古诗词

琵琶行

白居易

浔阳江头夜送客,枫叶荻花秋瑟瑟。xún yáng jiāng tóu yè sòng kè,fēng yè dí huā qiū sè sè。
主人下马客在船,举酒欲饮无管弦。zhǔ rén xià mǎ kè zài chuán,jǔ jiǔ yù yǐn wú guǎn xián。
醉不成欢惨将别,别时茫茫江浸月。zuì bù chéng huān cǎn jiāng bié,bié shí máng máng jiāng jìn yuè。
忽闻水上琵琶声,主人忘归客不发。hū wén shuǐ shàng pí pá shēng,zhǔ rén wàng guī kè bù fā。
寻声暗问弹者谁?琵琶声停欲语迟。xún shēng àn wèn dàn zhě shuí?pí pá shēng tíng yù yǔ chí。
移船相近邀相见,添酒回灯重开宴。yí chuán xiāng jìn yāo xiāng jiàn,tiān jiǔ huí dēng zhòng kāi yàn。
千呼万唤始出来,犹抱琵琶半遮面。qiān hū wàn huàn shǐ chū lái,yóu bào pí pá bàn zhē miàn。
转轴拨弦三两声,未成曲调先有情。zhuǎn zhóu bō xián sān liǎng shēng,wèi chéng qū diào xiān yǒu qíng。
弦弦掩抑声声思,似诉平生不得志。xián xián yǎn yì shēng shēng sī,shì sù píng shēng bù dé zhì。
低眉信手续续弹,说尽心中无限事。dī méi xìn shǒu xù xù dàn,shuō jǐn xīn zhōng wú xiàn shì。
轻拢慢捻抹复挑,初为《霓裳》后《六幺》。qīng lǒng màn niǎn mǒ fù tiāo,chū wèi ní shang hòu liù yāo。
大弦嘈嘈如急雨,小弦切切如私语。dà xián cáo cáo rú jí yǔ,xiǎo xián qiè qiè rú sī yǔ。
嘈嘈切切错杂弹,大珠小珠落玉盘。cáo cáo qiè qiè cuò zá dàn,dà zhū xiǎo zhū luò yù pán。
间关莺语花底滑,幽咽泉流冰下难。jiān guān yīng yǔ huā dǐ huá,yōu yàn quán liú bīng xià nán。
冰泉冷涩弦凝绝,凝绝不通声暂歇。bīng quán lěng sè xián níng jué,níng jué bù tōng shēng zàn xiē。
别有幽愁暗恨生,此时无声胜有声。bié yǒu yōu chóu àn hèn shēng,cǐ shí wú shēng shèng yǒu shēng。
银瓶乍破水浆迸,铁骑突出刀枪鸣。yín píng zhà pò shuǐ jiāng bèng,tiě qí tū chū dāo qiāng míng。
曲终收拨当心画,四弦一声如裂帛。qū zhōng shōu bō dāng xīn huà,sì xián yī shēng rú liè bó。
东船西舫悄无言,唯见江心秋月白。dōng chuán xī fǎng qiāo wú yán,wéi jiàn jiāng xīn qiū yuè bái。
沉吟放拨插弦中,整顿衣裳起敛容。chén yín fàng bō chā xián zhōng,zhěng dùn yī shang qǐ liǎn róng。
自言本是京城女,家在虾蟆陵下住。zì yán běn shì jīng chéng nǚ,jiā zài xiā má líng xià zhù。
十三学得琵琶成,名属教坊第一部。shí sān xué dé pí pá chéng,míng shǔ jiào fāng dì yī bù。
曲罢曾教善才服,妆成每被秋娘妒。qū bà céng jiào shàn cái fú,zhuāng chéng měi bèi qiū niáng dù。
五陵年少争缠头,一曲红绡不知数。wǔ líng nián shǎo zhēng chán tóu,yī qū hóng xiāo bù zhī shù。
钿头银篦击节碎,血色罗裙翻酒污。diàn tóu yín bì jī jié suì,xuè sè luó qún fān jiǔ wū。
今年欢笑复明年,秋月春风等闲度。jīn nián huān xiào fù míng nián,qiū yuè chūn fēng děng xián dù。
弟走从军阿姨死,暮去朝来颜色故。dì zǒu cóng jūn ā yí sǐ,mù qù cháo lái yán sè gù。
门前冷落鞍马稀,老大嫁作商人妇。mén qián lěng luò ān mǎ xī,lǎo dà jià zuò shāng rén fù。
商人重利轻别离,前月浮梁买茶去。shāng rén zhòng lì qīng bié lí,qián yuè fú liáng mǎi chá qù。
去来江口守空船,绕船月明江水寒。qù lái jiāng kǒu shǒu kōng chuán,rào chuán yuè míng jiāng shuǐ hán。
夜深忽梦少年事,梦啼妆泪红阑干。yè shēn hū mèng shǎo nián shì,mèng tí zhuāng lèi hóng lán gàn。
我闻琵琶已叹息,又闻此语重唧唧。wǒ wén pí pá yǐ tàn xī,yòu wén cǐ yǔ zhòng jī jī。
同是天涯沦落人,相逢何必曾相识!tóng shì tiān yá lún luò rén,xiāng féng hé bì céng xiāng shí!
我从去年辞帝京,谪居卧病浔阳城。wǒ cóng qù nián cí dì jīng,zhé jū wò bìng xún yáng chéng。
浔阳地僻无音乐,终岁不闻丝竹声。xún yáng dì pì wú yīn lè,zhōng suì bù wén sī zhú shēng。
住近湓江地低湿,黄芦苦竹绕宅生。zhù jìn pén jiāng dì dī shī,huáng lú kǔ zhú rào zhái shēng。
其间旦暮闻何物?杜鹃啼血猿哀鸣。qí jiān dàn mù wén hé wù?dù juān tí xuè yuán āi míng。
春江花朝秋月夜,往往取酒还独倾。chūn jiāng huā cháo qiū yuè yè,wǎng wǎng qǔ jiǔ hái dú qīng。
岂无山歌与村笛,呕哑嘲哳难为听。qǐ wú shān gē yǔ cūn dí,ǒu yǎ cháo zhā nán wèi tīng。
今夜闻君琵琶语,如听仙乐耳暂明。jīn yè wén jūn pí pá yǔ,rú tīng xiān lè ěr zàn míng。
莫辞更坐弹一曲,为君翻作琵琶行。mò cí gèng zuò dàn yī qū,wèi jūn fān zuò pí pá xíng。
感我此言良久立,却坐促弦弦转急。gǎn wǒ cǐ yán liáng jiǔ lì,què zuò cù xián xián zhuǎn jí。
凄凄不似向前声,满座重闻皆掩泣。qī qī bù shì xiàng qián shēng,mǎn zuò zhòng wén jiē yǎn qì。
座中泣下谁最多?江州司马青衫湿。zuò zhōng qì xià shuí zuì duō?jiāng zhōu sī mǎ qīng shān shī。
白居易

白居易

白居易(772年-846年),字乐天,号香山居士,又号醉吟先生,祖籍太原,到其曾祖父时迁居下邽,生于河南新郑。是唐代伟大的现实主义诗人,唐代三大诗人之一。白居易与元稹共同倡导新乐府运动,世称“元白”,与刘禹锡并称“刘白”。白居易的诗歌题材广泛,形式多样,语言平易通俗,有“诗魔”和“诗王”之称。官至翰林学士、左赞善大夫。公元846年,白居易在洛阳逝世,葬于香山。有《白氏长庆集》传世,代表诗作有《长恨歌》、《卖炭翁》、《琵琶行》等。 白居易的作品>>

猜您喜欢

寄同病者

白居易

三十生二毛,早衰为沈疴。sān shí shēng èr máo,zǎo shuāi wèi shěn kē。
四十官七品,拙宦非由他。sì shí guān qī pǐn,zhuō huàn fēi yóu tā。
年颜日枯槁,时命日蹉跎。nián yán rì kū gǎo,shí mìng rì cuō tuó。
岂独我如此,圣贤无奈何。qǐ dú wǒ rú cǐ,shèng xián wú nài hé。
回观亲旧中,举目尤可嗟。huí guān qīn jiù zhōng,jǔ mù yóu kě jiē。
或有终老者,沈贱如泥沙。huò yǒu zhōng lǎo zhě,shěn jiàn rú ní shā。
或有始壮者,飘忽如风花。huò yǒu shǐ zhuàng zhě,piāo hū rú fēng huā。
穷饿与夭促,不如我者多。qióng è yǔ yāo cù,bù rú wǒ zhě duō。
以此反自慰,常得心平和。yǐ cǐ fǎn zì wèi,cháng dé xīn píng hé。
寄言同病者,回叹且为歌。jì yán tóng bìng zhě,huí tàn qiě wèi gē。

东园玩菊

白居易

少年昨已去,芳岁今又阑。shǎo nián zuó yǐ qù,fāng suì jīn yòu lán。
如何寂莫意,复此荒凉园。rú hé jì mò yì,fù cǐ huāng liáng yuán。
园中独立久,日澹风露寒。yuán zhōng dú lì jiǔ,rì dàn fēng lù hán。
秋蔬尽芜没,好树亦凋残。qiū shū jǐn wú méi,hǎo shù yì diāo cán。
唯有数丛菊,新开篱落间。wéi yǒu shù cóng jú,xīn kāi lí luò jiān。
携觞聊就酌,为尔一留连。xié shāng liáo jiù zhuó,wèi ěr yī liú lián。
忆我少小日,易为兴所牵。yì wǒ shǎo xiǎo rì,yì wèi xīng suǒ qiān。
见酒无时节,未饮已欣然。jiàn jiǔ wú shí jié,wèi yǐn yǐ xīn rán。
近从年长来,渐觉取乐难。jìn cóng nián zhǎng lái,jiàn jué qǔ lè nán。
常恐更衰老,强饮亦无欢。cháng kǒng gèng shuāi lǎo,qiáng yǐn yì wú huān。
顾谓尔菊花,后时何独鲜。gù wèi ěr jú huā,hòu shí hé dú xiān。
诚知不为我,借尔暂开颜。chéng zhī bù wèi wǒ,jiè ěr zàn kāi yán。

观稼

白居易

世役不我牵,身心常自若。shì yì bù wǒ qiān,shēn xīn cháng zì ruò。
晚出看田亩,闲行旁村落。wǎn chū kàn tián mǔ,xián xíng páng cūn luò。
累累绕场稼,啧啧群飞雀。lèi lèi rào chǎng jià,zé zé qún fēi què。
年丰岂独人,禽鸟声亦乐。nián fēng qǐ dú rén,qín niǎo shēng yì lè。
田翁逢我喜,默起具尊杓。tián wēng féng wǒ xǐ,mò qǐ jù zūn biāo。
敛手笑相延,社酒有残酌。liǎn shǒu xiào xiāng yán,shè jiǔ yǒu cán zhuó。
愧兹勤且敬,藜杖为淹泊。kuì zī qín qiě jìng,lí zhàng wèi yān pō。
言动任天真,未觉农人恶。yán dòng rèn tiān zhēn,wèi jué nóng rén è。
停杯问生事,夫种妻儿穫。tíng bēi wèn shēng shì,fū zhǒng qī ér huò。
筋力苦疲劳,衣食常单薄。jīn lì kǔ pí láo,yī shí cháng dān báo。
自惭禄仕者,曾不营农作。zì cán lù shì zhě,céng bù yíng nóng zuò。
饱食无所劳,何殊卫人鹤。bǎo shí wú suǒ láo,hé shū wèi rén hè。

闻哭者

白居易

昨日南邻哭,哭声一何苦。zuó rì nán lín kū,kū shēng yī hé kǔ。
云是妻哭夫,夫年二十五。yún shì qī kū fū,fū nián èr shí wǔ。
今朝北里哭,哭声又何切。jīn cháo běi lǐ kū,kū shēng yòu hé qiè。
云是母哭儿,儿年十七八。yún shì mǔ kū ér,ér nián shí qī bā。
四邻尚如此,天下多夭折。sì lín shàng rú cǐ,tiān xià duō yāo zhé。
乃知浮世人,少得垂白发。nǎi zhī fú shì rén,shǎo dé chuí bái fā。
余今过四十,念彼聊自悦。yú jīn guò sì shí,niàn bǐ liáo zì yuè。
从此明镜中,不嫌头似雪。cóng cǐ míng jìng zhōng,bù xián tóu shì xuě。

新构亭台示诸弟侄

白居易

平台高数尺,台上结茅茨。píng tái gāo shù chǐ,tái shàng jié máo cí。
东西疏二牖,南北开两扉。dōng xī shū èr yǒu,nán běi kāi liǎng fēi。
芦帘前后卷,竹簟当中施。lú lián qián hòu juǎn,zhú diàn dāng zhōng shī。
清泠白石枕,疏凉黄葛衣。qīng líng bái shí zhěn,shū liáng huáng gé yī。
开襟向风坐,夏日如秋时。kāi jīn xiàng fēng zuò,xià rì rú qiū shí。
啸傲颇有趣,窥临不知疲。xiào ào pǒ yǒu qù,kuī lín bù zhī pí。
东窗对华山,三峰碧参差。dōng chuāng duì huá shān,sān fēng bì cān chà。
南檐当渭水,卧见云帆飞。nán yán dāng wèi shuǐ,wò jiàn yún fān fēi。
仰摘枝上果,俯折畦中葵。yǎng zhāi zhī shàng guǒ,fǔ zhé qí zhōng kuí。
足以充饥渴,何必慕甘肥。zú yǐ chōng jī kě,hé bì mù gān féi。
况有好群从,旦夕相追随。kuàng yǒu hǎo qún cóng,dàn xī xiāng zhuī suí。

自吟拙什因有所怀

白居易

懒病每多暇,暇来何所为。lǎn bìng měi duō xiá,xiá lái hé suǒ wèi。
未能抛笔研,时作一篇诗。wèi néng pāo bǐ yán,shí zuò yī piān shī。
诗成澹无味,多被众人嗤。shī chéng dàn wú wèi,duō bèi zhòng rén chī。
上怪落声韵,下嫌拙言词。shàng guài luò shēng yùn,xià xián zhuō yán cí。
时时自吟咏,吟罢有所思。shí shí zì yín yǒng,yín bà yǒu suǒ sī。
苏州及彭泽,与我不同时。sū zhōu jí péng zé,yǔ wǒ bù tóng shí。
此外复谁爱,唯有元微之。cǐ wài fù shuí ài,wéi yǒu yuán wēi zhī。
谪向江陵府,三年作判司。zhé xiàng jiāng líng fǔ,sān nián zuò pàn sī。
向去二千里,诗成远不知。xiàng qù èr qiān lǐ,shī chéng yuǎn bù zhī。

东坡

白居易

寥落野陂畔,独行思有馀。liáo luò yě bēi pàn,dú xíng sī yǒu yú。
秋荷病叶上,白露大如珠。qiū hé bìng yè shàng,bái lù dà rú zhū。
忽忆同赏地,曲江东北隅。hū yì tóng shǎng dì,qū jiāng dōng běi yú。
秋池少游客,唯我与君俱。qiū chí shǎo yóu kè,wéi wǒ yǔ jūn jù。
啼蛩隐红蓼,瘦马蹋青芜。tí qióng yǐn hóng liǎo,shòu mǎ tà qīng wú。
当时与今日,俱是暮秋初。dāng shí yǔ jīn rì,jù shì mù qiū chū。
节物苦相似,时景亦无馀。jié wù kǔ xiāng shì,shí jǐng yì wú yú。
唯有人分散,经年不得书。wéi yǒu rén fēn sàn,jīng nián bù dé shū。

闲居

白居易

深闭竹间扉,静扫松下地。shēn bì zhú jiān fēi,jìng sǎo sōng xià dì。
独啸晚风前,何人知此意。dú xiào wǎn fēng qián,hé rén zhī cǐ yì。
看山尽日坐,枕帙移时睡。kàn shān jǐn rì zuò,zhěn zhì yí shí shuì。
谁能从我游,使君心无事。shuí néng cóng wǒ yóu,shǐ jūn xīn wú shì。

咏拙

白居易

所禀有巧拙,不可改者性。suǒ bǐng yǒu qiǎo zhuō,bù kě gǎi zhě xìng。
所赋有厚薄,不可移者命。suǒ fù yǒu hòu báo,bù kě yí zhě mìng。
我性愚且惷,我命薄且屯。wǒ xìng yú qiě chǔn,wǒ mìng báo qiě tún。
问我何以知,所知良有因。wèn wǒ hé yǐ zhī,suǒ zhī liáng yǒu yīn。
亦曾举两足,学人蹋红尘。yì céng jǔ liǎng zú,xué rén tà hóng chén。
从兹知性拙,不解转如轮。cóng zī zhī xìng zhuō,bù jiě zhuǎn rú lún。
亦曾奋六翮,高飞到青云。yì céng fèn liù hé,gāo fēi dào qīng yún。
从兹知命薄,摧落不逡巡。cóng zī zhī mìng báo,cuī luò bù qūn xún。
慕贵而厌贱,乐富而恶贫。mù guì ér yàn jiàn,lè fù ér è pín。
同此天地间,我岂异于人。tóng cǐ tiān dì jiān,wǒ qǐ yì yú rén。
性命苟如此,反则成苦辛。xìng mìng gǒu rú cǐ,fǎn zé chéng kǔ xīn。
以此自安分,虽穷每欣欣。yǐ cǐ zì ān fēn,suī qióng měi xīn xīn。
葺茅为我庐,编蓬为我门。qì máo wèi wǒ lú,biān péng wèi wǒ mén。
缝布作袍被,种谷充盘飧。fèng bù zuò páo bèi,zhǒng gǔ chōng pán sūn。
静读古人书,闲钓清渭滨。jìng dú gǔ rén shū,xián diào qīng wèi bīn。
优哉复游哉,聊以终吾身。yōu zāi fù yóu zāi,liáo yǐ zhōng wú shēn。

咏慵

白居易

有官慵不选,有田慵不农。yǒu guān yōng bù xuǎn,yǒu tián yōng bù nóng。
屋穿慵不葺,衣裂慵不缝。wū chuān yōng bù qì,yī liè yōng bù fèng。
有酒慵不酌,无异尊常空。yǒu jiǔ yōng bù zhuó,wú yì zūn cháng kōng。
有琴慵不弹,亦与无弦同。yǒu qín yōng bù dàn,yì yǔ wú xián tóng。
家人告饭尽,欲炊慵不舂。jiā rén gào fàn jǐn,yù chuī yōng bù chōng。
亲朋寄书至,欲读慵开封。qīn péng jì shū zhì,yù dú yōng kāi fēng。
尝闻嵇叔夜,一生在慵中。cháng wén jī shū yè,yī shēng zài yōng zhōng。
弹琴复锻铁,比我未为慵。dàn qín fù duàn tiě,bǐ wǒ wèi wèi yōng。

冬夜

白居易

家贫亲爱散,身病交游罢。jiā pín qīn ài sàn,shēn bìng jiāo yóu bà。
眼前无一人,独掩村斋卧。yǎn qián wú yī rén,dú yǎn cūn zhāi wò。
冷落灯火闇,离披帘幕破。lěng luò dēng huǒ àn,lí pī lián mù pò。
策策窗户前,又闻新雪下。cè cè chuāng hù qián,yòu wén xīn xuě xià。
长年渐省睡,夜半起端坐。zhǎng nián jiàn shěng shuì,yè bàn qǐ duān zuò。
不学坐忘心,寂莫安可过。bù xué zuò wàng xīn,jì mò ān kě guò。
兀然身寄世,浩然心委化。wù rán shēn jì shì,hào rán xīn wěi huà。
如此来四年,一千三百夜。rú cǐ lái sì nián,yī qiān sān bǎi yè。

村中留李三固言宿

白居易

平生早游宦,不道无亲故。píng shēng zǎo yóu huàn,bù dào wú qīn gù。
如我与君心,相知应有数。rú wǒ yǔ jūn xīn,xiāng zhī yīng yǒu shù。
春明门前别,金氏陂中遇。chūn míng mén qián bié,jīn shì bēi zhōng yù。
村酒两三杯,相留寒日暮。cūn jiǔ liǎng sān bēi,xiāng liú hán rì mù。
勿嫌村酒薄,聊酌论心素。wù xián cūn jiǔ báo,liáo zhuó lùn xīn sù。
请君少踟蹰,系马门前树。qǐng jūn shǎo chí chú,xì mǎ mén qián shù。
明年身若健,便拟江湖去。míng nián shēn ruò jiàn,biàn nǐ jiāng hú qù。
他日纵相思,知君无觅处。tā rì zòng xiāng sī,zhī jūn wú mì chù。
后会既茫茫,今宵君且住。hòu huì jì máng máng,jīn xiāo jūn qiě zhù。

友人夜访

白居易

檐间清风簟,松下明月杯。yán jiān qīng fēng diàn,sōng xià míng yuè bēi。
幽意正如此,况乃故人来。yōu yì zhèng rú cǐ,kuàng nǎi gù rén lái。

游悟真寺诗

白居易

元和九年秋,八月月上弦。yuán hé jiǔ nián qiū,bā yuè yuè shàng xián。
我游悟真寺,寺在王顺山。wǒ yóu wù zhēn sì,sì zài wáng shùn shān。
去山四五里,先闻水潺湲。qù shān sì wǔ lǐ,xiān wén shuǐ chán yuán。
自兹舍车马,始涉蓝溪湾。zì zī shě chē mǎ,shǐ shè lán xī wān。
手拄青竹杖,足蹋白石滩。shǒu zhǔ qīng zhú zhàng,zú tà bái shí tān。
渐怪耳目旷,不闻人世喧。jiàn guài ěr mù kuàng,bù wén rén shì xuān。
山下望山上,初疑不可攀。shān xià wàng shān shàng,chū yí bù kě pān。
谁知中有路,盘折通岩巅。shuí zhī zhōng yǒu lù,pán zhé tōng yán diān。
一息幡竿下,再休石龛边。yī xī fān gān xià,zài xiū shí kān biān。
龛间长丈馀,门户无扃关。kān jiān zhǎng zhàng yú,mén hù wú jiōng guān。
仰窥不见人,石发垂若鬟。yǎng kuī bù jiàn rén,shí fā chuí ruò huán。
惊出白蝙蝠,双飞如雪翻。jīng chū bái biān fú,shuāng fēi rú xuě fān。
回首寺门望,青崖夹朱轩。huí shǒu sì mén wàng,qīng yá jiā zhū xuān。
如擘山腹开,置寺于其间。rú bāi shān fù kāi,zhì sì yú qí jiān。
入门无平地,地窄虚空宽。rù mén wú píng dì,dì zhǎi xū kōng kuān。
房廊与台殿,高下随峰峦。fáng láng yǔ tái diàn,gāo xià suí fēng luán。
岩崿无撮土,树木多瘦坚。yán è wú cuō tǔ,shù mù duō shòu jiān。
根株抱石长,屈曲虫蛇蟠。gēn zhū bào shí zhǎng,qū qū chóng shé pán。
松桂乱无行,四时郁芊芊。sōng guì luàn wú xíng,sì shí yù qiān qiān。
枝梢袅青翠,韵若风中弦。zhī shāo niǎo qīng cuì,yùn ruò fēng zhōng xián。
日月光不透,绿阴相交延。rì yuè guāng bù tòu,lǜ yīn xiāng jiāo yán。
幽鸟时一声,闻之似寒蝉。yōu niǎo shí yī shēng,wén zhī shì hán chán。
首憩宾位亭,就坐未及安。shǒu qì bīn wèi tíng,jiù zuò wèi jí ān。
须臾开北户,万里明豁然。xū yú kāi běi hù,wàn lǐ míng huō rán。
拂檐虹霏微,绕栋云回旋。fú yán hóng fēi wēi,rào dòng yún huí xuán。
赤日间白雨,阴晴同一川。chì rì jiān bái yǔ,yīn qíng tóng yī chuān。
野绿簇草树,眼界吞秦原。yě lǜ cù cǎo shù,yǎn jiè tūn qín yuán。
渭水细不见,汉陵小于拳。wèi shuǐ xì bù jiàn,hàn líng xiǎo yú quán。
却顾来时路,萦纡映朱阑。què gù lái shí lù,yíng yū yìng zhū lán。
历历上山人,一一遥可观。lì lì shàng shān rén,yī yī yáo kě guān。
前对多宝塔,风铎鸣四端。qián duì duō bǎo tǎ,fēng duó míng sì duān。
栾栌与户牖,恰恰金碧繁。luán lú yǔ hù yǒu,qià qià jīn bì fán。
云昔迦叶佛,此地坐涅槃。yún xī jiā yè fú,cǐ dì zuò niè pán。
至今铁钵在,当底手迹穿。zhì jīn tiě bō zài,dāng dǐ shǒu jì chuān。
西开玉像殿,白佛森比肩。xī kāi yù xiàng diàn,bái fú sēn bǐ jiān。
斗薮尘埃衣,礼拜冰雪颜。dòu sǒu chén āi yī,lǐ bài bīng xuě yán。
叠霜为袈裟,贯雹为华鬘。dié shuāng wèi jiā shā,guàn báo wèi huá mán。
逼观疑鬼功,其迹非雕镌。bī guān yí guǐ gōng,qí jì fēi diāo juān。
次登观音堂,未到闻栴檀。cì dēng guān yīn táng,wèi dào wén zhān tán。
上阶脱双履,敛足升净筵。shàng jiē tuō shuāng lǚ,liǎn zú shēng jìng yán。
六楹排玉镜,四座敷金钿。liù yíng pái yù jìng,sì zuò fū jīn diàn。
黑夜自光明,不待灯烛然。hēi yè zì guāng míng,bù dài dēng zhú rán。
众宝互低昂,碧佩珊瑚幡。zhòng bǎo hù dī áng,bì pèi shān hú fān。
风来似天乐,相触声珊珊。fēng lái shì tiān lè,xiāng chù shēng shān shān。
白珠垂露凝,赤珠滴血殷。bái zhū chuí lù níng,chì zhū dī xuè yīn。
点缀佛髻上,合为七宝冠。diǎn zhuì fú jì shàng,hé wèi qī bǎo guān。
双瓶白琉璃,色若秋水寒。shuāng píng bái liú lí,sè ruò qiū shuǐ hán。
隔瓶见舍利,圆转如金丹。gé píng jiàn shě lì,yuán zhuǎn rú jīn dān。
玉笛何代物,天人施祇园。yù dí hé dài wù,tiān rén shī qí yuán。
吹如秋鹤声,可以降灵仙。chuī rú qiū hè shēng,kě yǐ jiàng líng xiān。
是时秋方中,三五月正圆。shì shí qiū fāng zhōng,sān wǔ yuè zhèng yuán。
宝堂豁三门,金魄当其前。bǎo táng huō sān mén,jīn pò dāng qí qián。
月与宝相射,晶光争鲜妍。yuè yǔ bǎo xiāng shè,jīng guāng zhēng xiān yán。
照人心骨冷,竟夕不欲眠。zhào rén xīn gǔ lěng,jìng xī bù yù mián。
晓寻南塔路,乱竹低婵娟。xiǎo xún nán tǎ lù,luàn zhú dī chán juān。
林幽不逢人,寒蝶飞翾翾。lín yōu bù féng rén,hán dié fēi xuān xuān。
山果不识名,离离夹道蕃。shān guǒ bù shí míng,lí lí jiā dào fān。
足以疗饥乏,摘尝味甘酸。zú yǐ liáo jī fá,zhāi cháng wèi gān suān。
道南蓝谷神,紫伞白纸钱。dào nán lán gǔ shén,zǐ sǎn bái zhǐ qián。
若岁有水旱,诏使修蘋蘩。ruò suì yǒu shuǐ hàn,zhào shǐ xiū píng fán。
以地清净故,献奠无荤膻。yǐ dì qīng jìng gù,xiàn diàn wú hūn shān。
危石叠四五,?嵬欹且刓。wēi shí dié sì wǔ,lěi wéi yī qiě wán。
造物者何意,堆在岩东偏。zào wù zhě hé yì,duī zài yán dōng piān。
冷滑无人迹,苔点如花笺。lěng huá wú rén jì,tái diǎn rú huā jiān。
我来登上头,下临不测渊。wǒ lái dēng shàng tóu,xià lín bù cè yuān。
目眩手足掉,不敢低头看。mù xuàn shǒu zú diào,bù gǎn dī tóu kàn。
风从石下生,薄人而上抟。fēng cóng shí xià shēng,báo rén ér shàng tuán。
衣服似羽翮,开张欲飞鶱。yī fú shì yǔ hé,kāi zhāng yù fēi xiān。
??三面峰,峰尖刀剑攒。sǒng sǒng sān miàn fēng,fēng jiān dāo jiàn zǎn。
往往白云过,决开露青天。wǎng wǎng bái yún guò,jué kāi lù qīng tiān。
西北日落时,夕晖红团团。xī běi rì luò shí,xī huī hóng tuán tuán。
千里翠屏外,走下丹砂丸。qiān lǐ cuì píng wài,zǒu xià dān shā wán。
东南月上时,夜气青漫漫。dōng nán yuè shàng shí,yè qì qīng màn màn。
百丈碧潭底,写出黄金盘。bǎi zhàng bì tán dǐ,xiě chū huáng jīn pán。
蓝水色似蓝,日夜长潺潺。lán shuǐ sè shì lán,rì yè zhǎng chán chán。
周回绕山转,下视如青环。zhōu huí rào shān zhuǎn,xià shì rú qīng huán。
或铺为慢流,或激为奔湍。huò pù wèi màn liú,huò jī wèi bēn tuān。
泓澄最深处,浮出蛟龙涎。hóng chéng zuì shēn chù,fú chū jiāo lóng xián。
侧身入其中,悬磴尤险艰。cè shēn rù qí zhōng,xuán dèng yóu xiǎn jiān。
扪萝蹋樛木,下逐饮涧猿。mén luó tà jiū mù,xià zhú yǐn jiàn yuán。
雪迸起白鹭,锦跳惊红鳣。xuě bèng qǐ bái lù,jǐn tiào jīng hóng zhān。
歇定方盥漱,濯去支体烦。xiē dìng fāng guàn shù,zhuó qù zhī tǐ fán。
浅深皆洞彻,可照脑与肝。qiǎn shēn jiē dòng chè,kě zhào nǎo yǔ gān。
但爱清见底,欲寻不知源。dàn ài qīng jiàn dǐ,yù xún bù zhī yuán。
东崖饶怪石,积甃苍琅玕。dōng yá ráo guài shí,jī zhòu cāng láng gān。
温润发于外,其间韫玙璠。wēn rùn fā yú wài,qí jiān yùn yú fán。
卞和死已久,良玉多弃捐。biàn hé sǐ yǐ jiǔ,liáng yù duō qì juān。
或时泄光彩,夜与星月连。huò shí xiè guāng cǎi,yè yǔ xīng yuè lián。
中顶最高峰,拄天青玉竿。zhōng dǐng zuì gāo fēng,zhǔ tiān qīng yù gān。
??上不得,岂我能攀援。jiōng líng shàng bù dé,qǐ wǒ néng pān yuán。
上有白莲池,素葩覆清澜。shàng yǒu bái lián chí,sù pā fù qīng lán。
闻名不可到,处所非人寰。wén míng bù kě dào,chù suǒ fēi rén huán。
又有一片石,大如方尺砖。yòu yǒu yī piàn shí,dà rú fāng chǐ zhuān。
插在半壁上,其下万仞悬。chā zài bàn bì shàng,qí xià wàn rèn xuán。
云有过去师,坐得无生禅。yún yǒu guò qù shī,zuò dé wú shēng chán。
号为定心石,长老世相传。hào wèi dìng xīn shí,zhǎng lǎo shì xiāng chuán。
却上谒仙祠,蔓草生绵绵。què shàng yè xiān cí,màn cǎo shēng mián mián。
昔闻王氏子,羽化升上玄。xī wén wáng shì zi,yǔ huà shēng shàng xuán。
其西晒药台,犹对芝术田。qí xī shài yào tái,yóu duì zhī shù tián。
时复明月夜,上闻黄鹤言。shí fù míng yuè yè,shàng wén huáng hè yán。
回寻画龙堂,二叟鬓发斑。huí xún huà lóng táng,èr sǒu bìn fā bān。
想见听法时,欢喜礼印坛。xiǎng jiàn tīng fǎ shí,huān xǐ lǐ yìn tán。
复归泉窟下,化作龙蜿蜒。fù guī quán kū xià,huà zuò lóng wān yán。
阶前石孔在,欲雨生白烟。jiē qián shí kǒng zài,yù yǔ shēng bái yān。
往有写经僧,身静心精专。wǎng yǒu xiě jīng sēng,shēn jìng xīn jīng zhuān。
感彼云外鸽,群飞千翩翩。gǎn bǐ yún wài gē,qún fēi qiān piān piān。
来添砚中水,去吸岩底泉。lái tiān yàn zhōng shuǐ,qù xī yán dǐ quán。
一日三往复,时节长不愆。yī rì sān wǎng fù,shí jié zhǎng bù qiān。
经成号圣僧,弟子名杨难。jīng chéng hào shèng sēng,dì zi míng yáng nán。
诵此莲花偈,数满百亿千。sòng cǐ lián huā jì,shù mǎn bǎi yì qiān。
身坏口不坏,舌根如红莲。shēn huài kǒu bù huài,shé gēn rú hóng lián。
颅骨今不见,石函尚存焉。lú gǔ jīn bù jiàn,shí hán shàng cún yān。
粉壁有吴画,笔彩依旧鲜。fěn bì yǒu wú huà,bǐ cǎi yī jiù xiān。
素屏有褚书,墨色如新乾。sù píng yǒu chǔ shū,mò sè rú xīn qián。
灵境与异迹,周览无不殚。líng jìng yǔ yì jì,zhōu lǎn wú bù dān。
一游五昼夜,欲返仍盘桓。yī yóu wǔ zhòu yè,yù fǎn réng pán huán。
我本山中人,误为时网牵。wǒ běn shān zhōng rén,wù wèi shí wǎng qiān。
牵率使读书,推挽令效官。qiān lǜ shǐ dú shū,tuī wǎn lìng xiào guān。
既登文字科,又忝谏诤员。jì dēng wén zì kē,yòu tiǎn jiàn zhèng yuán。
拙直不合时,无益同素餐。zhuō zhí bù hé shí,wú yì tóng sù cān。
以此自惭惕,戚戚常寡欢。yǐ cǐ zì cán tì,qī qī cháng guǎ huān。
无成心力尽,未老形骸残。wú chéng xīn lì jǐn,wèi lǎo xíng hái cán。
今来脱簪组,始觉离忧患。jīn lái tuō zān zǔ,shǐ jué lí yōu huàn。
及为山水游,弥得纵疏顽。jí wèi shān shuǐ yóu,mí dé zòng shū wán。
野麋断羁绊,行走无拘挛。yě mí duàn jī bàn,xíng zǒu wú jū luán。
池鱼放入海,一往何时还。chí yú fàng rù hǎi,yī wǎng hé shí hái。
身著居士衣,手把南华篇。shēn zhù jū shì yī,shǒu bǎ nán huá piān。
终来此山住,永谢区中缘。zhōng lái cǐ shān zhù,yǒng xiè qū zhōng yuán。
我今四十馀,从此终身闲。wǒ jīn sì shí yú,cóng cǐ zhōng shēn xián。
若以七十期,犹得三十年。ruò yǐ qī shí qī,yóu dé sān shí nián。

酬张十八访宿见赠

白居易

昔我为近臣,君常稀到门。xī wǒ wèi jìn chén,jūn cháng xī dào mén。
今我官职冷,君君来往频。jīn wǒ guān zhí lěng,jūn jūn lái wǎng pín。
我受狷介性,立为顽拙身。wǒ shòu juàn jiè xìng,lì wèi wán zhuō shēn。
平生虽寡合,合即无缁磷。píng shēng suī guǎ hé,hé jí wú zī lín。
况君秉高义,富贵视如云。kuàng jūn bǐng gāo yì,fù guì shì rú yún。
五侯三相家,眼冷不见君。wǔ hóu sān xiāng jiā,yǎn lěng bù jiàn jūn。
问其所与游,独言韩舍人。wèn qí suǒ yǔ yóu,dú yán hán shě rén。
其次即及我,我愧非其伦。qí cì jí jí wǒ,wǒ kuì fēi qí lún。
胡为谬相爱,岁晚逾勤勤。hú wèi miù xiāng ài,suì wǎn yú qín qín。
落然颓檐下,一话夜达晨。luò rán tuí yán xià,yī huà yè dá chén。
床单食味薄,亦不嫌我贫。chuáng dān shí wèi báo,yì bù xián wǒ pín。
日高上马去,相顾犹逡巡。rì gāo shàng mǎ qù,xiāng gù yóu qūn xún。
长安久无雨,日赤风昏昏。zhǎng ān jiǔ wú yǔ,rì chì fēng hūn hūn。
怜君将病眼,为我犯埃尘。lián jūn jiāng bìng yǎn,wèi wǒ fàn āi chén。
远从延康里,来访曲江滨。yuǎn cóng yán kāng lǐ,lái fǎng qū jiāng bīn。
所重君子道,不独愧相亲。suǒ zhòng jūn zi dào,bù dú kuì xiāng qīn。