古诗词

寒食洛阳道

吴融

路岐无乐处,时节倍思家。lù qí wú lè chù,shí jié bèi sī jiā。
彩索扬轻吹,黄鹂啼落花。cǎi suǒ yáng qīng chuī,huáng lí tí luò huā。
连乾驰宝马,历禄斗香车。lián qián chí bǎo mǎ,lì lù dòu xiāng chē。
行客胜回首,看看春日斜。xíng kè shèng huí shǒu,kàn kàn chūn rì xié。
吴融

吴融

吴融,唐代诗人。字子华,越州山阴(今浙江绍兴)人。吴融生于唐宣宗大中四年(850),卒于唐昭宗天复三年(903),享年五十四岁。他生当晚唐后期,一个较前期更为混乱、矛盾、黑暗的时代,他死后三年,曾经盛极一时的大唐帝国也就走入历史了,因此,吴融可以说是整个大唐帝国走向灭亡的见证者之一。 吴融的作品>>

猜您喜欢

奉和御制

吴融

岳寺清秋霁,宸游永日闲。yuè sì qīng qiū jì,chén yóu yǒng rì xián。
霓旌森物外,凤吹落人间。ní jīng sēn wù wài,fèng chuī luò rén jiān。
玉漱穿城水,屏开对阙山。yù shù chuān chéng shuǐ,píng kāi duì quē shān。
皆知圣情悦,丽藻洒芳兰。jiē zhī shèng qíng yuè,lì zǎo sǎ fāng lán。

和集贤相公西溪侍宴观竞渡

吴融

片水耸层桥,祥烟霭庆霄。piàn shuǐ sǒng céng qiáo,xiáng yān ǎi qìng xiāo。
昼花铺广宴,晴电闪飞桡。zhòu huā pù guǎng yàn,qíng diàn shǎn fēi ráo。
浪叠摇仙仗,风微定彩标。làng dié yáo xiān zhàng,fēng wēi dìng cǎi biāo。
都人同盛观,不觉在行朝。dōu rén tóng shèng guān,bù jué zài xíng cháo。

题豪家故池

吴融

岁久无泉引,春来仰雨流。suì jiǔ wú quán yǐn,chūn lái yǎng yǔ liú。
萍枯黏朽槛,沙浅露沈舟。píng kū nián xiǔ kǎn,shā qiǎn lù shěn zhōu。
照影人何在,持竿客寄游。zhào yǐng rén hé zài,chí gān kè jì yóu。
翛然兴废外,回首谢眠鸥。xiāo rán xīng fèi wài,huí shǒu xiè mián ōu。

渚宫立春书怀

吴融

春候侵残腊,江芜绿已齐。chūn hòu qīn cán là,jiāng wú lǜ yǐ qí。
风高莺啭涩,雨密雁飞低。fēng gāo yīng zhuàn sè,yǔ mì yàn fēi dī。
向日心须在,归朝路欲迷。xiàng rì xīn xū zài,guī cháo lù yù mí。
近闻惊御火,犹及灞陵西。jìn wén jīng yù huǒ,yóu jí bà líng xī。

雨后闻思归乐二首

吴融

山禽连夜叫,兼雨未尝休。shān qín lián yè jiào,jiān yǔ wèi cháng xiū。
尽道思归乐,应多离别愁。jǐn dào sī guī lè,yīng duō lí bié chóu。
我家方旅食,故国在沧洲。wǒ jiā fāng lǚ shí,gù guó zài cāng zhōu。
闻此不能寐,青灯茆屋幽。wén cǐ bù néng mèi,qīng dēng máo wū yōu。

雨后闻思归乐二首

吴融

一夜鸟飞鸣,关关彻五更。yī yè niǎo fēi míng,guān guān chè wǔ gèng。
似因归路隔,长使别魂惊。shì yīn guī lù gé,zhǎng shǐ bié hún jīng。
未省愁雨暗,就中伤月明。wèi shěng chóu yǔ àn,jiù zhōng shāng yuè míng。
须知越吟客,欹枕不胜情。xū zhī yuè yín kè,yī zhěn bù shèng qíng。

寄贯休

吴融

休公何处在,知我宦情无。xiū gōng hé chù zài,zhī wǒ huàn qíng wú。
已似冯唐老,方知武子愚。yǐ shì féng táng lǎo,fāng zhī wǔ zi yú。
一身仍更病,双阙又须趋。yī shēn réng gèng bìng,shuāng quē yòu xū qū。
若得重相见,冥心学半铢。ruò dé zhòng xiāng jiàn,míng xīn xué bàn zhū。

秋日渚宫即事

吴融

漠漠澹云烟,秋归泽国天。mò mò dàn yún yān,qiū guī zé guó tiān。
风高还促燕,雨细未妨蝉。fēng gāo hái cù yàn,yǔ xì wèi fáng chán。
静引荒城望,凉惊旅枕眠。jìng yǐn huāng chéng wàng,liáng jīng lǚ zhěn mián。
更堪憔悴里,欲泛洞庭船。gèng kān qiáo cuì lǐ,yù fàn dòng tíng chuán。

荆州寓居书怀

吴融

一室四无邻,荒郊接古津。yī shì sì wú lín,huāng jiāo jiē gǔ jīn。
幽闲消俗态,摇落露家贫。yōu xián xiāo sú tài,yáo luò lù jiā pín。
绝迹思浮海,修书懒寄秦。jué jì sī fú hǎi,xiū shū lǎn jì qín。
东西不复问,翻笑泣岐人。dōng xī bù fù wèn,fān xiào qì qí rén。

松江晚泊

吴融

树远天疑尽,江奔地欲随。shù yuǎn tiān yí jǐn,jiāng bēn dì yù suí。
孤帆落何处,残日更新离。gū fān luò hé chù,cán rì gèng xīn lí。
客是凄凉本,情为系滞枝。kè shì qī liáng běn,qíng wèi xì zhì zhī。
寸肠无计免,应只楚猿知。cùn cháng wú jì miǎn,yīng zhǐ chǔ yuán zhī。

湖州溪楼书献郑员外

吴融

危槛等飞樯,闲追晚际凉。wēi kǎn děng fēi qiáng,xián zhuī wǎn jì liáng。
青林上雨色,白鸟破溪光。qīng lín shàng yǔ sè,bái niǎo pò xī guāng。
目以高须极,心因静更伤。mù yǐ gāo xū jí,xīn yīn jìng gèng shāng。
唯公旧相许,早晚侍长杨。wéi gōng jiù xiāng xǔ,zǎo wǎn shì zhǎng yáng。

秋兴

吴融

微雨过菰苇,野居生早凉。wēi yǔ guò gū wěi,yě jū shēng zǎo liáng。
襟期渐萧洒,精爽欲飞扬。jīn qī jiàn xiāo sǎ,jīng shuǎng yù fēi yáng。
鱼买罾头活,酒沽船上香。yú mǎi zēng tóu huó,jiǔ gū chuán shàng xiāng。
不缘人不用,始道静胜忙。bù yuán rén bù yòng,shǐ dào jìng shèng máng。

端居

吴融

片雨过前汀,端居枕簟清。piàn yǔ guò qián tīng,duān jū zhěn diàn qīng。
病魔随暑退,诗思傍凉生。bìng mó suí shǔ tuì,shī sī bàng liáng shēng。
别燕殷勤语,残蝉仿佛鸣。bié yàn yīn qín yǔ,cán chán fǎng fú míng。
古来悲不尽,况我本多情。gǔ lái bēi bù jǐn,kuàng wǒ běn duō qíng。

途中

吴融

一棹归何处,苍茫落照昏。yī zhào guī hé chù,cāng máng luò zhào hūn。
无人应失路,有树始知春。wú rén yīng shī lù,yǒu shù shǐ zhī chūn。
湖岸春耕废,江城战鼓喧。hú àn chūn gēng fèi,jiāng chéng zhàn gǔ xuān。
儒冠解相误,学剑尽乘轩。rú guān jiě xiāng wù,xué jiàn jǐn chéng xuān。

西陵夜居

吴融

寒潮落远汀,暝色入柴扃。hán cháo luò yuǎn tīng,míng sè rù chái jiōng。
漏永沈沈静,灯孤的的清。lòu yǒng shěn shěn jìng,dēng gū de de qīng。
林风移宿鸟,池雨定流萤。lín fēng yí sù niǎo,chí yǔ dìng liú yíng。
尽夜成愁绝,啼蛩莫近庭。jǐn yè chéng chóu jué,tí qióng mò jìn tíng。
2601234567»