古诗词

品令

杨无咎

水寒江静。shuǐ hán jiāng jìng。
浸一抹、青山影。jìn yī mǒ qīng shān yǐng。
楼外指点渔村近。lóu wài zhǐ diǎn yú cūn jìn。
笛声谁喷。dí shēng shuí pēn。
惊起宾鸿阵。jīng qǐ bīn hóng zhèn。
往事总归眉际恨。wǎng shì zǒng guī méi jì hèn。
这相思、□□谁问。zhè xiāng sī shuí wèn。
泪痕空把罗襟印。lèi hén kōng bǎ luó jīn yìn。
泪应尽。lèi yīng jǐn。
争奈情无尽。zhēng nài qíng wú jǐn。

扬无咎

宋临江军清江(今江西樟树西南)人,字补之,一作名补之,字无咎,号逃禅老人,又号清夷长者、紫阳居士。自称为草玄扬子雲後裔,故其书姓从「扌」不从「木」。宋高宗时,以耻附秦桧,累徵不起。晚寓洪州南昌。向芗林晚年居新淦芗林,二人常诗酒唱和。宋孝宗乾道七年(西元一一七一年)卒,年七十五《全宋词·册二》。善书画,所画水墨人物师法李龙眠,尤擅墨梅,变水墨点瓣为白描圈线,显梅之清疏淡雅,有「透梅肝胆入梅心」之誉。传世作品有乾道元年(西元一一六五年)作《四梅图》巻及《雪梅图》巻,《雪梅图》巻首有扬补之自用印三方,巻末有海野老农题诗并识。书学欧阳率更,笔势劲利。亦工词,有《逃禅词》一巻,风格婉丽,收入《宋六十名家词》。事见《皇宋书录·巻下》、《图绘宝鉴·巻四》、《书史会要·巻六》。 扬无咎的作品>>

猜您喜欢

永遇乐

杨无咎

黄叶缤纷,碧江清浅,锦水秋暮。huáng yè bīn fēn,bì jiāng qīng qiǎn,jǐn shuǐ qiū mù。
画鼓冬冬,高牙飐飐,离棹无由驻。huà gǔ dōng dōng,gāo yá zhǎn zhǎn,lí zhào wú yóu zhù。
波声笳韵,芦花蓼穗,翻作别离情绪。bō shēng jiā yùn,lú huā liǎo suì,fān zuò bié lí qíng xù。
须知道、风流太守,未尝恝情来去。xū zhī dào fēng liú tài shǒu,wèi cháng jiá qíng lái qù。
那堪对此,来时单骑,去也文鸳得侣。nà kān duì cǐ,lái shí dān qí,qù yě wén yuān dé lǚ。
绣被熏香,蓬窗听雨,还解知人否。xiù bèi xūn xiāng,péng chuāng tīng yǔ,hái jiě zhī rén fǒu。
一川风月,满堤杨柳,今夜酒醒何处。yī chuān fēng yuè,mǎn dī yáng liǔ,jīn yè jiǔ xǐng hé chù。
调疏呵,双栖正稳,慢摇去橹。diào shū hē,shuāng qī zhèng wěn,màn yáo qù lǔ。

御街行

杨无咎

平生厌见花时节。píng shēng yàn jiàn huā shí jié。
惟只爱、梅花发。wéi zhǐ ài méi huā fā。
破寒迎腊吐幽姿,占断一番清绝。pò hán yíng là tǔ yōu zī,zhàn duàn yī fān qīng jué。
照溪印月,带烟和雨,傍竹仍藏雪。zhào xī yìn yuè,dài yān hé yǔ,bàng zhú réng cáng xuě。
松煤淡出宜孤洁。sōng méi dàn chū yí gū jié。
最嫌把、铅华说。zuì xián bǎ qiān huá shuō。
暗香销尽欲飘零,须得笛声呜咽。àn xiāng xiāo jǐn yù piāo líng,xū dé dí shēng wū yàn。
这些风味,自家领略,莫与傍人说。zhè xiē fēng wèi,zì jiā lǐng lüè,mò yǔ bàng rén shuō。

永遇乐·其三梅子

杨无咎

风褪柔英,雨肥繁实,又还如豆。fēng tuì róu yīng,yǔ féi fán shí,yòu hái rú dòu。
玉核初成,红腮尚浅,齿软酸微透。yù hé chū chéng,hóng sāi shàng qiǎn,chǐ ruǎn suān wēi tòu。
粉墙低亚,佳人惊见,不管露沾襟袖。fěn qiáng dī yà,jiā rén jīng jiàn,bù guǎn lù zhān jīn xiù。
折一枝、钗头未插,应把手捘频嗅。zhé yī zhī chāi tóu wèi chā,yīng bǎ shǒu zùn pín xiù。
相如病酒,只因思此,免使文君眉皱。xiāng rú bìng jiǔ,zhǐ yīn sī cǐ,miǎn shǐ wén jūn méi zhòu。
入鼎调羹,攀林止渴,功业还依旧。rù dǐng diào gēng,pān lín zhǐ kě,gōng yè hái yī jiù。
看看飞燕,衔将春去,又是欲黄时候。kàn kàn fēi yàn,xián jiāng chūn qù,yòu shì yù huáng shí hòu。
争如向、金盘满捧,共君对酒。zhēng rú xiàng jīn pán mǎn pěng,gòng jūn duì jiǔ。

柳梢青

杨无咎

粉墙斜搭。fěn qiáng xié dā。
被伊勾引,不忘时霎。bèi yī gōu yǐn,bù wàng shí shà。
一夜幽香,恼人无寐,可堪开匝。yī yè yōu xiāng,nǎo rén wú mèi,kě kān kāi zā。
晓来起看芳丛,只怕里、危梢欲压。xiǎo lái qǐ kàn fāng cóng,zhǐ pà lǐ wēi shāo yù yā。
折向胆瓶,移归芸阁,休薰金鸭。zhé xiàng dǎn píng,yí guī yún gé,xiū xūn jīn yā。

柳梢青

杨无咎

雪艳烟痕。xuě yàn yān hén。
又要春色来到芳尊。yòu yào chūn sè lái dào fāng zūn。
却忆年时,月移清影,人立黄昏。què yì nián shí,yuè yí qīng yǐng,rén lì huáng hūn。
一番幽思谁论。yī fān yōu sī shuí lùn。
但永夜、空迷梦魂。dàn yǒng yè kōng mí mèng hún。
绕遍江南,缭墙深苑,水郭山村。rào biàn jiāng nán,liáo qiáng shēn yuàn,shuǐ guō shān cūn。

柳梢青

杨无咎

目断南枝。mù duàn nán zhī。
几回吟绕,长怨开迟。jǐ huí yín rào,zhǎng yuàn kāi chí。
雨浥风欺,雪侵霜妒,却恨离披。yǔ yì fēng qī,xuě qīn shuāng dù,què hèn lí pī。
欲调商鼎如期。yù diào shāng dǐng rú qī。
可奈向、骚人自悲。kě nài xiàng sāo rén zì bēi。
赖有毫端,幻成冰彩,长似芳时。lài yǒu háo duān,huàn chéng bīng cǎi,zhǎng shì fāng shí。

柳梢青

杨无咎

渐近青春,试寻红瓃,经年疏隔。jiàn jìn qīng chūn,shì xún hóng léi,jīng nián shū gé。
小立风前,恍然初见,情如相识。xiǎo lì fēng qián,huǎng rán chū jiàn,qíng rú xiāng shí。
为伊只欲颠狂,犹自把、芳心爱惜。wèi yī zhǐ yù diān kuáng,yóu zì bǎ fāng xīn ài xī。
传与东君,乞怜愁寂,不须要勒。chuán yǔ dōng jūn,qǐ lián chóu jì,bù xū yào lēi。

柳梢青

杨无咎

傲雪凌霜。ào xuě líng shuāng。
平欺寒力,搀借春光。píng qī hán lì,chān jiè chūn guāng。
步绕西湖,兴馀东阁,可奈诗肠。bù rào xī hú,xīng yú dōng gé,kě nài shī cháng。
娟娟月转回廊。juān juān yuè zhuǎn huí láng。
悄无处、安排暗香。qiāo wú chù ān pái àn xiāng。
一夜相思,几枝疏影,落在寒窗。yī yè xiāng sī,jǐ zhī shū yǐng,luò zài hán chuāng。

柳梢青

杨无咎

茅舍疏篱。máo shě shū lí。
半飘残雪,斜卧低枝。bàn piāo cán xuě,xié wò dī zhī。
可更相宜,烟笼修竹,月在寒溪。kě gèng xiāng yí,yān lóng xiū zhú,yuè zài hán xī。
亭亭伫立移时。tíng tíng zhù lì yí shí。
判瘦损、无妨为伊。pàn shòu sǔn wú fáng wèi yī。
谁赋才情,画成幽思,写入新诗。shuí fù cái qíng,huà chéng yōu sī,xiě rù xīn shī。

柳梢青

杨无咎

嫩蕊商量。nèn ruǐ shāng liàng。
无穷幽思,如对新妆。wú qióng yōu sī,rú duì xīn zhuāng。
粉面微红,檀唇羞启,忍笑含香。fěn miàn wēi hóng,tán chún xiū qǐ,rěn xiào hán xiāng。
休将春色包藏。xiū jiāng chūn sè bāo cáng。
抵死地、教人断肠。dǐ sǐ dì jiào rén duàn cháng。
莫待开残,却随明月,走上回廊。mò dài kāi cán,què suí míng yuè,zǒu shàng huí láng。

柳梢青

杨无咎

月堕霜飞。yuè duò shuāng fēi。
隔窗疏瘦,微见横枝。gé chuāng shū shòu,wēi jiàn héng zhī。
不道寒香,解随羌管,吹到屏帷。bù dào hán xiāng,jiě suí qiāng guǎn,chuī dào píng wéi。
个中风味谁知。gè zhōng fēng wèi shuí zhī。
睡乍起、乌云任敧。shuì zhà qǐ wū yún rèn jī。
嚼蕊挼英,浅颦轻笑,酒半醒时。jué ruǐ ruá yīng,qiǎn pín qīng xiào,jiǔ bàn xǐng shí。

柳梢青·其五

杨无咎

月转墙东。yuè zhuǎn qiáng dōng。
几枝寒影,一点香风。jǐ zhī hán yǐng,yī diǎn xiāng fēng。
清不成眠,醉凭诗兴,起绕珍丛。qīng bù chéng mián,zuì píng shī xīng,qǐ rào zhēn cóng。
平生只个情钟。píng shēng zhǐ gè qíng zhōng。
渐老矣、无愁可供。jiàn lǎo yǐ wú chóu kě gōng。
最是难忘,倚楼人在,横笛声中。zuì shì nán wàng,yǐ lóu rén zài,héng dí shēng zhōng。

柳梢青·其五

杨无咎

玉骨冰肌。yù gǔ bīng jī。
为谁偏好,特地相宜。wèi shuí piān hǎo,tè dì xiāng yí。
一段风流,广平休赋,和靖无诗。yī duàn fēng liú,guǎng píng xiū fù,hé jìng wú shī。
绮窗睡起春迟。qǐ chuāng shuì qǐ chūn chí。
困无力、菱花笑窥。kùn wú lì líng huā xiào kuī。
嚼蕊吹香,眉心贴处,鬓畔簪时。jué ruǐ chuī xiāng,méi xīn tiē chù,bìn pàn zān shí。

柳梢青·其五

杨无咎

为爱冰姿,画看不足,吟看不足。wèi ài bīng zī,huà kàn bù zú,yín kàn bù zú。
已恨春催,可堪风里,飞英相逐。yǐ hèn chūn cuī,kě kān fēng lǐ,fēi yīng xiāng zhú。
只应自惜高标,似羞伴、妖红媚绿。zhǐ yīng zì xī gāo biāo,shì xiū bàn yāo hóng mèi lǜ。
藏白收香,放他桃李,漫山粗俗。cáng bái shōu xiāng,fàng tā táo lǐ,màn shān cū sú。

柳梢青·其五

杨无咎

水曲山傍。shuǐ qū shān bàng。
寒梢冷蕊,隐映修篁。hán shāo lěng ruǐ,yǐn yìng xiū huáng。
细细吹香,疏疏沈影,恼断回肠。xì xì chuī xiāng,shū shū shěn yǐng,nǎo duàn huí cháng。
为伊驻马横塘。wèi yī zhù mǎ héng táng。
漫立尽、烟村夕阳。màn lì jǐn yān cūn xī yáng。
空袅吟鞭,几多诗句,不入思量。kōng niǎo yín biān,jǐ duō shī jù,bù rù sī liàng。