古诗词

祝风三十二韵

吴融

我有二顷田,长洲东百里。wǒ yǒu èr qǐng tián,zhǎng zhōu dōng bǎi lǐ。
环涂为之区,积葑相连纚。huán tú wèi zhī qū,jī fēng xiāng lián lí。
松江流其旁,春夏多苦水。sōng jiāng liú qí páng,chūn xià duō kǔ shuǐ。
堤防苟不时,泛滥即无已。dī fáng gǒu bù shí,fàn làn jí wú yǐ。
粤余病眠久,而复家无峙。yuè yú bìng mián jiǔ,ér fù jiā wú zhì。
田峻不胜荒,农功皆废弛。tián jùn bù shèng huāng,nóng gōng jiē fèi chí。
他稼已如云,我田方欲莳。tā jià yǐ rú yún,wǒ tián fāng yù shí。
四际上通波,兼之葭与苇。sì jì shàng tōng bō,jiān zhī jiā yǔ wěi。
是时立秋后,烟露浩凄矣。shì shí lì qiū hòu,yān lù hào qī yǐ。
虽然遣毕功,萎约都无几。suī rán qiǎn bì gōng,wēi yuē dōu wú jǐ。
如何海上风,连日从空起。rú hé hǎi shàng fēng,lián rì cóng kōng qǐ。
似欲驱沧溟,来沃具区里。shì yù qū cāng míng,lái wò jù qū lǐ。
噫嘻尔风师,吴中多豪士。yī xī ěr fēng shī,wú zhōng duō háo shì。
囷仓过九年,一粒惜如死。qūn cāng guò jiǔ nián,yī lì xī rú sǐ。
籴贱兼粜贵,凶年翻大喜。dí jiàn jiān tiào guì,xiōng nián fān dà xǐ。
只是疲羸苦,才饥须易子。zhǐ shì pí léi kǔ,cái jī xū yì zi。
余仍轗轲者,进趋年二纪。yú réng kǎn kē zhě,jìn qū nián èr jì。
秋不安一食,春不闲一晷。qiū bù ān yī shí,chūn bù xián yī guǐ。
肠回为多别,骨瘦因积毁。cháng huí wèi duō bié,gǔ shòu yīn jī huǐ。
咳唾莫逢人,揶揄空睹鬼。ké tuò mò féng rén,yé yú kōng dǔ guǐ。
中又值干戈,遑遑常转徙。zhōng yòu zhí gàn gē,huáng huáng cháng zhuǎn xǐ。
故隐茅山西,今来笠泽涘。gù yǐn máo shān xī,jīn lái lì zé sì。
荒者不复寻,葺者还有以。huāng zhě bù fù xún,qì zhě hái yǒu yǐ。
将正陶令巾,又盖姜肱被。jiāng zhèng táo lìng jīn,yòu gài jiāng gōng bèi。
不敢务有馀,有馀必骄鄙。bù gǎn wù yǒu yú,yǒu yú bì jiāo bǐ。
所期免假丐,假丐多惭耻。suǒ qī miǎn jiǎ gài,jiǎ gài duō cán chǐ。
骄鄙既不生,惭耻更能弭。jiāo bǐ jì bù shēng,cán chǐ gèng néng mǐ。
自可致逍遥,无妨阅经史。zì kě zhì xiāo yáo,wú fáng yuè jīng shǐ。
吁余将四十,满望只如此。xū yú jiāng sì shí,mǎn wàng zhǐ rú cǐ。
干泽尚多难,学稼兹复尔。gàn zé shàng duō nán,xué jià zī fù ěr。
穷达虽系命,祸福生所履。qióng dá suī xì mìng,huò fú shēng suǒ lǚ。
天不饥死余,飘风当自止。tiān bù jī sǐ yú,piāo fēng dāng zì zhǐ。
吴融

吴融

吴融,唐代诗人。字子华,越州山阴(今浙江绍兴)人。吴融生于唐宣宗大中四年(850),卒于唐昭宗天复三年(903),享年五十四岁。他生当晚唐后期,一个较前期更为混乱、矛盾、黑暗的时代,他死后三年,曾经盛极一时的大唐帝国也就走入历史了,因此,吴融可以说是整个大唐帝国走向灭亡的见证者之一。 吴融的作品>>

猜您喜欢

燕雏

吴融

掠水身犹重,偎风力尚微。lüè shuǐ shēn yóu zhòng,wēi fēng lì shàng wēi。
瓦苔难定立,檐雨忽喧归。wǎ tái nán dìng lì,yán yǔ hū xuān guī。
未识重溟远,先愁一叶飞。wèi shí zhòng míng yuǎn,xiān chóu yī yè fēi。
衔泥在他日,两两占春晖。xián ní zài tā rì,liǎng liǎng zhàn chūn huī。

新秋

吴融

白发又经秋,端居海上洲。bái fā yòu jīng qiū,duān jū hǎi shàng zhōu。
无机因事发,有涕为时流。wú jī yīn shì fā,yǒu tì wèi shí liú。
新酒乘凉压,残棋隔夜收。xīn jiǔ chéng liáng yā,cán qí gé yè shōu。
公车无路入,同拜老闲侯。gōng chē wú lù rù,tóng bài lǎo xián hóu。

题越州法华寺

吴融

寺在五峰阴,穿缘一径寻。sì zài wǔ fēng yīn,chuān yuán yī jìng xún。
云藏古殿暗,石护小房深。yún cáng gǔ diàn àn,shí hù xiǎo fáng shēn。
宿鸟连僧定,寒猿应客吟。sù niǎo lián sēng dìng,hán yuán yīng kè yín。
上方应见海,月出试登临。shàng fāng yīng jiàn hǎi,yuè chū shì dēng lín。

寒食洛阳道

吴融

路岐无乐处,时节倍思家。lù qí wú lè chù,shí jié bèi sī jiā。
彩索扬轻吹,黄鹂啼落花。cǎi suǒ yáng qīng chuī,huáng lí tí luò huā。
连乾驰宝马,历禄斗香车。lián qián chí bǎo mǎ,lì lù dòu xiāng chē。
行客胜回首,看看春日斜。xíng kè shèng huí shǒu,kàn kàn chūn rì xié。

途中

吴融

柳弱风长在,云轻雨易休。liǔ ruò fēng zhǎng zài,yún qīng yǔ yì xiū。
不劳芳草色,更惹夕阳愁。bù láo fāng cǎo sè,gèng rě xī yáng chóu。
万里独归去,五陵无与游。wàn lǐ dú guī qù,wǔ líng wú yǔ yóu。
春心渐伤尽,何处有高楼。chūn xīn jiàn shāng jǐn,hé chù yǒu gāo lóu。

出潼关

吴融

重门随地险,一径入天开。zhòng mén suí dì xiǎn,yī jìng rù tiān kāi。
华岳眼前尽,黄河脚底来。huá yuè yǎn qián jǐn,huáng hé jiǎo dǐ lái。
飞轩何满路,丹陛正求才。fēi xuān hé mǎn lù,dān bì zhèng qiú cái。
独我疏慵质,飘然又此回。dú wǒ shū yōng zhì,piāo rán yòu cǐ huí。

春寒

吴融

固教梅忍落,休与杏藏娇。gù jiào méi rěn luò,xiū yǔ xìng cáng jiāo。
已过冬疑剩,将来暖未饶。yǐ guò dōng yí shèng,jiāng lái nuǎn wèi ráo。
玉阶残雪在,罗荐暗魂销。yù jiē cán xuě zài,luó jiàn àn hún xiāo。
莫问王孙事,烟芜正寂寥。mò wèn wáng sūn shì,yān wú zhèng jì liáo。

早发

吴融

天边月初落,马上梦犹残。tiān biān yuè chū luò,mǎ shàng mèng yóu cán。
关树苍苍晓,玉阶澹澹寒。guān shù cāng cāng xiǎo,yù jiē dàn dàn hán。
宦游终自苦,身世静堪观。huàn yóu zhōng zì kǔ,shēn shì jìng kān guān。
争似山中隐,和云枕碧湍。zhēng shì shān zhōng yǐn,hé yún zhěn bì tuān。

送策上人

吴融

昨来非有意,今去亦无心。zuó lái fēi yǒu yì,jīn qù yì wú xīn。
阙下抛新院,江南指旧林。quē xià pāo xīn yuàn,jiāng nán zhǐ jiù lín。
瓶添新涧绿,笠卸晚峰阴。píng tiān xīn jiàn lǜ,lì xiè wǎn fēng yīn。
八字如相许,终辞尺组寻。bā zì rú xiāng xǔ,zhōng cí chǐ zǔ xún。

和诸学士秋夕禁直偶

吴融

大华积秋雪,禁闱生夜寒。dà huá jī qiū xuě,jìn wéi shēng yè hán。
砚冰忧诏急,灯烬惜更残。yàn bīng yōu zhào jí,dēng jìn xī gèng cán。
正遂攀稽愿,翻追访戴欢。zhèng suì pān jī yuàn,fān zhuī fǎng dài huān。
更为三日约,高兴未将阑。gèng wèi sān rì yuē,gāo xīng wèi jiāng lán。

蛱蝶

吴融

两两自依依,南园烟露微。liǎng liǎng zì yī yī,nán yuán yān lù wēi。
住时须并住,飞处要交飞。zhù shí xū bìng zhù,fēi chù yào jiāo fēi。
草浅忧惊吹,花残惜晚晖。cǎo qiǎn yōu jīng chuī,huā cán xī wǎn huī。
长交撷芳女,夜梦远人归。zhǎng jiāo xié fāng nǚ,yè mèng yuǎn rén guī。

登途怀友人

吴融

日落野原秀,雨馀云物闲。rì luò yě yuán xiù,yǔ yú yún wù xián。
清时正愁绝,高处正跻攀。qīng shí zhèng chóu jué,gāo chù zhèng jī pān。
京洛遥天外,江河战鼓间。jīng luò yáo tiān wài,jiāng hé zhàn gǔ jiān。
孤怀欲谁寄,应望塞鸿还。gū huái yù shuí jì,yīng wàng sāi hóng hái。

闻蝉

吴融

夏在先催过,秋赊已被迎。xià zài xiān cuī guò,qiū shē yǐ bèi yíng。
自应人不会,莫道物无情。zì yīng rén bù huì,mò dào wù wú qíng。
木叶纵未落,鬓丝还易生。mù yè zòng wèi luò,bìn sī hái yì shēng。
西风正相乱,休上夕阳城。xī fēng zhèng xiāng luàn,xiū shàng xī yáng chéng。

红白牡丹

吴融

不必繁弦不必歌,静中相对更情多。bù bì fán xián bù bì gē,jìng zhōng xiāng duì gèng qíng duō。
殷鲜一半霞分绮,洁澈旁边月飐波。yīn xiān yī bàn xiá fēn qǐ,jié chè páng biān yuè zhǎn bō。
看久愿成庄叟梦,惜留须倩鲁阳戈。kàn jiǔ yuàn chéng zhuāng sǒu mèng,xī liú xū qiàn lǔ yáng gē。
重来应共今来别,风堕香残衬绿莎。zhòng lái yīng gòng jīn lái bié,fēng duò xiāng cán chèn lǜ shā。

偶题

吴融

贱子曾尘国士知,登门倒屣忆当时。jiàn zi céng chén guó shì zhī,dēng mén dào xǐ yì dāng shí。
西州酌尽看花酒,东阁编成咏雪诗。xī zhōu zhuó jǐn kàn huā jiǔ,dōng gé biān chéng yǒng xuě shī。
莫道精灵无伯有,寻闻任侠报爰丝。mò dào jīng líng wú bó yǒu,xún wén rèn xiá bào yuán sī。
乌衣旧宅犹能认,粉竹金松一两枝。wū yī jiù zhái yóu néng rèn,fěn zhú jīn sōng yī liǎng zhī。
2601234567»