古诗词

杂诗

唐庚

夜语不觉久,晨兴良独难。yè yǔ bù jué jiǔ,chén xīng liáng dú nán。
加之得卯酒,晚矣恰朝餐。jiā zhī dé mǎo jiǔ,wǎn yǐ qià cháo cān。
笋蕨春生箸,鱼虾海入盘。sǔn jué chūn shēng zhù,yú xiā hǎi rù pán。
南方禁太饱,茗碗直须宽。nán fāng jìn tài bǎo,míng wǎn zhí xū kuān。

杂诗

唐庚

海气东南上,野烟申酉间。hǎi qì dōng nán shàng,yě yān shēn yǒu jiān。
草平连别洞,雨转入佗山。cǎo píng lián bié dòng,yǔ zhuǎn rù tuó shān。
道路鱼盐去,樵苏竹木还。dào lù yú yán qù,qiáo sū zhú mù hái。
西江并北客,相对各苍颜。xī jiāng bìng běi kè,xiāng duì gè cāng yán。

杂诗

唐庚

水过鱼村湿,沙宽牧地平。shuǐ guò yú cūn shī,shā kuān mù dì píng。
片云明外暗,斜日雨边晴。piàn yún míng wài àn,xié rì yǔ biān qíng。
山转秋光曲,川长暝色横。shān zhuǎn qiū guāng qū,chuān zhǎng míng sè héng。
瘴乡人自乐,耕钓各浮生。zhàng xiāng rén zì lè,gēng diào gè fú shēng。

杂诗

唐庚

浪迹苍梧外,放怀黄木东。làng jì cāng wú wài,fàng huái huáng mù dōng。
人情双鬓雪,天色屡头风。rén qíng shuāng bìn xuě,tiān sè lǚ tóu fēng。
国计中宵切,家书隔岁通。guó jì zhōng xiāo qiè,jiā shū gé suì tōng。
为儒得愁思,一笑赖儿童。wèi rú dé chóu sī,yī xiào lài ér tóng。

杂诗

唐庚

万里非吾土,三年失我常。wàn lǐ fēi wú tǔ,sān nián shī wǒ cháng。
只愁鸢跕跕,敢作鹤昂昂。zhǐ chóu yuān diǎn diǎn,gǎn zuò hè áng áng。
白竹连闽越,黄云入夜郎。bái zhú lián mǐn yuè,huáng yún rù yè láng。
何时返栖息,谁为问桃娘。hé shí fǎn qī xī,shuí wèi wèn táo niáng。

春归

唐庚

东风定何物,所至辄苍然。dōng fēng dìng hé wù,suǒ zhì zhé cāng rán。
小市花间合,孤城柳外圆。xiǎo shì huā jiān hé,gū chéng liǔ wài yuán。
禽声犯寒食,江色带新年。qín shēng fàn hán shí,jiāng sè dài xīn nián。
无计驱愁得,还推到酒边。wú jì qū chóu dé,hái tuī dào jiǔ biān。

秋夕书怀

唐庚

亹亹岁华侵,垂垂老境临。wěi wěi suì huá qīn,chuí chuí lǎo jìng lín。
时光自风雨,寒色到衣衾。shí guāng zì fēng yǔ,hán sè dào yī qīn。
万窍号秋杪,孤灯照夜深。wàn qiào hào qiū miǎo,gū dēng zhào yè shēn。
蛩声亦清苦,唧唧伴人吟。qióng shēng yì qīng kǔ,jī jī bàn rén yín。

雪意二首

唐庚

睡眼拭朦胧,开门雪正浓。shuì yǎn shì méng lóng,kāi mén xuě zhèng nóng。
客来迷旧径,虎过识新踪。kè lái mí jiù jìng,hǔ guò shí xīn zōng。
浦远浑无鹤,林疏只有松。pǔ yuǎn hún wú hè,lín shū zhǐ yǒu sōng。
惜琴如不解,酒兴若为供。xī qín rú bù jiě,jiǔ xīng ruò wèi gōng。

雪意二首

唐庚

榆关书不至,雪又满平芜。yú guān shū bù zhì,xuě yòu mǎn píng wú。
指冷频呵玉,胸寒屡掩酥。zhǐ lěng pín hē yù,xiōng hán lǚ yǎn sū。
绿尝冬至酒,红拥夜深炉。lǜ cháng dōng zhì jiǔ,hóng yōng yè shēn lú。
塞上风沙恶,征衣到也无。sāi shàng fēng shā è,zhēng yī dào yě wú。

张祖同挽词

唐庚

西南失望郎,天理信茫茫。xī nán shī wàng láng,tiān lǐ xìn máng máng。
豪逸陈惊座,风流马季长。háo yì chén jīng zuò,fēng liú mǎ jì zhǎng。
才宜分竹使,恩不自椒房。cái yí fēn zhú shǐ,ēn bù zì jiāo fáng。
清白今方著,群儿勿谤伤。qīng bái jīn fāng zhù,qún ér wù bàng shāng。

任太君挽词

唐庚

贤妇古亦少,纷纷何况今。xián fù gǔ yì shǎo,fēn fēn hé kuàng jīn。
柏舟全美志,彩服慰幽心。bǎi zhōu quán měi zhì,cǎi fú wèi yōu xīn。
旧邑虚汤沐,新阡祔稿砧。jiù yì xū tāng mù,xīn qiān fù gǎo zhēn。
子孙门户壮,谁敢齿诸任。zi sūn mén hù zhuàng,shuí gǎn chǐ zhū rèn。

送太学李生归乡

唐庚

挈笈来东序,经年亦倦游。qiè jí lái dōng xù,jīng nián yì juàn yóu。
却辞同舍去,聊慰倚门忧。què cí tóng shě qù,liáo wèi yǐ mén yōu。
颜子进未止,何蕃谁为留。yán zi jìn wèi zhǐ,hé fān shuí wèi liú。
到家席不暖,随计又皇州。dào jiā xí bù nuǎn,suí jì yòu huáng zhōu。

别闽中许秀才

唐庚

临岐长叹息,此叹意深微。lín qí zhǎng tàn xī,cǐ tàn yì shēn wēi。
浮世年年别,初心事事违。fú shì nián nián bié,chū xīn shì shì wéi。
扪参蜀道远,犯斗海槎归。mén cān shǔ dào yuǎn,fàn dòu hǎi chá guī。
故国有馀乐,黄鸡秋正肥。gù guó yǒu yú lè,huáng jī qiū zhèng féi。

送朱元素归养

唐庚

事国日犹长,归宁计亦良。shì guó rì yóu zhǎng,guī níng jì yì liáng。
泉烹纯孝味,菽啜自然香。quán pēng chún xiào wèi,shū chuài zì rán xiāng。
失马君何患,临河我独伤。shī mǎ jūn hé huàn,lín hé wǒ dú shāng。
从今千里梦,夜夜到江乡。cóng jīn qiān lǐ mèng,yè yè dào jiāng xiāng。

调华阳尉

唐庚

家世传儒素,平生学古文。jiā shì chuán rú sù,píng shēng xué gǔ wén。
三年思故国,一命荷君恩。sān nián sī gù guó,yī mìng hé jūn ēn。
折节羞黄版,归休许白云。zhé jié xiū huáng bǎn,guī xiū xǔ bái yún。
吟诗无废事,薄俸不禁分。yín shī wú fèi shì,báo fèng bù jìn fēn。

嘉陵江上作

唐庚

多士数车舥,谁令汝去家。duō shì shù chē pā,shuí lìng rǔ qù jiā。
坐禅腰已折,持剑手新叉。zuò chán yāo yǐ zhé,chí jiàn shǒu xīn chā。
虽未能空寂,然犹耻攫拿。suī wèi néng kōng jì,rán yóu chǐ jué ná。
江流何处去,凭仗吊怀沙。jiāng liú hé chù qù,píng zhàng diào huái shā。

自笑

唐庚

已白穷经首,仍丹许国心。yǐ bái qióng jīng shǒu,réng dān xǔ guó xīn。
那能天补绽,更欲海填深。nà néng tiān bǔ zhàn,gèng yù hǎi tián shēn。
儿馁嗔郎罢,妻寒望稿砧。ér něi chēn láng bà,qī hán wàng gǎo zhēn。
世间南北路,何用尔沾襟。shì jiān nán běi lù,hé yòng ěr zhān jīn。

率诸公饮开元寺勉翁有诗因次其韵

唐庚

三伏光阴过,初秋宇宙新。sān fú guāng yīn guò,chū qiū yǔ zhòu xīn。
一杯相马酒,千古竹林人。yī bēi xiāng mǎ jiǔ,qiān gǔ zhú lín rén。
山入永嘉屐,蚁浮彭泽巾。shān rù yǒng jiā jī,yǐ fú péng zé jīn。
悲歌送落日,为我少停轮。bēi gē sòng luò rì,wèi wǒ shǎo tíng lún。

直舍夜坐

唐庚

强仕似幼学,细书仍短檠。qiáng shì shì yòu xué,xì shū réng duǎn qíng。
月来吟处白,风及醉时清。yuè lái yín chù bái,fēng jí zuì shí qīng。
坐久夜微湿,更深秋有声。zuò jiǔ yè wēi shī,gèng shēn qiū yǒu shēng。
不知愁底事,终夕自悲鸣。bù zhī chóu dǐ shì,zhōng xī zì bēi míng。

南迁

唐庚

去去宽乡托此踪,闹中无地顿衰翁。qù qù kuān xiāng tuō cǐ zōng,nào zhōng wú dì dùn shuāi wēng。
未诛绮语犹轻典,更赐罗浮有底功。wèi zhū qǐ yǔ yóu qīng diǎn,gèng cì luó fú yǒu dǐ gōng。
虾菜贱时皆丙穴,茅柴美处即郫筒。xiā cài jiàn shí jiē bǐng xué,máo chái měi chù jí pí tǒng。
著鞭要及春前到,趁赋梅花庾岭东。zhù biān yào jí chūn qián dào,chèn fù méi huā yǔ lǐng dōng。