古诗词

题朱明洞

宋煜

涧流一一抱峰回,面面林峦锦帐开。jiàn liú yī yī bào fēng huí,miàn miàn lín luán jǐn zhàng kāi。
我品洞天居第七,只应题作小蓬莱。wǒ pǐn dòng tiān jū dì qī,zhǐ yīng tí zuò xiǎo péng lái。

蝴蝶洞

宋煜

阴深古木护涟漪,洞里藏春人不知。yīn shēn gǔ mù hù lián yī,dòng lǐ cáng chūn rén bù zhī。
不是桃源深有路,如向蝴蝶满璚枝。bù shì táo yuán shēn yǒu lù,rú xiàng hú dié mǎn qióng zhī。

石臼洞

宋煜

清泉一派水潺潺,石穴端然一臼安。qīng quán yī pài shuǐ chán chán,shí xué duān rán yī jiù ān。
洗药炼丹仙已去,只留踪迹与人看。xǐ yào liàn dān xiān yǐ qù,zhǐ liú zōng jì yǔ rén kàn。

遗衣坛

宋煜

驾鹤乘鸾归紫府,仙凡从此不相干。jià hè chéng luán guī zǐ fǔ,xiān fán cóng cǐ bù xiāng gàn。
要传当日飞升事,收拾遗衣为结坛。yào chuán dāng rì fēi shēng shì,shōu shí yí yī wèi jié tán。

朱子庵

宋煜

仙人自昔好楼居,怪石棱层倚碧虚。xiān rén zì xī hǎo lóu jū,guài shí léng céng yǐ bì xū。
见说通天中有路,世间何处觅飙车。jiàn shuō tōng tiān zhōng yǒu lù,shì jiān hé chù mì biāo chē。

黄野人庵

宋煜

淮南鸡犬上云端,底事先生独世间。huái nán jī quǎn shàng yún duān,dǐ shì xiān shēng dú shì jiān。
上界应嫌官府足,不如平地且骖鸾。shàng jiè yīng xián guān fǔ zú,bù rú píng dì qiě cān luán。

竹符

宋煜

仙篆元非世俗书,笔端会把鬼神驱。xiān zhuàn yuán fēi shì sú shū,bǐ duān huì bǎ guǐ shén qū。
当年笔迹今何在,洞客争传竹叶符。dāng nián bǐ jì jīn hé zài,dòng kè zhēng chuán zhú yè fú。

诸葛庐

郑吾民

琅琊一室云,独许老龙卧。láng yá yī shì yún,dú xǔ lǎo lóng wò。
英气宇宙春,君臣重三顾。yīng qì yǔ zhòu chūn,jūn chén zhòng sān gù。
岁久化为墟,白日聚狐兔。suì jiǔ huà wèi xū,bái rì jù hú tù。
惟有忠臣心,风雨不可破。wéi yǒu zhōng chén xīn,fēng yǔ bù kě pò。

至楼观作

王工部

罢归关令存遗宅,羽驾真人有旧丘。bà guī guān lìng cún yí zhái,yǔ jià zhēn rén yǒu jiù qiū。
水石自含仙气爽,烟云常许世人游。shuǐ shí zì hán xiān qì shuǎng,yān yún cháng xǔ shì rén yóu。
悠悠天道推终始,扰扰尘缨滞去留。yōu yōu tiān dào tuī zhōng shǐ,rǎo rǎo chén yīng zhì qù liú。
君看一官容易舍,老来栖止占山陬。jūn kàn yī guān róng yì shě,lǎo lái qī zhǐ zhàn shān zōu。

题楼观南楼

王工部

常恨闲行少,匆匆忽解鞍。cháng hèn xián xíng shǎo,cōng cōng hū jiě ān。
秋风尹家宅,更得暂盘桓。qiū fēng yǐn jiā zhái,gèng dé zàn pán huán。

枕流轩

郭绰

招提避雨寄孤眠,夜静溪声到枕边。zhāo tí bì yǔ jì gū mián,yè jìng xī shēng dào zhěn biān。
引得五湖清入梦,拍天波浪一渔船。yǐn dé wǔ hú qīng rù mèng,pāi tiān bō làng yī yú chuán。

杜门

高登

故人方谢客,为问意如何。gù rén fāng xiè kè,wèi wèn yì rú hé。
午枕清风足,夜窗明月多。wǔ zhěn qīng fēng zú,yè chuāng míng yuè duō。
易招惟酒圣,难遣是诗魔。yì zhāo wéi jiǔ shèng,nán qiǎn shì shī mó。
一榻君家事,何妨独我过。yī tà jūn jiā shì,hé fáng dú wǒ guò。

七夕

高登

天道杳难凭,人言殊不经。tiān dào yǎo nán píng,rén yán shū bù jīng。
佳期传七夕,欢事污双星。jiā qī chuán qī xī,huān shì wū shuāng xīng。
女騃占蛛巧,儿痴托鹊灵。nǚ ái zhàn zhū qiǎo,ér chī tuō què líng。
吾诗非好诋,聊与订顽冥。wú shī fēi hǎo dǐ,liáo yǔ dìng wán míng。

梦游故山

高登

风际氅披鹤,云根杖策鸠。fēng jì chǎng pī hè,yún gēn zhàng cè jiū。
幽栖知好在,归梦故难留。yōu qī zhī hǎo zài,guī mèng gù nán liú。
山放数峰出,泉分一派流。shān fàng shù fēng chū,quán fēn yī pài liú。
把茅何日办,缚屋护松楸。bǎ máo hé rì bàn,fù wū hù sōng qiū。

送元大

高登

但得身长健,何妨鬓已华。dàn dé shēn zhǎng jiàn,hé fáng bìn yǐ huá。
胸中翻锦绣,笔下走龙蛇。xiōng zhōng fān jǐn xiù,bǐ xià zǒu lóng shé。
作掾只三语,读书空五车。zuò yuàn zhǐ sān yǔ,dú shū kōng wǔ chē。
卷怀良得计,去去卧烟霞。juǎn huái liáng dé jì,qù qù wò yān xiá。

水涨谢邑宰送米

高登

心知一字不堪煮,矻矻穷年黄卷中。xīn zhī yī zì bù kān zhǔ,kū kū qióng nián huáng juǎn zhōng。
食粥由来未为过,储瓶况乃嗟屡空。shí zhōu yóu lái wèi wèi guò,chǔ píng kuàng nǎi jiē lǚ kōng。
令君好贤媲韩愈,贱子受赐惭卢仝。lìng jūn hǎo xián pì hán yù,jiàn zi shòu cì cán lú tóng。
春水从教绕舍北,痴儿不复啼门东。chūn shuǐ cóng jiào rào shě běi,chī ér bù fù tí mén dōng。

乞米

高登

臣饥欲死侏儒饱,方朔谁怜是岁星。chén jī yù sǐ zhū rú bǎo,fāng shuò shuí lián shì suì xīng。
馆下诸生笑丰暖,江头渔父诮清醒。guǎn xià zhū shēng xiào fēng nuǎn,jiāng tóu yú fù qiào qīng xǐng。
鲁公已作乞米帖,陶令旋寻储粟瓶。lǔ gōng yǐ zuò qǐ mǐ tiē,táo lìng xuán xún chǔ sù píng。
亲旧依然眼相向,故应特地为吾青。qīn jiù yī rán yǎn xiāng xiàng,gù yīng tè dì wèi wú qīng。

觅蠹椽

高登

顾影低徊只自怜,怕寒时耸作诗肩。gù yǐng dī huái zhǐ zì lián,pà hán shí sǒng zuò shī jiān。
全家食粥已数月,坐客无毡今几年。quán jiā shí zhōu yǐ shù yuè,zuò kè wú zhān jīn jǐ nián。
君劈槽烧当止酒,我和琴爨况无弦。jūn pī cáo shāo dāng zhǐ jiǔ,wǒ hé qín cuàn kuàng wú xián。
雪中送炭从来事,况尔羁躬觅蠹椽。xuě zhōng sòng tàn cóng lái shì,kuàng ěr jī gōng mì dù chuán。

小原欲归

高登

潮颊香醪晕醉红,?敲归路勒青骢。cháo jiá xiāng láo yūn zuì hóng,dèng qiāo guī lù lēi qīng cōng。
水涵万顷曾孙稼,月逗盈衿少女风。shuǐ hán wàn qǐng céng sūn jià,yuè dòu yíng jīn shǎo nǚ fēng。
大误平生缘画足,无聊中夜祇书空。dà wù píng shēng yuán huà zú,wú liáo zhōng yè qí shū kōng。
拟将方宇难论事,直扣天门问化工。nǐ jiāng fāng yǔ nán lùn shì,zhí kòu tiān mén wèn huà gōng。

立冬

高登

黄茅时节瘴烟浓,人在山凹第几重。huáng máo shí jié zhàng yān nóng,rén zài shān āo dì jǐ zhòng。
梁竦负才徒感慨,嵇康赋性本疏慵。liáng sǒng fù cái tú gǎn kǎi,jī kāng fù xìng běn shū yōng。
此生自断天休问,吾道频年世不容。cǐ shēng zì duàn tiān xiū wèn,wú dào pín nián shì bù róng。
会脱帻巾还自隐,鹿门妻子惯相从。huì tuō zé jīn hái zì yǐn,lù mén qī zi guàn xiāng cóng。