古诗词

白居易

放言五首·其四

白居易

谁家宅第成还破,何处亲宾哭复歌?shuí jiā zhái dì chéng hái pò,hé chù qīn bīn kū fù gē?
昨日屋头堪炙手,今朝门外好张罗。zuó rì wū tóu kān zhì shǒu,jīn cháo mén wài hǎo zhāng luó。
北邙未省留闲地,东海何曾有定波。běi máng wèi shěng liú xián dì,dōng hǎi hé céng yǒu dìng bō。
莫笑贱贫夸富贵,共成枯骨两何如?mò xiào jiàn pín kuā fù guì,gòng chéng kū gǔ liǎng hé rú?

新乐府 西凉伎 刺封疆之臣也

白居易

西凉伎,假面胡人假狮子。xī liáng jì,jiǎ miàn hú rén jiǎ shī zi。
刻木为头丝作尾,金镀眼睛银帖齿。kè mù wèi tóu sī zuò wěi,jīn dù yǎn jīng yín tiē chǐ。
奋迅毛衣摆双耳,如从流沙来万里。fèn xùn máo yī bǎi shuāng ěr,rú cóng liú shā lái wàn lǐ。
紫髯深目两胡儿,鼓舞跳梁前致辞。zǐ rán shēn mù liǎng hú ér,gǔ wǔ tiào liáng qián zhì cí。
应似凉州未陷日,安西都护进来时。yīng shì liáng zhōu wèi xiàn rì,ān xī dōu hù jìn lái shí。
须臾云得新消息,安西路绝归不得。xū yú yún dé xīn xiāo xī,ān xī lù jué guī bù dé。
泣向狮子涕双垂,凉州陷没知不知。qì xiàng shī zi tì shuāng chuí,liáng zhōu xiàn méi zhī bù zhī。
狮子回头向西望,哀吼一声观者悲。shī zi huí tóu xiàng xī wàng,āi hǒu yī shēng guān zhě bēi。
贞元边将爱此曲,醉坐笑看看不足。zhēn yuán biān jiāng ài cǐ qū,zuì zuò xiào kàn kàn bù zú。
娱宾犒士宴监军,狮子胡儿长在目。yú bīn kào shì yàn jiān jūn,shī zi hú ér zhǎng zài mù。
有一征夫年七十,见弄凉州低面泣。yǒu yī zhēng fū nián qī shí,jiàn nòng liáng zhōu dī miàn qì。
泣罢敛手白将军,主忧臣辱昔所闻。qì bà liǎn shǒu bái jiāng jūn,zhǔ yōu chén rǔ xī suǒ wén。
自从天宝兵戈起,犬戎日夜吞西鄙。zì cóng tiān bǎo bīng gē qǐ,quǎn róng rì yè tūn xī bǐ。
凉州陷来四十年,河陇侵将七千里。liáng zhōu xiàn lái sì shí nián,hé lǒng qīn jiāng qī qiān lǐ。
平时安西万里疆,今日边防在凤翔。píng shí ān xī wàn lǐ jiāng,jīn rì biān fáng zài fèng xiáng。
缘边空屯十万卒,饱食温衣闲过日。yuán biān kōng tún shí wàn zú,bǎo shí wēn yī xián guò rì。
遗民肠断在凉州,将卒相看无意收。yí mín cháng duàn zài liáng zhōu,jiāng zú xiāng kàn wú yì shōu。
天子每思长痛惜,将军欲说合惭羞。tiān zi měi sī zhǎng tòng xī,jiāng jūn yù shuō hé cán xiū。
奈何仍看西凉伎,取笑资欢无所愧。nài hé réng kàn xī liáng jì,qǔ xiào zī huān wú suǒ kuì。
纵无智力未能收,忍取西凉弄为戏。zòng wú zhì lì wèi néng shōu,rěn qǔ xī liáng nòng wèi xì。

庾楼新岁

白居易

岁时销旅貌,风景触乡愁。suì shí xiāo lǚ mào,fēng jǐng chù xiāng chóu。
牢落江湖意,新年上庾楼。láo luò jiāng hú yì,xīn nián shàng yǔ lóu。

两朱阁

白居易

两朱阁,南北相对起。liǎng zhū gé,nán běi xiāng duì qǐ。
借问何人家,贞元双帝子。jiè wèn hé rén jiā,zhēn yuán shuāng dì zi。
帝子吹箫双得仙,五云飘飖飞上天。dì zi chuī xiāo shuāng dé xiān,wǔ yún piāo yáo fēi shàng tiān。
第宅亭台不将去,化为佛寺在人间。dì zhái tíng tái bù jiāng qù,huà wèi fú sì zài rén jiān。
妆阁伎楼何寂静,柳似舞腰池似镜。zhuāng gé jì lóu hé jì jìng,liǔ shì wǔ yāo chí shì jìng。
花落黄昏悄悄时,不闻歌吹闻钟磬。huā luò huáng hūn qiāo qiāo shí,bù wén gē chuī wén zhōng qìng。
寺门敕榜金字书,尼院佛庭宽有馀。sì mén chì bǎng jīn zì shū,ní yuàn fú tíng kuān yǒu yú。
青苔明月多闲地,比屋疲人无处居。qīng tái míng yuè duō xián dì,bǐ wū pí rén wú chù jū。
忆昨平阳宅初置,吞并平人几家地。yì zuó píng yáng zhái chū zhì,tūn bìng píng rén jǐ jiā dì。
仙去双双作梵宫,渐恐人间尽为寺。xiān qù shuāng shuāng zuò fàn gōng,jiàn kǒng rén jiān jǐn wèi sì。

蜀路石妇

白居易

道傍一石妇,无记复无铭。dào bàng yī shí fù,wú jì fù wú míng。
传是此乡女,为妇孝且贞。chuán shì cǐ xiāng nǚ,wèi fù xiào qiě zhēn。
十五嫁邑人,十六夫征行。shí wǔ jià yì rén,shí liù fū zhēng xíng。
夫行二十载,妇独守孤茕。fū xíng èr shí zài,fù dú shǒu gū qióng。
其夫有父母,老病不安宁。qí fū yǒu fù mǔ,lǎo bìng bù ān níng。
其妇执妇道,一一如礼经。qí fù zhí fù dào,yī yī rú lǐ jīng。
晨昏问起居,恭顺发心诚。chén hūn wèn qǐ jū,gōng shùn fā xīn chéng。
药饵自调节,膳羞必甘馨。yào ěr zì diào jié,shàn xiū bì gān xīn。
夫行竟不归,妇德转光明。fū xíng jìng bù guī,fù dé zhuǎn guāng míng。
后人高其节,刻石像妇形。hòu rén gāo qí jié,kè shí xiàng fù xíng。
俨然整衣巾,若立在闺庭。yǎn rán zhěng yī jīn,ruò lì zài guī tíng。
似见舅姑礼,如闻环佩声。shì jiàn jiù gū lǐ,rú wén huán pèi shēng。
至今为妇者,见此孝心生。zhì jīn wèi fù zhě,jiàn cǐ xiào xīn shēng。
不比山头石,空有望夫名。bù bǐ shān tóu shí,kōng yǒu wàng fū míng。