古诗词

邺守以石刻屈平昭君像见惠因思大夫之忠贯白日而凌秋霜在所不论而昭君以倾国之艳擅天下之色乃不肯自同众姬货画师以求媚此尤为可感者为赋此篇

李流谦

璇题朝曦丽,椒殿春风香。xuán tí cháo xī lì,jiāo diàn chūn fēng xiāng。
带日羡寒鸦,洒盐引痴羊。dài rì xiàn hán yā,sǎ yán yǐn chī yáng。
那知韶葩妍,有此秋节刚。nà zhī sháo pā yán,yǒu cǐ qiū jié gāng。
千金非我爱,所重在行藏。qiān jīn fēi wǒ ài,suǒ zhòng zài xíng cáng。
奋然斩画史,低头笑君王。fèn rán zhǎn huà shǐ,dī tóu xiào jūn wáng。
呈身由谄壬,百态恐不当。chéng shēn yóu chǎn rén,bǎi tài kǒng bù dāng。
照影见冠佩,岂不羞帷房。zhào yǐng jiàn guān pèi,qǐ bù xiū wéi fáng。
自从到北庭,几阅紫塞霜。zì cóng dào běi tíng,jǐ yuè zǐ sāi shuāng。
年年鸿雁归,不寄一字将。nián nián hóng yàn guī,bù jì yī zì jiāng。
却悲降将军,高台望故乡。què bēi jiàng jiāng jūn,gāo tái wàng gù xiāng。
至今青冢上,沙草不肯黄。zhì jīn qīng zhǒng shàng,shā cǎo bù kěn huáng。
吾观娇色儿,睥睨此滥觞。wú guān jiāo sè ér,pì nì cǐ làn shāng。
孽阉擅国辟,天地为低昂。niè yān shàn guó pì,tiān dì wèi dī áng。
眼前杀师傅,但有涕淋浪。yǎn qián shā shī fù,dàn yǒu tì lín làng。
区区一女子,去留系毫芒。qū qū yī nǚ zi,qù liú xì háo máng。
我行桃李村,高髻馀旧妆。wǒ xíng táo lǐ cūn,gāo jì yú jiù zhuāng。
负薪行汲泉,不愿同康庄。fù xīn xíng jí quán,bù yuàn tóng kāng zhuāng。
为计盍不尔,乃以美自戕。wèi jì hé bù ěr,nǎi yǐ měi zì qiāng。
初心岂其然,薄命遭彼狂。chū xīn qǐ qí rán,báo mìng zāo bǐ kuáng。
离骚照白日,至今祖文章。lí sāo zhào bái rì,zhì jīn zǔ wén zhāng。
婉娈古称士,后先出寒乡。wǎn luán gǔ chēng shì,hòu xiān chū hán xiāng。
遗刻共想像,再歌重慨慷。yí kè gòng xiǎng xiàng,zài gē zhòng kǎi kāng。

李流谦

宋汉州绵竹人,或云德阳人,字无变,号澹斋。李良臣子。以荫补将仕郎。历雅州教授。虞允文宣抚全蜀,召置幕下,颇有赞画。官终潼川府通判。以文学知名。有《澹斋集》。 李流谦的作品>>

猜您喜欢

信口十绝

李流谦

细雨萧萧懒出门,炉薰消尽有馀温。xì yǔ xiāo xiāo lǎn chū mén,lú xūn xiāo jǐn yǒu yú wēn。
案头不著闲文字,时把楞严信手翻。àn tóu bù zhù xián wén zì,shí bǎ léng yán xìn shǒu fān。

信口十绝

李流谦

缚虎断蛟空有意,毁车杀马且偷闲。fù hǔ duàn jiāo kōng yǒu yì,huǐ chē shā mǎ qiě tōu xián。
凭君呼我为居士,一味临流与看山。píng jūn hū wǒ wèi jū shì,yī wèi lín liú yǔ kàn shān。

信口十绝

李流谦

漫说昭君第一人,毡车万里托羌浑。màn shuō zhāo jūn dì yī rén,zhān chē wàn lǐ tuō qiāng hún。
君王下诏求倾国,不为琵琶略断魂。jūn wáng xià zhào qiú qīng guó,bù wèi pí pá lüè duàn hún。

信口十绝

李流谦

只须终日醉腾腾,冷看荣枯本不曾。zhǐ xū zhōng rì zuì téng téng,lěng kàn róng kū běn bù céng。
蚁子侧坡逢白雨,娄啰与钝两无凭。yǐ zi cè pō féng bái yǔ,lóu luō yǔ dùn liǎng wú píng。

信口十绝

李流谦

山僧三十尚童乌,危坐相看一语无。shān sēng sān shí shàng tóng wū,wēi zuò xiāng kàn yī yǔ wú。
沸鼎可怜鱼欲烂,不知眼底著冰壶。fèi dǐng kě lián yú yù làn,bù zhī yǎn dǐ zhù bīng hú。

信口十绝

李流谦

园林换叶日初长,竹阁莲塘意思凉。yuán lín huàn yè rì chū zhǎng,zhú gé lián táng yì sī liáng。
除却种花并酿酒,更无一事可思量。chú què zhǒng huā bìng niàng jiǔ,gèng wú yī shì kě sī liàng。

信口十绝

李流谦

庭前幽草何人种,又是缘阶数尺长。tíng qián yōu cǎo hé rén zhǒng,yòu shì yuán jiē shù chǐ zhǎng。
主管风光元要此,可怜魏紫与姚黄。zhǔ guǎn fēng guāng yuán yào cǐ,kě lián wèi zǐ yǔ yáo huáng。

信口十绝

李流谦

早眠晏起从疏懒,醉舞狂歌任性灵。zǎo mián yàn qǐ cóng shū lǎn,zuì wǔ kuáng gē rèn xìng líng。
丈八蛇矛胸次著,人言屈子愧刘伶。zhàng bā shé máo xiōng cì zhù,rén yán qū zi kuì liú líng。

信口十绝

李流谦

慕陶徵君吾本意,我亦能耕妻肯锄。mù táo zhēng jūn wú běn yì,wǒ yì néng gēng qī kěn chú。
赢得少年腰脚健,芒鞋却自胜肩舆。yíng dé shǎo nián yāo jiǎo jiàn,máng xié què zì shèng jiān yú。

信口十绝

李流谦

献玉遭刖我自笑,因黥得封人未量。xiàn yù zāo yuè wǒ zì xiào,yīn qíng dé fēng rén wèi liàng。
百年相劝但饱饭,从渠蚁穴自侯王。bǎi nián xiāng quàn dàn bǎo fàn,cóng qú yǐ xué zì hóu wáng。

绝句

李流谦

围炉独拥夜深红,已是摧颓一老翁。wéi lú dú yōng yè shēn hóng,yǐ shì cuī tuí yī lǎo wēng。
断简半披还半掩,如今不作蠹书虫。duàn jiǎn bàn pī hái bàn yǎn,rú jīn bù zuò dù shū chóng。

绝句

李流谦

霜乾木脱气坚明,病骨惊寒亦强行。shuāng qián mù tuō qì jiān míng,bìng gǔ jīng hán yì qiáng xíng。
折得梅花全未吐,不应于我尚含情。zhé dé méi huā quán wèi tǔ,bù yīng yú wǒ shàng hán qíng。

口占

李流谦

午照当窗树影疏,静听㶁㶁水鸣除。wǔ zhào dāng chuāng shù yǐng shū,jìng tīng guó guó shuǐ míng chú。
便将一日平分了,半用酣眠半读书。biàn jiāng yī rì píng fēn le,bàn yòng hān mián bàn dú shū。

予客三池王正卿以四绝见寄次其韵

李流谦

山房锁剑涩生尘,独鹤沙边久念群。shān fáng suǒ jiàn sè shēng chén,dú hè shā biān jiǔ niàn qún。
我有好诗谁画得,一江残照数峰云。wǒ yǒu hǎo shī shuí huà dé,yī jiāng cán zhào shù fēng yún。

予客三池王正卿以四绝见寄次其韵

李流谦

梦中行尽好山川,照水征鸿影自寒。mèng zhōng xíng jǐn hǎo shān chuān,zhào shuǐ zhēng hóng yǐng zì hán。
若向紫岩楼上过,为传片纸报平安。ruò xiàng zǐ yán lóu shàng guò,wèi chuán piàn zhǐ bào píng ān。