。yù jiàn táng qián jì yǐ shū,cán xiāng yīng bàn hè shēng gū。
郎潜桂隐身藏却,新为梅花著句无。láng qián guì yǐn shēn cáng què,xīn wèi méi huā zhù jù wú。

直舍紫薇花身可以题字因作一绝书其上

许及之

赤立严霜如槁木,烂开炎日似红霞。chì lì yán shuāng rú gǎo mù,làn kāi yán rì shì hóng xiá。
耐寒耐暑真能事,岂是人间怕痒花。nài hán nài shǔ zhēn néng shì,qǐ shì rén jiān pà yǎng huā。

扬州席上次蒋右卫韵赋白牡丹二绝

许及之

秋思凭高不易裁,阳和唤得故人来。qiū sī píng gāo bù yì cái,yáng hé huàn dé gù rén lái。
自怜梅萼成孤绝,借与春风一色开。zì lián méi è chéng gū jué,jiè yǔ chūn fēng yī sè kāi。

扬州席上次蒋右卫韵赋白牡丹二绝

许及之

玉甃银瓶千尺清,唤回玉色谪仙人。yù zhòu yín píng qiān chǐ qīng,huàn huí yù sè zhé xiān rén。
沉香亭畔无消息,付与扬州十月春。chén xiāng tíng pàn wú xiāo xī,fù yǔ yáng zhōu shí yuè chūn。

北方馆驲屏风皆画落墨牡丹

许及之

停车京洛净风沙,几见屏开落墨花。tíng chē jīng luò jìng fēng shā,jǐ jiàn píng kāi luò mò huā。
故国似人犹可喜,秾肌何况谢铅华。gù guó shì rén yóu kě xǐ,nóng jī hé kuàng xiè qiān huá。

池荷

许及之

高高碧盖拥红衣,拍拍方塘漾渺弥。gāo gāo bì gài yōng hóng yī,pāi pāi fāng táng yàng miǎo mí。
前竹后松相映带,香风何自透禅扉。qián zhú hòu sōng xiāng yìng dài,xiāng fēng hé zì tòu chán fēi。

次韵方叔媚川图亭上观芙蓉

许及之

筛霞擘锦炫晴空,碧玉芙蓉晚更红。shāi xiá bāi jǐn xuàn qíng kōng,bì yù fú róng wǎn gèng hóng。
只道商秋为素景,也教春色艳秋风。zhǐ dào shāng qiū wèi sù jǐng,yě jiào chūn sè yàn qiū fēng。

显庵许转觅红蕉未至绝句奉简

许及之

过眼浮华掷锦梭,闻闲习气种花窠。guò yǎn fú huá zhì jǐn suō,wén xián xí qì zhǒng huā kē。
蕉中得鹿元乌有,雪里看蕉竟若何。jiāo zhōng dé lù yuán wū yǒu,xuě lǐ kàn jiāo jìng ruò hé。

从潘济叔觅花栽得红蕉凤仙大蓼谓水栀仅有一窠寒窗不可无戏作二绝

许及之

幽人怜我学锄耰,寄与花栽一一收。yōu rén lián wǒ xué chú yōu,jì yǔ huā zāi yī yī shōu。
莫道芭蕉失寒暑,凤仙宜夏蓼宜秋。mò dào bā jiāo shī hán shǔ,fèng xiān yí xià liǎo yí qiū。

从潘济叔觅花栽得红蕉凤仙大蓼谓水栀仅有一窠寒窗不可无戏作二绝

许及之

闻说君家有水栀,虬枝怪石眼前稀。wén shuō jūn jiā yǒu shuǐ zhī,qiú zhī guài shí yǎn qián xī。
何如借与销长夏,待得寒窗却送归。hé rú jiè yǔ xiāo zhǎng xià,dài dé hán chuāng què sòng guī。

和袁同年接伴赓从客陆成父玉簪花韵

许及之

玉长蓝田洁更芳,盍簪如待紫阳装。yù zhǎng lán tián jié gèng fāng,hé zān rú dài zǐ yáng zhuāng。
仙人尚欠头冠在,好种黄葵阿那傍。xiān rén shàng qiàn tóu guān zài,hǎo zhǒng huáng kuí ā nà bàng。

次韵木伯初秋兰

许及之

堪嗟堪惜是怀沙,占得秋兰作楚花。kān jiē kān xī shì huái shā,zhàn dé qiū lán zuò chǔ huā。
世莫我知方自足,底将逝水送韶华。shì mò wǒ zhī fāng zì zú,dǐ jiāng shì shuǐ sòng sháo huá。

次韵木伯初秋兰

许及之

芳洁清幽隐操中,兰兮消得小山丛。fāng jié qīng yōu yǐn cāo zhōng,lán xī xiāo dé xiǎo shān cóng。
略无酝藉惟岩桂,满院秋香一树风。lüè wú yùn jí wéi yán guì,mǎn yuàn qiū xiāng yī shù fēng。

次韵木伯初秋兰

许及之

万蕊千葩角富豪,秋兰无处却为高。wàn ruǐ qiān pā jiǎo fù háo,qiū lán wú chù què wèi gāo。
蚤知捷径终南是,招隐当时不入骚。zǎo zhī jié jìng zhōng nán shì,zhāo yǐn dāng shí bù rù sāo。