古诗词

杨简

嘉泰昭阳大渊献筑室董孝君祠之西下有湖焉某曰溪以董君慈孝而得名县又以是名则是湖宜亦以慈名作诗曰

杨简

惜也天然一段奇,如何万古罕人知。xī yě tiān rán yī duàn qí,rú hé wàn gǔ hǎn rén zhī。
只今烟水平轩槛,触目无非是孝慈。zhǐ jīn yān shuǐ píng xuān kǎn,chù mù wú fēi shì xiào cí。

咏春

杨简

日日看山不厌山,白云吞吐翠微间。rì rì kàn shān bù yàn shān,bái yún tūn tǔ cuì wēi jiān。
静明光里无穷乐,只是令人下语难。jìng míng guāng lǐ wú qióng lè,zhǐ shì lìng rén xià yǔ nán。

偶作

杨简

此道元来即是心,人人抛却去求深。cǐ dào yuán lái jí shì xīn,rén rén pāo què qù qiú shēn。
不知求却翻成外,若是吾心底用寻。bù zhī qiú què fān chéng wài,ruò shì wú xīn dǐ yòng xún。

偶作

杨简

谁省吾心即是仁,荷他先哲为人深。shuí shěng wú xīn jí shì rén,hé tā xiān zhé wèi rén shēn。
分明说了犹疑在,更问如何是本心。fēn míng shuō le yóu yí zài,gèng wèn rú hé shì běn xīn。

偶作

杨简

若问如何是此心,能思能索又能寻。ruò wèn rú hé shì cǐ xīn,néng sī néng suǒ yòu néng xún。
汝心底用他人说,只是寻常用底心。rǔ xīn dǐ yòng tā rén shuō,zhǐ shì xún cháng yòng dǐ xīn。

偶作

杨简

此心用处没踪由,拟待思量是讨愁。cǐ xīn yòng chù méi zōng yóu,nǐ dài sī liàng shì tǎo chóu。
但只事亲兼事长,只如此去莫回头。dàn zhǐ shì qīn jiān shì zhǎng,zhǐ rú cǐ qù mò huí tóu。

偶作

杨简

可笑禅流错用心,或思或罢两追寻。kě xiào chán liú cuò yòng xīn,huò sī huò bà liǎng zhuī xún。
穷年费煞精神后,陷入泥途辗转深。qióng nián fèi shā jīng shén hòu,xiàn rù ní tú niǎn zhuǎn shēn。

偶作

杨简

心里虚明著太空,乾坤日月总包笼。xīn lǐ xū míng zhù tài kōng,qián kūn rì yuè zǒng bāo lóng。
从来个片闲田地,难定西南与北东。cóng lái gè piàn xián tián dì,nán dìng xī nán yǔ běi dōng。

偶作

杨简

莫将爱敬复雕镌,一片真纯幸自全。mò jiāng ài jìng fù diāo juān,yī piàn zhēn chún xìng zì quán。
待得将心去钩索,旋栽荆棘向芝田。dài dé jiāng xīn qù gōu suǒ,xuán zāi jīng jí xiàng zhī tián。

偶作

杨简

勿认胸中一团气,一团气里空无地。wù rèn xiōng zhōng yī tuán qì,yī tuán qì lǐ kōng wú dì。
既空何地更何义,此无广狭无一二。jì kōng hé dì gèng hé yì,cǐ wú guǎng xiá wú yī èr。

偶作

杨简

恶习起时能自讼,谁知此是天然勇。è xí qǐ shí néng zì sòng,shuí zhī cǐ shì tiān rán yǒng。
多少禅流妄诋诃,不知此勇元不动。duō shǎo chán liú wàng dǐ hē,bù zhī cǐ yǒng yuán bù dòng。

偶作

杨简

回心三月不违仁,已后元曾小失真。huí xīn sān yuè bù wéi rén,yǐ hòu yuán céng xiǎo shī zhēn。
一片雪花轻著水,冥冥不复省漓醇。yī piàn xuě huā qīng zhù shuǐ,míng míng bù fù shěng lí chún。

偶作

杨简

曩疑先圣啬于言,何不明明细细传。nǎng yí xiān shèng sè yú yán,hé bù míng míng xì xì chuán。
今醒从前都错认,更加详后即纷然。jīn xǐng cóng qián dōu cuò rèn,gèng jiā xiáng hòu jí fēn rán。

偶作

杨简

夫子文章不可为,从心到口没参差。fū zi wén zhāng bù kě wèi,cóng xīn dào kǒu méi cān chà。
咄哉韩子休污我,却道诗葩与易奇。duō zāi hán zi xiū wū wǒ,què dào shī pā yǔ yì qí。

偶作

杨简

雪月风花总不知,雕奇镂巧学支离。xuě yuè fēng huā zǒng bù zhī,diāo qí lòu qiǎo xué zhī lí。
四时多少闲光景,无个闲人领略伊。sì shí duō shǎo xián guāng jǐng,wú gè xián rén lǐng lüè yī。

偶作

杨简

勿学唐人李杜痴,作诗须作古人诗。wù xué táng rén lǐ dù chī,zuò shī xū zuò gǔ rén shī。
世传李杜文章伯,问著关雎恐不知。shì chuán lǐ dù wén zhāng bó,wèn zhù guān jū kǒng bù zhī。

偶作

杨简

诗痴正自不烦攻,只为英才辄堕中。shī chī zhèng zì bù fán gōng,zhǐ wèi yīng cái zhé duò zhōng。
今日已成风俗后,后生个个入樊笼。jīn rì yǐ chéng fēng sú hòu,hòu shēng gè gè rù fán lóng。

偶作

杨简

儒风一变至于道,此是尧夫未识儒。rú fēng yī biàn zhì yú dào,cǐ shì yáo fū wèi shí rú。
除却儒风如更有,将驴骑了复求驴。chú què rú fēng rú gèng yǒu,jiāng lǘ qí le fù qiú lǘ。

偶作

杨简

当敬不敬谓之悖,当正不正谓之谀。dāng jìng bù jìng wèi zhī bèi,dāng zhèng bù zhèng wèi zhī yú。
是中适莫俱难著,意态微生已觉疏。shì zhōng shì mò jù nán zhù,yì tài wēi shēng yǐ jué shū。

偶成其三

杨简

桃红柳绿簇春华,燕语莺啼尽日佳。táo hóng liǔ lǜ cù chūn huá,yàn yǔ yīng tí jǐn rì jiā。
谁信声声沂水咏,又知处处杏坛家。shuí xìn shēng shēng yí shuǐ yǒng,yòu zhī chù chù xìng tán jiā。
9212345