古诗词

邺守以石刻屈平昭君像见惠因思大夫之忠贯白日而凌秋霜在所不论而昭君以倾国之艳擅天下之色乃不肯自同众姬货画师以求媚此尤为可感者为赋此篇

李流谦

璇题朝曦丽,椒殿春风香。xuán tí cháo xī lì,jiāo diàn chūn fēng xiāng。
带日羡寒鸦,洒盐引痴羊。dài rì xiàn hán yā,sǎ yán yǐn chī yáng。
那知韶葩妍,有此秋节刚。nà zhī sháo pā yán,yǒu cǐ qiū jié gāng。
千金非我爱,所重在行藏。qiān jīn fēi wǒ ài,suǒ zhòng zài xíng cáng。
奋然斩画史,低头笑君王。fèn rán zhǎn huà shǐ,dī tóu xiào jūn wáng。
呈身由谄壬,百态恐不当。chéng shēn yóu chǎn rén,bǎi tài kǒng bù dāng。
照影见冠佩,岂不羞帷房。zhào yǐng jiàn guān pèi,qǐ bù xiū wéi fáng。
自从到北庭,几阅紫塞霜。zì cóng dào běi tíng,jǐ yuè zǐ sāi shuāng。
年年鸿雁归,不寄一字将。nián nián hóng yàn guī,bù jì yī zì jiāng。
却悲降将军,高台望故乡。què bēi jiàng jiāng jūn,gāo tái wàng gù xiāng。
至今青冢上,沙草不肯黄。zhì jīn qīng zhǒng shàng,shā cǎo bù kěn huáng。
吾观娇色儿,睥睨此滥觞。wú guān jiāo sè ér,pì nì cǐ làn shāng。
孽阉擅国辟,天地为低昂。niè yān shàn guó pì,tiān dì wèi dī áng。
眼前杀师傅,但有涕淋浪。yǎn qián shā shī fù,dàn yǒu tì lín làng。
区区一女子,去留系毫芒。qū qū yī nǚ zi,qù liú xì háo máng。
我行桃李村,高髻馀旧妆。wǒ xíng táo lǐ cūn,gāo jì yú jiù zhuāng。
负薪行汲泉,不愿同康庄。fù xīn xíng jí quán,bù yuàn tóng kāng zhuāng。
为计盍不尔,乃以美自戕。wèi jì hé bù ěr,nǎi yǐ měi zì qiāng。
初心岂其然,薄命遭彼狂。chū xīn qǐ qí rán,báo mìng zāo bǐ kuáng。
离骚照白日,至今祖文章。lí sāo zhào bái rì,zhì jīn zǔ wén zhāng。
婉娈古称士,后先出寒乡。wǎn luán gǔ chēng shì,hòu xiān chū hán xiāng。
遗刻共想像,再歌重慨慷。yí kè gòng xiǎng xiàng,zài gē zhòng kǎi kāng。

李流谦

宋汉州绵竹人,或云德阳人,字无变,号澹斋。李良臣子。以荫补将仕郎。历雅州教授。虞允文宣抚全蜀,召置幕下,颇有赞画。官终潼川府通判。以文学知名。有《澹斋集》。 李流谦的作品>>

猜您喜欢

先公三池祠室学官相传占为公署同年李南才毅然欲复其旧贻以四绝句

李流谦

一念爱亲无彼此,向来情义笃年家。yī niàn ài qīn wú bǐ cǐ,xiàng lái qíng yì dǔ nián jiā。
稍伸九地幽幽恨,此事期君可咄嗟。shāo shēn jiǔ dì yōu yōu hèn,cǐ shì qī jūn kě duō jiē。

次韵嘲落梅代梅答二绝

李流谦

不是春愁减素肌,从来鹤骨可能肥。bù shì chūn chóu jiǎn sù jī,cóng lái hè gǔ kě néng féi。
便将梦里一般看,恐是幽人作蝶飞。biàn jiāng mèng lǐ yī bān kàn,kǒng shì yōu rén zuò dié fēi。

次韵嘲落梅代梅答二绝

李流谦

吹开吹落本无心,万物自秋还自春。chuī kāi chuī luò běn wú xīn,wàn wù zì qiū hái zì chūn。
若把秾花校枯寂,本无诸妄亦无真。ruò bǎ nóng huā xiào kū jì,běn wú zhū wàng yì wú zhēn。

彦博归自剑阳其家梅已半落作诗见示因次其韵

李流谦

为问春从何处归,晚村烟雨细丝丝。wèi wèn chūn cóng hé chù guī,wǎn cūn yān yǔ xì sī sī。
从来漏泄冤庭柳,点检分明是此枝。cóng lái lòu xiè yuān tíng liǔ,diǎn jiǎn fēn míng shì cǐ zhī。

彦博归自剑阳其家梅已半落作诗见示因次其韵

李流谦

溪水泠泠欲雪天,风鬟雾鬓不胜寒。xī shuǐ líng líng yù xuě tiān,fēng huán wù bìn bù shèng hán。
定同子美鄜州月,应恨闺中只独看。dìng tóng zi měi fū zhōu yuè,yīng hèn guī zhōng zhǐ dú kàn。

彦博归自剑阳其家梅已半落作诗见示因次其韵

李流谦

爱惜浓香恐过时,刘郎何事苦归迟。ài xī nóng xiāng kǒng guò shí,liú láng hé shì kǔ guī chí。
只应昨夜幽窗梦,飞到君边未可知。zhǐ yīng zuó yè yōu chuāng mèng,fēi dào jūn biān wèi kě zhī。

梅花

李流谦

昨夜临溪一树开,人言应与雁俱回。zuó yè lín xī yī shù kāi,rén yán yīng yǔ yàn jù huí。
霜葩只在寒梢上,却是春风自去来。shuāng pā zhǐ zài hán shāo shàng,què shì chūn fēng zì qù lái。

梅花

李流谦

殷勤蝶障与蜂遮,一点幽香不许赊。yīn qín dié zhàng yǔ fēng zhē,yī diǎn yōu xiāng bù xǔ shē。
岁岁相逢只如此,问花羞我我羞花。suì suì xiāng féng zhǐ rú cǐ,wèn huā xiū wǒ wǒ xiū huā。

梅花

李流谦

照影月斜寒濑浅,吹香风细夜帘疏。zhào yǐng yuè xié hán lài qiǎn,chuī xiāng fēng xì yè lián shū。
萼绿华来谁得见,借君云佩与霞裾。è lǜ huá lái shuí dé jiàn,jiè jūn yún pèi yǔ xiá jū。

梅花

李流谦

似嫌洁白太清寒,故著微红略破颜。shì xián jié bái tài qīng hán,gù zhù wēi hóng lüè pò yán。
俯仰聊同闲草木,不妨游戏住人间。fǔ yǎng liáo tóng xián cǎo mù,bù fáng yóu xì zhù rén jiān。

梅花

李流谦

道人一味著幽禅,谁遣天花到眼边。dào rén yī wèi zhù yōu chán,shuí qiǎn tiān huā dào yǎn biān。
乱插铜瓶看尽日,向人终是好因缘。luàn chā tóng píng kàn jǐn rì,xiàng rén zhōng shì hǎo yīn yuán。

有以状元红牡丹见遗戏作一绝

李流谦

含笑嫣然灿晓霞,龙头一种绝诸家。hán xiào yān rán càn xiǎo xiá,lóng tóu yī zhǒng jué zhū jiā。
东风有意怜枯蘖,乞与佳名不乞花。dōng fēng yǒu yì lián kū niè,qǐ yǔ jiā míng bù qǐ huā。

海棠

李流谦

十二仙人玉琢栏,带晴带雨总宜看。shí èr xiān rén yù zuó lán,dài qíng dài yǔ zǒng yí kàn。
东君不许寻常见,可忍狂风满地残。dōng jūn bù xǔ xún cháng jiàn,kě rěn kuáng fēng mǎn dì cán。

二月十七日同子友过宇文氏庄观海棠二绝

李流谦

渐老花羞人不羞,枉因风雨结春愁。jiàn lǎo huā xiū rén bù xiū,wǎng yīn fēng yǔ jié chūn chóu。
意行忽欲江东去,锦帐三分半未收。yì xíng hū yù jiāng dōng qù,jǐn zhàng sān fēn bàn wèi shōu。

二月十七日同子友过宇文氏庄观海棠二绝

李流谦

长桥纳纳袅东风,倒射斜阳千丈红。zhǎng qiáo nà nà niǎo dōng fēng,dào shè xié yáng qiān zhàng hóng。
晚色自佳人不见,青山翠雾碧波中。wǎn sè zì jiā rén bù jiàn,qīng shān cuì wù bì bō zhōng。