古诗词

戛铜碗为龙吟歌

皎然

逸僧戛碗为龙吟,世上未曾闻此音。yì sēng jiá wǎn wèi lóng yín,shì shàng wèi céng wén cǐ yīn。
一从太尉房公赏,遂使秦人传至今。yī cóng tài wèi fáng gōng shǎng,suì shǐ qín rén chuán zhì jīn。
初戛徐徐声渐显,乐音不管何人辨。chū jiá xú xú shēng jiàn xiǎn,lè yīn bù guǎn hé rén biàn。
似出龙泉万丈底,乍怪声来近而远。shì chū lóng quán wàn zhàng dǐ,zhà guài shēng lái jìn ér yuǎn。
未必全繇戛者功,真生虚无非碗中。wèi bì quán yáo jiá zhě gōng,zhēn shēng xū wú fēi wǎn zhōng。
寥亮掩清笛,萦回凌细风。liáo liàng yǎn qīng dí,yíng huí líng xì fēng。
遥闻不断在烟杪,万籁无声天境空。yáo wén bù duàn zài yān miǎo,wàn lài wú shēng tiān jìng kōng。
乍向天台宿华顶,秋宵一吟更清迥。zhà xiàng tiān tái sù huá dǐng,qiū xiāo yī yín gèng qīng jiǒng。
能令听者易常性,忧人忘忧躁人静。néng lìng tīng zhě yì cháng xìng,yōu rén wàng yōu zào rén jìng。
今日铿锽江上闻,蛟螭奔飞如得群。jīn rì kēng huáng jiāng shàng wén,jiāo chī bēn fēi rú dé qún。
声过阴岭恐成雨,响驻晴天将起云。shēng guò yīn lǐng kǒng chéng yǔ,xiǎng zhù qíng tiān jiāng qǐ yún。
坐来吟尽空江碧,却寻向者听无迹。zuò lái yín jǐn kōng jiāng bì,què xún xiàng zhě tīng wú jì。
人生万事将此同,暮贱朝荣动还寂。rén shēng wàn shì jiāng cǐ tóng,mù jiàn cháo róng dòng hái jì。
皎然

皎然

僧皎然(730-799),俗姓谢,字清昼,湖州(浙江吴兴)人,是中国山水诗创始人谢灵运的十世孙,唐代著名诗人、茶僧,吴兴杼山妙喜寺主持,在文学、佛学、茶学等方面颇有造诣。与颜真卿、灵澈、陆羽等和诗,现存皎然470首诗。多为送别酬答之作。情调闲适,语言简淡。皎然的诗歌理论著作《诗式》。 皎然的作品>>

猜您喜欢

赠柳喜得嵩山法门自号嵩山老

皎然

一见嵩山老,吾生恨太迟。yī jiàn sōng shān lǎo,wú shēng hèn tài chí。
问君年几许,曾出上皇时。wèn jūn nián jǐ xǔ,céng chū shàng huáng shí。

酬李补阙纾

皎然

不住东林寺,云泉处处行。bù zhù dōng lín sì,yún quán chù chù xíng。
近臣那得识,禅客本无名。jìn chén nà dé shí,chán kè běn wú míng。

湖南兰若示大乘诸公

皎然

未到无为岸,空怜不系舟。wèi dào wú wèi àn,kōng lián bù xì zhōu。
东山白云意,岁晚尚悠悠。dōng shān bái yún yì,suì wǎn shàng yōu yōu。

皎然

山僧虽不饮,酤酒引陶潜。shān sēng suī bù yǐn,gū jiǔ yǐn táo qián。
此意无人别,多为俗士嫌。cǐ yì wú rén bié,duō wèi sú shì xián。

秋居法华寺下院望高顶

皎然

峰色秋天见,松声静夜闻。fēng sè qiū tiān jiàn,sōng shēng jìng yè wén。
影孤长不出,行道在寒云。yǐng gū zhǎng bù chū,xíng dào zài hán yún。

赠韦早

皎然

只将陶与谢,终日可忘情。zhǐ jiāng táo yǔ xiè,zhōng rì kě wàng qíng。
不欲多相识,逢人懒道名。bù yù duō xiāng shí,féng rén lǎn dào míng。

戏呈薛彝

皎然

山僧不厌野,才子会须狂。shān sēng bù yàn yě,cái zi huì xū kuáng。
何处销君兴,春风摆绿杨。hé chù xiāo jūn xīng,chūn fēng bǎi lǜ yáng。

赠颜主簿

皎然

汉家仪礼盛,名教出诸颜。hàn jiā yí lǐ shèng,míng jiào chū zhū yán。
更见尚书后,能文在子山。gèng jiàn shàng shū hòu,néng wén zài zi shān。

赠融上人

皎然

常爱西林寺,池中月出时。cháng ài xī lín sì,chí zhōng yuè chū shí。
芭蕉一片叶,书取寄吾师。bā jiāo yī piàn yè,shū qǔ jì wú shī。

听寒更寄朱兵曹巨川

皎然

欹枕听寒更,寒更发还住。yī zhěn tīng hán gèng,hán gèng fā hái zhù。
一夜千万声,几声到君处。yī yè qiān wàn shēng,jǐ shēng dào jūn chù。

界石守风望天竺灵隐二寺

皎然

山顶东西寺,江中旦暮潮。shān dǐng dōng xī sì,jiāng zhōng dàn mù cháo。
归心不可到,松路在青霄。guī xīn bù kě dào,sōng lù zài qīng xiāo。

九日与陆处士羽饮茶

皎然

九日山僧院,东篱菊也黄。jiǔ rì shān sēng yuàn,dōng lí jú yě huáng。
俗人多泛酒,谁解助茶香。sú rén duō fàn jiǔ,shuí jiě zhù chá xiāng。

舂陵登望

皎然

西底空流水,东垣但聚云。xī dǐ kōng liú shuǐ,dōng yuán dàn jù yún。
最伤梅岭望,花雪正纷纷。zuì shāng méi lǐng wàng,huā xuě zhèng fēn fēn。

留别阎士和

皎然

不惯人间别,多应忘别时。bù guàn rén jiān bié,duō yīng wàng bié shí。
逢山又逢水,只畏却来迟。féng shān yòu féng shuǐ,zhǐ wèi què lái chí。

送李道士

皎然

常随山上下,忽限江南北。cháng suí shān shàng xià,hū xiàn jiāng nán běi。
共是忘情人,何繇肯相忆。gòng shì wàng qíng rén,hé yáo kěn xiāng yì。