古诗词

戛铜碗为龙吟歌

皎然

逸僧戛碗为龙吟,世上未曾闻此音。yì sēng jiá wǎn wèi lóng yín,shì shàng wèi céng wén cǐ yīn。
一从太尉房公赏,遂使秦人传至今。yī cóng tài wèi fáng gōng shǎng,suì shǐ qín rén chuán zhì jīn。
初戛徐徐声渐显,乐音不管何人辨。chū jiá xú xú shēng jiàn xiǎn,lè yīn bù guǎn hé rén biàn。
似出龙泉万丈底,乍怪声来近而远。shì chū lóng quán wàn zhàng dǐ,zhà guài shēng lái jìn ér yuǎn。
未必全繇戛者功,真生虚无非碗中。wèi bì quán yáo jiá zhě gōng,zhēn shēng xū wú fēi wǎn zhōng。
寥亮掩清笛,萦回凌细风。liáo liàng yǎn qīng dí,yíng huí líng xì fēng。
遥闻不断在烟杪,万籁无声天境空。yáo wén bù duàn zài yān miǎo,wàn lài wú shēng tiān jìng kōng。
乍向天台宿华顶,秋宵一吟更清迥。zhà xiàng tiān tái sù huá dǐng,qiū xiāo yī yín gèng qīng jiǒng。
能令听者易常性,忧人忘忧躁人静。néng lìng tīng zhě yì cháng xìng,yōu rén wàng yōu zào rén jìng。
今日铿锽江上闻,蛟螭奔飞如得群。jīn rì kēng huáng jiāng shàng wén,jiāo chī bēn fēi rú dé qún。
声过阴岭恐成雨,响驻晴天将起云。shēng guò yīn lǐng kǒng chéng yǔ,xiǎng zhù qíng tiān jiāng qǐ yún。
坐来吟尽空江碧,却寻向者听无迹。zuò lái yín jǐn kōng jiāng bì,què xún xiàng zhě tīng wú jì。
人生万事将此同,暮贱朝荣动还寂。rén shēng wàn shì jiāng cǐ tóng,mù jiàn cháo róng dòng hái jì。
皎然

皎然

僧皎然(730-799),俗姓谢,字清昼,湖州(浙江吴兴)人,是中国山水诗创始人谢灵运的十世孙,唐代著名诗人、茶僧,吴兴杼山妙喜寺主持,在文学、佛学、茶学等方面颇有造诣。与颜真卿、灵澈、陆羽等和诗,现存皎然470首诗。多为送别酬答之作。情调闲适,语言简淡。皎然的诗歌理论著作《诗式》。 皎然的作品>>

猜您喜欢

寻陆鸿渐不遇

皎然

移家虽带郭,野径入桑麻。yí jiā suī dài guō,yě jìng rù sāng má。
近种篱边菊,秋来未着花。jìn zhǒng lí biān jú,qiū lái wèi zhe huā。
扣门无犬吠,欲去问西家。kòu mén wú quǎn fèi,yù qù wèn xī jiā。
报道山中去,归来每日斜。bào dào shān zhōng qù,guī lái měi rì xié。

皎然

皎然

楚水清风生,扬舲泛月行。chǔ shuǐ qīng fēng shēng,yáng líng fàn yuè xíng。
荻洲寒露彩,雷岸曙潮声。dí zhōu hán lù cǎi,léi àn shǔ cháo shēng。
东道思才子,西人望客卿。dōng dào sī cái zi,xī rén wàng kè qīng。
从来金谷集,相继有诗名。cóng lái jīn gǔ jí,xiāng jì yǒu shī míng。

酬秦山人系题赠

皎然

出斋步杉影,手自开禅扉。chū zhāi bù shān yǐng,shǒu zì kāi chán fēi。
花满不污地,云多从触衣。huā mǎn bù wū dì,yún duō cóng chù yī。
思山石藓净,款客露葵肥。sī shān shí xiǎn jìng,kuǎn kè lù kuí féi。
果得宗居士,论心到极微。guǒ dé zōng jū shì,lùn xīn dào jí wēi。

奉酬袁使君高寺院新亭对雨

皎然

兹亭迹素浅,胜事并随公。zī tíng jì sù qiǎn,shèng shì bìng suí gōng。
法界飘香雨,禅窗洒竹风。fǎ jiè piāo xiāng yǔ,chán chuāng sǎ zhú fēng。
浮烟披夕景,高鹤下秋空。fú yān pī xī jǐng,gāo hè xià qiū kōng。
冥寂四山久,宁期此会同。míng jì sì shān jiǔ,níng qī cǐ huì tóng。

奉酬颜使君真卿见过郭中寺寺无山水之赏故予述其意以答焉

皎然

州西柳家寺,禅舍隐人间。zhōu xī liǔ jiā sì,chán shě yǐn rén jiān。
证性轻观水,栖心不买山。zhèng xìng qīng guān shuǐ,qī xīn bù mǎi shān。
履声知客贵,云影悟身闲。lǚ shēng zhī kè guì,yún yǐng wù shēn xián。
彦会前贤事,方今可得攀。yàn huì qián xián shì,fāng jīn kě dé pān。

酬乌程杨明府华雨后小亭对月见呈

皎然

夜凉喜无讼,霁色摇闲情。yè liáng xǐ wú sòng,jì sè yáo xián qíng。
暑退不因雨,陶家风自清。shǔ tuì bù yīn yǔ,táo jiā fēng zì qīng。
凝弦停片景,发咏静秋声。níng xián tíng piàn jǐng,fā yǒng jìng qiū shēng。
何事禅中隐,诗题忽记名。hé shì chán zhōng yǐn,shī tí hū jì míng。

自苏州访医回酬卢士关判官见赠

皎然

寻医初疾理,忽忆故山云。xún yī chū jí lǐ,hū yì gù shān yún。
远访桑公子,还依柳使君。yuǎn fǎng sāng gōng zi,hái yī liǔ shǐ jūn。
周旋承惠爱,佩服比兰薰。zhōu xuán chéng huì ài,pèi fú bǐ lán xūn。
从事因高唱,秋风起处闻。cóng shì yīn gāo chàng,qiū fēng qǐ chù wén。

题沈

皎然

何处好攀跻,新亭俯旧溪。hé chù hǎo pān jī,xīn tíng fǔ jiù xī。
坐中千里近,檐下四山低。zuò zhōng qiān lǐ jìn,yán xià sì shān dī。
小浦依林曲,回塘绕郭西。xiǎo pǔ yī lín qū,huí táng rào guō xī。
桃花春满地,归路莫相迷。táo huā chūn mǎn dì,guī lù mò xiāng mí。

送卢仲舒移家海陵

皎然

世故多离散,东西不可嗟。shì gù duō lí sàn,dōng xī bù kě jiē。
小秦非本国,楚塞复移家。xiǎo qín fēi běn guó,chǔ sāi fù yí jiā。
海岛无邻里,盐居少物华。hǎi dǎo wú lín lǐ,yán jū shǎo wù huá。
山中吟夜月,相送在天涯。shān zhōng yín yè yuè,xiāng sòng zài tiān yá。

陪卢使君登楼送方

皎然

万里汀洲上,东楼欲别难。wàn lǐ tīng zhōu shàng,dōng lóu yù bié nán。
春风潮水漫,正月柳条寒。chūn fēng cháo shuǐ màn,zhèng yuè liǔ tiáo hán。
旅逸逢渔浦,清高爱鸟冠。lǚ yì féng yú pǔ,qīng gāo ài niǎo guān。
云山宁不起,今日向长安。yún shān níng bù qǐ,jīn rì xiàng zhǎng ān。

同裴录事楼上望

皎然

退食高楼上,湖山向晚晴。tuì shí gāo lóu shàng,hú shān xiàng wǎn qíng。
桐花落万井,月影出重城。tóng huā luò wàn jǐng,yuè yǐng chū zhòng chéng。
水竹凉风起,帘帏暑气清。shuǐ zhú liáng fēng qǐ,lián wéi shǔ qì qīng。
萧萧独无事,因见涖人情。xiāo xiāo dú wú shì,yīn jiàn lì rén qíng。

送秘上人游京

皎然

共君方异路,山伴与谁同。gòng jūn fāng yì lù,shān bàn yǔ shuí tóng。
日冷行人少,时清古镇空。rì lěng xíng rén shǎo,shí qīng gǔ zhèn kōng。
暖瓶和雪水,鸣锡带江风。nuǎn píng hé xuě shuǐ,míng xī dài jiāng fēng。
撩乱终南色,遥应入梦中。liāo luàn zhōng nán sè,yáo yīng rù mèng zhōng。

赋得

皎然

万里巴江外,三声月峡深。wàn lǐ bā jiāng wài,sān shēng yuè xiá shēn。
何年有此路,几客共沾襟。hé nián yǒu cǐ lù,jǐ kè gòng zhān jīn。
断壁分垂影,流泉入苦吟。duàn bì fēn chuí yǐng,liú quán rù kǔ yín。
悽凉离别后,闻此更伤心。qī liáng lí bié hòu,wén cǐ gèng shāng xīn。

南楼望月

皎然

夜月家家望,亭亭爱此楼。yè yuè jiā jiā wàng,tíng tíng ài cǐ lóu。
纤云溪上断,疏柳影中秋。xiān yún xī shàng duàn,shū liǔ yǐng zhōng qiū。
渐映千峰出,遥分万派流。jiàn yìng qiān fēng chū,yáo fēn wàn pài liú。
关山谁复见,应独起边愁。guān shān shuí fù jiàn,yīng dú qǐ biān chóu。

宿吴匡山破寺

皎然

双峰百战后,真界满尘埃。shuāng fēng bǎi zhàn hòu,zhēn jiè mǎn chén āi。
蔓草缘空壁,悲风起故台。màn cǎo yuán kōng bì,bēi fēng qǐ gù tái。
野花寒更发,山月暝还来。yě huā hán gèng fā,shān yuè míng hái lái。
何事池中水,东流独不回。hé shì chí zhōng shuǐ,dōng liú dú bù huí。
4201234567»