古诗词

寄送梁子辅赴召

李流谦

山岳自高百谷下,向来无物使之者。shān yuè zì gāo bǎi gǔ xià,xiàng lái wú wù shǐ zhī zhě。
骅骝合奉鸾和车,岂与黔蹄同一驾。huá liú hé fèng luán hé chē,qǐ yǔ qián tí tóng yī jià。
英奇绝代难小了,泥滓投之辄悲咤。yīng qí jué dài nán xiǎo le,ní zǐ tóu zhī zhé bēi zhà。
一朝拔去不可扼,震地风雷怯凌跨。yī cháo bá qù bù kě è,zhèn dì fēng léi qiè líng kuà。
泮宫先生自超特,鼎甲声称低董贾。pàn gōng xiān shēng zì chāo tè,dǐng jiǎ shēng chēng dī dǒng jiǎ。
眼明奎画照琬琰,万喙夸呼海倾泻。yǎn míng kuí huà zhào wǎn yǎn,wàn huì kuā hū hǎi qīng xiè。
胡为不即天上去,识者怪吁狂者骂。hú wèi bù jí tiān shàng qù,shí zhě guài xū kuáng zhě mà。
或传凤篆来日边,流水为车龙即马。huò chuán fèng zhuàn lái rì biān,liú shuǐ wèi chē lóng jí mǎ。
只应故是霄汉人,腐鼠未足鹓雏吓。zhǐ yīng gù shì xiāo hàn rén,fǔ shǔ wèi zú yuān chú xià。
九江水暖桃花肥,风色不惊神所借。jiǔ jiāng shuǐ nuǎn táo huā féi,fēng sè bù jīng shén suǒ jiè。
只今岷峨抗湖海,贯玉编珠炯相射。zhǐ jīn mín é kàng hú hǎi,guàn yù biān zhū jiǒng xiāng shè。
台家议和不议战,太平有象须藻藉。tái jiā yì hé bù yì zhàn,tài píng yǒu xiàng xū zǎo jí。
小却犹当白玉堂,纵步黄扉方食蔗。xiǎo què yóu dāng bái yù táng,zòng bù huáng fēi fāng shí zhè。
嗟予肮脏每自哂,蚤年谩想牛心炙。jiē yǔ āng zàng měi zì shěn,zǎo nián mán xiǎng niú xīn zhì。
一官漫浪不可说,可能更索山人价。yī guān màn làng bù kě shuō,kě néng gèng suǒ shān rén jià。
五年投闲食不饱,揽镜颠毛辄生怕。wǔ nián tóu xián shí bù bǎo,lǎn jìng diān máo zhé shēng pà。
道涂众鬼同揶揄,口不能酬面空赭。dào tú zhòng guǐ tóng yé yú,kǒu bù néng chóu miàn kōng zhě。
人生升沉亦何恨,但喜龙虎新变化。rén shēng shēng chén yì hé hèn,dàn xǐ lóng hǔ xīn biàn huà。
异时击壤为幸民,一犁亦愿从耕稼。yì shí jī rǎng wèi xìng mín,yī lí yì yuàn cóng gēng jià。
金华夫子吾胜友,接武风云共闲暇。jīn huá fū zi wú shèng yǒu,jiē wǔ fēng yún gòng xián xiá。
未应厚禄绝来书,寄声纸尾烦多谢。wèi yīng hòu lù jué lái shū,jì shēng zhǐ wěi fán duō xiè。

李流谦

宋汉州绵竹人,或云德阳人,字无变,号澹斋。李良臣子。以荫补将仕郎。历雅州教授。虞允文宣抚全蜀,召置幕下,颇有赞画。官终潼川府通判。以文学知名。有《澹斋集》。 李流谦的作品>>

猜您喜欢

信口十绝

李流谦

细雨萧萧懒出门,炉薰消尽有馀温。xì yǔ xiāo xiāo lǎn chū mén,lú xūn xiāo jǐn yǒu yú wēn。
案头不著闲文字,时把楞严信手翻。àn tóu bù zhù xián wén zì,shí bǎ léng yán xìn shǒu fān。

信口十绝

李流谦

缚虎断蛟空有意,毁车杀马且偷闲。fù hǔ duàn jiāo kōng yǒu yì,huǐ chē shā mǎ qiě tōu xián。
凭君呼我为居士,一味临流与看山。píng jūn hū wǒ wèi jū shì,yī wèi lín liú yǔ kàn shān。

信口十绝

李流谦

漫说昭君第一人,毡车万里托羌浑。màn shuō zhāo jūn dì yī rén,zhān chē wàn lǐ tuō qiāng hún。
君王下诏求倾国,不为琵琶略断魂。jūn wáng xià zhào qiú qīng guó,bù wèi pí pá lüè duàn hún。

信口十绝

李流谦

只须终日醉腾腾,冷看荣枯本不曾。zhǐ xū zhōng rì zuì téng téng,lěng kàn róng kū běn bù céng。
蚁子侧坡逢白雨,娄啰与钝两无凭。yǐ zi cè pō féng bái yǔ,lóu luō yǔ dùn liǎng wú píng。

信口十绝

李流谦

山僧三十尚童乌,危坐相看一语无。shān sēng sān shí shàng tóng wū,wēi zuò xiāng kàn yī yǔ wú。
沸鼎可怜鱼欲烂,不知眼底著冰壶。fèi dǐng kě lián yú yù làn,bù zhī yǎn dǐ zhù bīng hú。

信口十绝

李流谦

园林换叶日初长,竹阁莲塘意思凉。yuán lín huàn yè rì chū zhǎng,zhú gé lián táng yì sī liáng。
除却种花并酿酒,更无一事可思量。chú què zhǒng huā bìng niàng jiǔ,gèng wú yī shì kě sī liàng。

信口十绝

李流谦

庭前幽草何人种,又是缘阶数尺长。tíng qián yōu cǎo hé rén zhǒng,yòu shì yuán jiē shù chǐ zhǎng。
主管风光元要此,可怜魏紫与姚黄。zhǔ guǎn fēng guāng yuán yào cǐ,kě lián wèi zǐ yǔ yáo huáng。

信口十绝

李流谦

早眠晏起从疏懒,醉舞狂歌任性灵。zǎo mián yàn qǐ cóng shū lǎn,zuì wǔ kuáng gē rèn xìng líng。
丈八蛇矛胸次著,人言屈子愧刘伶。zhàng bā shé máo xiōng cì zhù,rén yán qū zi kuì liú líng。

信口十绝

李流谦

慕陶徵君吾本意,我亦能耕妻肯锄。mù táo zhēng jūn wú běn yì,wǒ yì néng gēng qī kěn chú。
赢得少年腰脚健,芒鞋却自胜肩舆。yíng dé shǎo nián yāo jiǎo jiàn,máng xié què zì shèng jiān yú。

信口十绝

李流谦

献玉遭刖我自笑,因黥得封人未量。xiàn yù zāo yuè wǒ zì xiào,yīn qíng dé fēng rén wèi liàng。
百年相劝但饱饭,从渠蚁穴自侯王。bǎi nián xiāng quàn dàn bǎo fàn,cóng qú yǐ xué zì hóu wáng。

绝句

李流谦

围炉独拥夜深红,已是摧颓一老翁。wéi lú dú yōng yè shēn hóng,yǐ shì cuī tuí yī lǎo wēng。
断简半披还半掩,如今不作蠹书虫。duàn jiǎn bàn pī hái bàn yǎn,rú jīn bù zuò dù shū chóng。

绝句

李流谦

霜乾木脱气坚明,病骨惊寒亦强行。shuāng qián mù tuō qì jiān míng,bìng gǔ jīng hán yì qiáng xíng。
折得梅花全未吐,不应于我尚含情。zhé dé méi huā quán wèi tǔ,bù yīng yú wǒ shàng hán qíng。

口占

李流谦

午照当窗树影疏,静听㶁㶁水鸣除。wǔ zhào dāng chuāng shù yǐng shū,jìng tīng guó guó shuǐ míng chú。
便将一日平分了,半用酣眠半读书。biàn jiāng yī rì píng fēn le,bàn yòng hān mián bàn dú shū。

予客三池王正卿以四绝见寄次其韵

李流谦

山房锁剑涩生尘,独鹤沙边久念群。shān fáng suǒ jiàn sè shēng chén,dú hè shā biān jiǔ niàn qún。
我有好诗谁画得,一江残照数峰云。wǒ yǒu hǎo shī shuí huà dé,yī jiāng cán zhào shù fēng yún。

予客三池王正卿以四绝见寄次其韵

李流谦

梦中行尽好山川,照水征鸿影自寒。mèng zhōng xíng jǐn hǎo shān chuān,zhào shuǐ zhēng hóng yǐng zì hán。
若向紫岩楼上过,为传片纸报平安。ruò xiàng zǐ yán lóu shàng guò,wèi chuán piàn zhǐ bào píng ān。