古诗词

送薛逢之宣州谒废使

皎然

六月鹏尽化,鸿飞独冥冥。liù yuè péng jǐn huà,hóng fēi dú míng míng。
秋烽家不定,险路客频经。qiū fēng jiā bù dìng,xiǎn lù kè pín jīng。
牛渚何时到,渔船几处停。niú zhǔ hé shí dào,yú chuán jǐ chù tíng。
遥知咏史夜,谢守月中听。yáo zhī yǒng shǐ yè,xiè shǒu yuè zhōng tīng。
皎然

皎然

僧皎然(730-799),俗姓谢,字清昼,湖州(浙江吴兴)人,是中国山水诗创始人谢灵运的十世孙,唐代著名诗人、茶僧,吴兴杼山妙喜寺主持,在文学、佛学、茶学等方面颇有造诣。与颜真卿、灵澈、陆羽等和诗,现存皎然470首诗。多为送别酬答之作。情调闲适,语言简淡。皎然的诗歌理论著作《诗式》。 皎然的作品>>

猜您喜欢

酬张明府

皎然

爱君诗思动禅心,使我休吟待鹤吟。ài jūn shī sī dòng chán xīn,shǐ wǒ xiū yín dài hè yín。
更说郡中黄霸在,朝朝无事许招寻。gèng shuō jùn zhōng huáng bà zài,cháo cháo wú shì xǔ zhāo xún。

劳山居寄呈吴处士

皎然

官居鼎鼐古今无,名士才臣独一余。guān jū dǐng nài gǔ jīn wú,míng shì cái chén dú yī yú。
贤阁御题龙墨灿,诏归补衮在须臾。xián gé yù tí lóng mò càn,zhào guī bǔ gǔn zài xū yú。

塞下曲二首

皎然

寒塞无因见落梅,胡人吹入笛声来。hán sāi wú yīn jiàn luò méi,hú rén chuī rù dí shēng lái。
劳劳亭上春应度,夜夜城南战未回。láo láo tíng shàng chūn yīng dù,yè yè chéng nán zhàn wèi huí。

塞下曲二首

皎然

都护今年破武威,胡沙万里鸟空飞。dōu hù jīn nián pò wǔ wēi,hú shā wàn lǐ niǎo kōng fēi。
旄竿瀚海扫云出,毡骑天山蹋雪归。máo gān hàn hǎi sǎo yún chū,zhān qí tiān shān tà xuě guī。

赤松

皎然

缘岸蒙笼出见天,晴沙沥沥水溅溅。yuán àn méng lóng chū jiàn tiān,qíng shā lì lì shuǐ jiàn jiàn。
何处羽人长洗药,残花无数逐流泉。hé chù yǔ rén zhǎng xǐ yào,cán huā wú shù zhú liú quán。

戏题松树

皎然

为爱松声听不足,每逢松树遂忘还。wèi ài sōng shēng tīng bù zú,měi féng sōng shù suì wàng hái。
翛然此外更何事,笑向闲云似我闲。xiāo rán cǐ wài gèng hé shì,xiào xiàng xián yún shì wǒ xián。

戏题二首

皎然

看饮逢歌日屡曛,我身何似系浮云。kàn yǐn féng gē rì lǚ xūn,wǒ shēn hé shì xì fú yún。
时人不解野僧意,归去溪头作鸟群。shí rén bù jiě yě sēng yì,guī qù xī tóu zuò niǎo qún。

戏题二首

皎然

喧喧共在是非间,终日谁知我自闲。xuān xuān gòng zài shì fēi jiān,zhōng rì shuí zhī wǒ zì xián。
偶客狂歌何所为,欲于人事强相关。ǒu kè kuáng gē hé suǒ wèi,yù yú rén shì qiáng xiāng guān。

送商季皋

皎然

比来知尔有诗名,莫恨东归学未成。bǐ lái zhī ěr yǒu shī míng,mò hèn dōng guī xué wèi chéng。
新丰有酒为我饮,消取故园伤别情。xīn fēng yǒu jiǔ wèi wǒ yǐn,xiāo qǔ gù yuán shāng bié qíng。

酬郑判官湖上见赠

皎然

岁岁湖南隐已成,如何星使忽知名。suì suì hú nán yǐn yǐ chéng,rú hé xīng shǐ hū zhī míng。
沙鸥惯识无心客,今日逢君不解惊。shā ōu guàn shí wú xīn kè,jīn rì féng jūn bù jiě jīng。

送别

皎然

闻说情人怨别情,霜天淅沥在寒城。wén shuō qíng rén yuàn bié qíng,shuāng tiān xī lì zài hán chéng。
长宵漫漫角声发,禅子无心恨亦生。zhǎng xiāo màn màn jiǎo shēng fā,chán zi wú xīn hèn yì shēng。

昭君怨

皎然

自倚婵娟望主恩,谁知美恶忽相翻。zì yǐ chán juān wàng zhǔ ēn,shuí zhī měi è hū xiāng fān。
黄金不买汉宫貌,青冢空埋胡地魂。huáng jīn bù mǎi hàn gōng mào,qīng zhǒng kōng mái hú dì hún。

冬日遥

皎然

仁坊标绝境,廉守蹑高踪。rén fāng biāo jué jìng,lián shǒu niè gāo zōng。
天晓才分刹,风传欲尽钟。tiān xiǎo cái fēn shā,fēng chuán yù jǐn zhōng。
城中归路远,湖上碧山重。chéng zhōng guī lù yuǎn,hú shàng bì shān zhòng。
水照千花界,云开七叶峰。shuǐ zhào qiān huā jiè,yún kāi qī yè fēng。
寒芳艾绶满,空翠白纶浓。hán fāng ài shòu mǎn,kōng cuì bái lún nóng。
逸韵知难继,佳游恨不逢。yì yùn zhī nán jì,jiā yóu hèn bù féng。
仍闻抚禅石,为我久从容。réng wén fǔ chán shí,wèi wǒ jiǔ cóng róng。

秋日遥和卢使君游何山寺宿扬上人房论涅槃经义

皎然

江郡当秋景,期将道者同。jiāng jùn dāng qiū jǐng,qī jiāng dào zhě tóng。
迹高怜竹寺,夜静赏莲宫。jì gāo lián zhú sì,yè jìng shǎng lián gōng。
古磬清霜下,寒山晓月中。gǔ qìng qīng shuāng xià,hán shān xiǎo yuè zhōng。
诗情缘境发,法性寄筌空。shī qíng yuán jìng fā,fǎ xìng jì quán kōng。
翻译推南本,何人继谢公。fān yì tuī nán běn,hé rén jì xiè gōng。

酬薛员外谊见戏一首

皎然

方知正始作,丽掩碧云诗。fāng zhī zhèng shǐ zuò,lì yǎn bì yún shī。
文彩盈怀袖,风规发咏思。wén cǎi yíng huái xiù,fēng guī fā yǒng sī。
遗弓逢大敌,摩垒怯偏师。yí gōng féng dà dí,mó lěi qiè piān shī。
频有移书让,多惭系组迟。pín yǒu yí shū ràng,duō cán xì zǔ chí。
浅才迂且拙,虚誉喜还疑。qiǎn cái yū qiě zhuō,xū yù xǐ hái yí。
犹倚披沙鉴,长歌向子期。yóu yǐ pī shā jiàn,zhǎng gē xiàng zi qī。