古诗词

冯时行

冬至有感

冯时行

萧辰俯仰及严冬,白发空云是至公。xiāo chén fǔ yǎng jí yán dōng,bái fā kōng yún shì zhì gōng。
造雪不成天本恕,唤梅未醒句无功。zào xuě bù chéng tiān běn shù,huàn méi wèi xǐng jù wú gōng。
可能人事无消长,只待天时有变通。kě néng rén shì wú xiāo zhǎng,zhǐ dài tiān shí yǒu biàn tōng。
节物相关愁似醉,一庭霜叶一窗风。jié wù xiāng guān chóu shì zuì,yī tíng shuāng yè yī chuāng fēng。

南至即事

冯时行

爱惜清秋预恐贫,岂堪时序过来频。ài xī qīng qiū yù kǒng pín,qǐ kān shí xù guò lái pín。
待梅沽酒无多日,隔腊看春只并邻。dài méi gū jiǔ wú duō rì,gé là kàn chūn zhǐ bìng lín。
俗薄连墙成异县,时难佳节是萧辰。sú báo lián qiáng chéng yì xiàn,shí nán jiā jié shì xiāo chén。
望云还卜中兴日,溅泪乾坤一小臣。wàng yún hái bo zhōng xīng rì,jiàn lèi qián kūn yī xiǎo chén。

梅花

冯时行

正是园林花木衰,冰姿玉洁出疏篱。zhèng shì yuán lín huā mù shuāi,bīng zī yù jié chū shū lí。
月中瘦影道傍见,江上寒香人不知。yuè zhōng shòu yǐng dào bàng jiàn,jiāng shàng hán xiāng rén bù zhī。
时节惊心非故物,簿书满眼欠新诗。shí jié jīng xīn fēi gù wù,bù shū mǎn yǎn qiàn xīn shī。
碧云暮合关山远,拟折琼英寄所思。bì yún mù hé guān shān yuǎn,nǐ zhé qióng yīng jì suǒ sī。

落梅

冯时行

不禁清瘦怯风霜,远信先凭驿使将。bù jìn qīng shòu qiè fēng shuāng,yuǎn xìn xiān píng yì shǐ jiāng。
楼上笛声吹旧曲,鉴中人面学新妆。lóu shàng dí shēng chuī jiù qū,jiàn zhōng rén miàn xué xīn zhuāng。
飘零院宇仍多思,点缀帘栊亦自香。piāo líng yuàn yǔ réng duō sī,diǎn zhuì lián lóng yì zì xiāng。
留与春风共流转,凭谁试与祝东皇。liú yǔ chūn fēng gòng liú zhuǎn,píng shuí shì yǔ zhù dōng huáng。

酴醾

冯时行

万仙同驾碧云翔,容与人间散异香。wàn xiān tóng jià bì yún xiáng,róng yǔ rén jiān sàn yì xiāng。
梅似前贤长隔世,酒真同气莫相忘。méi shì qián xián zhǎng gé shì,jiǔ zhēn tóng qì mò xiāng wàng。
流莺梦断惊风雨,落月魂销映雪霜。liú yīng mèng duàn jīng fēng yǔ,luò yuè hún xiāo yìng xuě shuāng。
春暖日长无一事,飞花片片倚胡床。chūn nuǎn rì zhǎng wú yī shì,fēi huā piàn piàn yǐ hú chuáng。

和向文叔见寄

冯时行

烟云浩荡五湖身,老向风尘学问津。yān yún hào dàng wǔ hú shēn,lǎo xiàng fēng chén xué wèn jīn。
白发只应无奈若,青衫定是可怜人。bái fā zhǐ yīng wú nài ruò,qīng shān dìng shì kě lián rén。
草侵吟枕依依梦,花傍愁襟故故春。cǎo qīn yín zhěn yī yī mèng,huā bàng chóu jīn gù gù chūn。
江上负暄樵牧晚,素书千里慰萧辰。jiāng shàng fù xuān qiáo mù wǎn,sù shū qiān lǐ wèi xiāo chén。

缙云寺

冯时行

借问禅林景若何,半天楼殿冠嵯峨。jiè wèn chán lín jǐng ruò hé,bàn tiān lóu diàn guān cuó é。
莫言暑气此中少,自是清风高处多。mò yán shǔ qì cǐ zhōng shǎo,zì shì qīng fēng gāo chù duō。
岌岌九峰晴有雾,弥弥一水远无波。jí jí jiǔ fēng qíng yǒu wù,mí mí yī shuǐ yuǎn wú bō。
我来游览便归去,不必吟成证道歌。wǒ lái yóu lǎn biàn guī qù,bù bì yín chéng zhèng dào gē。

谢陈舜弼送丹荔

冯时行

骊珠三百照倾箱,一一都全味色香。lí zhū sān bǎi zhào qīng xiāng,yī yī dōu quán wèi sè xiāng。
道远鹤觞齐骑驿,雨多龙伯护津梁。dào yuǎn hè shāng qí qí yì,yǔ duō lóng bó hù jīn liáng。
蠲烦已笑冰无味,过眼仍同玉有光。juān fán yǐ xiào bīng wú wèi,guò yǎn réng tóng yù yǒu guāng。
报贶无他空觅句,更惭诗骨谢凌霜。bào kuàng wú tā kōng mì jù,gèng cán shī gǔ xiè líng shuāng。

寓栖隐僧舍读书

冯时行

茅竹无钱结翠霞,归来栖止梵王家。máo zhú wú qián jié cuì xiá,guī lái qī zhǐ fàn wáng jiā。
夜窗听雨翻书叶,晓研凌霜注井花。yè chuāng tīng yǔ fān shū yè,xiǎo yán líng shuāng zhù jǐng huā。
已隔朱楼安管钥,独寻碧涧问津涯。yǐ gé zhū lóu ān guǎn yào,dú xún bì jiàn wèn jīn yá。
芦帘纸帐门如水,兀坐蒲团事不赊。lú lián zhǐ zhàng mén rú shuǐ,wù zuò pú tuán shì bù shē。

过铁山驿

冯时行

来时趁作世情游,归去凄凉遣客愁。lái shí chèn zuò shì qíng yóu,guī qù qī liáng qiǎn kè chóu。
万事世间多反复,一生此地几春秋。wàn shì shì jiān duō fǎn fù,yī shēng cǐ dì jǐ chūn qiū。
天寒树老叶全脱,水落岸高溪不流。tiān hán shù lǎo yè quán tuō,shuǐ luò àn gāo xī bù liú。
行路崎岖纵难料,江湖付与一孤舟。xíng lù qí qū zòng nán liào,jiāng hú fù yǔ yī gū zhōu。

清富轩

冯时行

道高清识自超殊,白璧黄金视若无。dào gāo qīng shí zì chāo shū,bái bì huáng jīn shì ruò wú。
坐侧拥书皆是宝,望中森木尽为奴。zuò cè yōng shū jiē shì bǎo,wàng zhōng sēn mù jǐn wèi nú。
朱帘画栋皆成俗,绿水青山可与娱。zhū lián huà dòng jiē chéng sú,lǜ shuǐ qīng shān kě yǔ yú。
日有轻肥寻访去,每教留恋过残铺。rì yǒu qīng féi xún fǎng qù,měi jiào liú liàn guò cán pù。

题蔡云叟山居

冯时行

茅屋依云晚未收,一门山色倚寒流。máo wū yī yún wǎn wèi shōu,yī mén shān sè yǐ hán liú。
戏檐黄雀惊弹剑,饮水鸟猿看放钩。xì yán huáng què jīng dàn jiàn,yǐn shuǐ niǎo yuán kàn fàng gōu。
醉卧落霞斜枕手,高吟晚日更昂头。zuì wò luò xiá xié zhěn shǒu,gāo yín wǎn rì gèng áng tóu。
朝廷莫问安边策,人在深山笑五侯。cháo tíng mò wèn ān biān cè,rén zài shēn shān xiào wǔ hóu。

送常德翁知县

冯时行

山多豺虎水蛟鼋,万里归来只旧官。shān duō chái hǔ shuǐ jiāo yuán,wàn lǐ guī lái zhǐ jiù guān。
莫问苍生待君起,须知白发见亲难。mò wèn cāng shēng dài jūn qǐ,xū zhī bái fā jiàn qīn nán。
高踪已逐飞鸿去,凡眼休将退鹢看。gāo zōng yǐ zhú fēi hóng qù,fán yǎn xiū jiāng tuì yì kàn。
得句惊人须寄我,时时要看老波澜。dé jù jīng rén xū jì wǒ,shí shí yào kàn lǎo bō lán。

寒食夜坐

冯时行

雨馀虚庑静前墀,坐到空江月上时。yǔ yú xū wǔ jìng qián chí,zuò dào kōng jiāng yuè shàng shí。
马嚼青刍喧夜寂,人围绿幕梦归期。mǎ jué qīng chú xuān yè jì,rén wéi lǜ mù mèng guī qī。
一年已是逢寒食,千里谁能慰客思。yī nián yǐ shì féng hán shí,qiān lǐ shuí néng wèi kè sī。
留宿春城愁落寞,杏花明日更离披。liú sù chūn chéng chóu luò mò,xìng huā míng rì gèng lí pī。

将之泸南

冯时行

几年落魄剑南州,重入蛮乡觅旧游。jǐ nián luò pò jiàn nán zhōu,zhòng rù mán xiāng mì jiù yóu。
十驿出城难夙驾,一生浪迹愧虚舟。shí yì chū chéng nán sù jià,yī shēng làng jì kuì xū zhōu。
家留异县怀亲老,梦绕沧洲恐鬓秋。jiā liú yì xiàn huái qīn lǎo,mèng rào cāng zhōu kǒng bìn qiū。
白马鸣寒如可问,此身端复谢沈浮。bái mǎ míng hán rú kě wèn,cǐ shēn duān fù xiè shěn fú。

村居

冯时行

飞蛾故故扑灯光,风雨萧萧打纸窗。fēi é gù gù pū dēng guāng,fēng yǔ xiāo xiāo dǎ zhǐ chuāng。
人为官方搔白首,虎来村落渡清江。rén wèi guān fāng sāo bái shǒu,hǔ lái cūn luò dù qīng jiāng。
猿啼冷日谁家梦,故国愁牵几曲肠。yuán tí lěng rì shuí jiā mèng,gù guó chóu qiān jǐ qū cháng。
篱菊何曾忧战伐,夜添寒蕊趁重阳。lí jú hé céng yōu zhàn fá,yè tiān hán ruǐ chèn zhòng yáng。

送同年朱元直监税

冯时行

会计牛羊道益光,幽兰不佩亦芳香。huì jì niú yáng dào yì guāng,yōu lán bù pèi yì fāng xiāng。
前郎未必辞官小,我辈惟知作法凉。qián láng wèi bì cí guān xiǎo,wǒ bèi wéi zhī zuò fǎ liáng。
客抱只消潘鬓白,俸囊无奈朔身长。kè bào zhǐ xiāo pān bìn bái,fèng náng wú nài shuò shēn zhǎng。
要知别后相思地,独上西山下夕阳。yào zhī bié hòu xiāng sī dì,dú shàng xī shān xià xī yáng。

送同年朱元直监税

冯时行

秋风可拟借年光,晓觉新篘泼鼻香。qiū fēng kě nǐ jiè nián guāng,xiǎo jué xīn chōu pō bí xiāng。
黄菊丹萸元妩媚,败荷衰柳自凄凉。huáng jú dān yú yuán wǔ mèi,bài hé shuāi liǔ zì qī liáng。
山才入眼身尤健,事不关心日便长。shān cái rù yǎn shēn yóu jiàn,shì bù guān xīn rì biàn zhǎng。
欲把酒藤凌翠峤,醉馀起舞送重阳。yù bǎ jiǔ téng líng cuì jiào,zuì yú qǐ wǔ sòng zhòng yáng。

送同年朱元直监税

冯时行

池上千岩入晓光,无花草木自吹香。chí shàng qiān yán rù xiǎo guāng,wú huā cǎo mù zì chuī xiāng。
眼随天霁山山见,心与秋清事事凉。yǎn suí tiān jì shān shān jiàn,xīn yǔ qiū qīng shì shì liáng。
长啸响惊龙壑静,微吟思入雁云长。zhǎng xiào xiǎng jīng lóng hè jìng,wēi yín sī rù yàn yún zhǎng。
未须摇落增悲慨,新报王师复洛阳。wèi xū yáo luò zēng bēi kǎi,xīn bào wáng shī fù luò yáng。

谢韩秀才送松栽四首

冯时行

新拓藤萝住翠峦,移根千本到云端。xīn tuò téng luó zhù cuì luán,yí gēn qiān běn dào yún duān。
初乘雨露迎春种,便作云霄蔽日看。chū chéng yǔ lù yíng chūn zhǒng,biàn zuò yún xiāo bì rì kàn。
岩穴从今增气象,茯苓可拟救衰残。yán xué cóng jīn zēng qì xiàng,fú líng kě nǐ jiù shuāi cán。
知君有意怜栖隐,更约坚身待岁寒。zhī jūn yǒu yì lián qī yǐn,gèng yuē jiān shēn dài suì hán。