古诗词

狱中书情上使君

程长文

妾家本住鄱阳曲,一片贞心比孤竹。qiè jiā běn zhù pó yáng qū,yī piàn zhēn xīn bǐ gū zhú。
当年二八盛容仪,红笺草隶恰如飞。dāng nián èr bā shèng róng yí,hóng jiān cǎo lì qià rú fēi。
尽日闲窗刺绣坐,有时极浦采莲归。jǐn rì xián chuāng cì xiù zuò,yǒu shí jí pǔ cǎi lián guī。
谁道居贫守都邑,幽闺寂寞无人识。shuí dào jū pín shǒu dōu yì,yōu guī jì mò wú rén shí。
海燕朝归衾枕寒,山花夜落阶墀湿。hǎi yàn cháo guī qīn zhěn hán,shān huā yè luò jiē chí shī。
强暴之男何所为,手持白刃向帘帏。qiáng bào zhī nán hé suǒ wèi,shǒu chí bái rèn xiàng lián wéi。
一命任从刀下死,千金岂受暗中欺。yī mìng rèn cóng dāo xià sǐ,qiān jīn qǐ shòu àn zhōng qī。
我心匪石情难转,志夺秋霜意不移。wǒ xīn fěi shí qíng nán zhuǎn,zhì duó qiū shuāng yì bù yí。
血溅罗衣终不恨,疮黏锦袖亦何辞。xuè jiàn luó yī zhōng bù hèn,chuāng nián jǐn xiù yì hé cí。
县僚曾未知情绪,即便教人絷囹圄。xiàn liáo céng wèi zhī qíng xù,jí biàn jiào rén zhí líng yǔ。
朱唇滴沥独衔冤,玉箸阑干叹非所。zhū chún dī lì dú xián yuān,yù zhù lán gàn tàn fēi suǒ。
十月寒更堪思人,一闻击柝一伤神。shí yuè hán gèng kān sī rén,yī wén jī tuò yī shāng shén。
高髻不梳云已散,蛾眉罢扫月仍新。gāo jì bù shū yún yǐ sàn,é méi bà sǎo yuè réng xīn。
三尺严章难可越,百年心事向谁说。sān chǐ yán zhāng nán kě yuè,bǎi nián xīn shì xiàng shuí shuō。
但看洗雪出圜扉,始信白圭无玷缺。dàn kàn xǐ xuě chū huán fēi,shǐ xìn bái guī wú diàn quē。

程长文

女郎。鄱阳(今江西鄱阳)人。为强暴诬而入狱,乃于狱中作诗陈情,献刺史鸣冤。事迹据其诗推知。《全唐诗》存诗3首。 程长文的作品>>

猜您喜欢

春闺怨

程长文

绮陌香飘柳如线,时光瞬息如流电。qǐ mò xiāng piāo liǔ rú xiàn,shí guāng shùn xī rú liú diàn。
良人何处事功名,十载相思不相见。liáng rén hé chù shì gōng míng,shí zài xiāng sī bù xiāng jiàn。

铜雀台怨

程长文

君王去后行人绝,箫筝不响歌喉咽。jūn wáng qù hòu xíng rén jué,xiāo zhēng bù xiǎng gē hóu yàn。
雄剑无威光彩沈,宝琴零落金星灭。xióng jiàn wú wēi guāng cǎi shěn,bǎo qín líng luò jīn xīng miè。
玉阶寂寞坠秋露,月照当时歌舞处。yù jiē jì mò zhuì qiū lù,yuè zhào dāng shí gē wǔ chù。
当时歌舞人不回,化为今日西陵灰。dāng shí gē wǔ rén bù huí,huà wèi jīn rì xī líng huī。