古诗词

揖仙阁

王安石

结阁揖仙子,疏塘临隐扉。jié gé yī xiān zi,shū táng lín yǐn fēi。
水花红四出,山竹翠相围。shuǐ huā hóng sì chū,shān zhú cuì xiāng wéi。
云度疑軿下,凫惊恐舄飞。yún dù yí píng xià,fú jīng kǒng xì fēi。
蜀姜宁可恃,投钓此忘归。shǔ jiāng níng kě shì,tóu diào cǐ wàng guī。
王安石

王安石

王安石(1021年12月18日-1086年5月21日),字介甫,号半山,谥文,封荆国公。世人又称王荆公。汉族,北宋抚州临川人(今江西省抚州市临川区邓家巷人),中国北宋著名政治家、思想家、文学家、改革家,唐宋八大家之一。欧阳修称赞王安石:“翰林风月三千首,吏部文章二百年。老去自怜心尚在,后来谁与子争先。”传世文集有《王临川集》、《临川集拾遗》等。其诗文各体兼擅,词虽不多,但亦擅长,且有名作《桂枝香》等。而王荆公最得世人哄传之诗句莫过于《泊船瓜洲》中的“春风又绿江南岸,明月何时照我还。” 王安石的作品>>

猜您喜欢

送李屯田守桂阳二首

王安石

苍黄离家问南北,中路思归归不得。cāng huáng lí jiā wèn nán běi,zhōng lù sī guī guī bù dé。
风涛何处不惊人,雨雪前村更欺客。fēng tāo hé chù bù jīng rén,yǔ xuě qián cūn gèng qī kè。
旧交旌旆此盘桓,见我即令儿解鞍。jiù jiāo jīng pèi cǐ pán huán,jiàn wǒ jí lìng ér jiě ān。
荒山乐官歌舞拙,提壶沽酒聊一欢。huāng shān lè guān gē wǔ zhuō,tí hú gū jiǔ liáo yī huān。
行藏欲语眉不展,互叹别离心缱绻。xíng cáng yù yǔ méi bù zhǎn,hù tàn bié lí xīn qiǎn quǎn。
行年半百劳如此,南亩催耕未宜晚。xíng nián bàn bǎi láo rú cǐ,nán mǔ cuī gēng wèi yí wǎn。

送吴仲庶出守潭州

王安石

吴公治河南,名出汉廷右。wú gōng zhì hé nán,míng chū hàn tíng yòu。
高才有公孙,相望千岁后。gāo cái yǒu gōng sūn,xiāng wàng qiān suì hòu。
平明省门开,吏接堂上肘。píng míng shěng mén kāi,lì jiē táng shàng zhǒu。
指撝谈笑间,静若在林薮。zhǐ huī tán xiào jiān,jìng ruò zài lín sǒu。
连墙画山水,隐几诗千首。lián qiáng huà shān shuǐ,yǐn jǐ shī qiān shǒu。
浩然江湖思,果得东南守。hào rán jiāng hú sī,guǒ dé dōng nán shǒu。
传鼓上清湘,旌旗蔽牛斗。chuán gǔ shàng qīng xiāng,jīng qí bì niú dòu。
方今河南治,复在荆人口。fāng jīn hé nán zhì,fù zài jīng rén kǒu。
自古楚有材,酃渌多美酒。zì gǔ chǔ yǒu cái,líng lù duō měi jiǔ。
不知樽前客,更得贾生否。bù zhī zūn qián kè,gèng dé jiǎ shēng fǒu。

杂咏三首

王安石

怀王自堕马,贾傅至死悲。huái wáng zì duò mǎ,jiǎ fù zhì sǐ bēi。
古人事一职,岂敢苟然为。gǔ rén shì yī zhí,qǐ gǎn gǒu rán wèi。
哭死非为生,吾心良不欺。kū sǐ fēi wèi shēng,wú xīn liáng bù qī。
滔滔声利间,绛灌亦何知。tāo tāo shēng lì jiān,jiàng guàn yì hé zhī。

杂咏三首

王安石

先生善鼓瑟,齐国好吹竽。xiān shēng shàn gǔ sè,qí guó hǎo chuī yú。
操竽入齐人,雅郑亦复殊。cāo yú rù qí rén,yǎ zhèng yì fù shū。
岂不得禄赐,归卧自欷歔。qǐ bù dé lù cì,guī wò zì xī xū。
寥寥朱丝弦,老矣谁与娱。liáo liáo zhū sī xián,lǎo yǐ shuí yǔ yú。

杂咏三首

王安石

商阳杀三人,每辄不忍视。shāng yáng shā sān rén,měi zhé bù rěn shì。
亦云食君食,报礼当如此。yì yún shí jūn shí,bào lǐ dāng rú cǐ。
波澜吹九州,金石安得止。bō lán chuī jiǔ zhōu,jīn shí ān dé zhǐ。
永怀南山阿,慷慨中夜起。yǒng huái nán shān ā,kāng kǎi zhōng yè qǐ。

即事三首

王安石

我起影亦起,我留影逡巡。wǒ qǐ yǐng yì qǐ,wǒ liú yǐng qūn xún。
我意不在影,影长随我身。wǒ yì bù zài yǐng,yǐng zhǎng suí wǒ shēn。
交游义相好,骨肉情相亲。jiāo yóu yì xiāng hǎo,gǔ ròu qíng xiāng qīn。
如何有乖睽,不得同苦辛。rú hé yǒu guāi kuí,bù dé tóng kǔ xīn。

即事三首

王安石

昏昏白日卧,皎皎中夜愁。hūn hūn bái rì wò,jiǎo jiǎo zhōng yè chóu。
明月入枕席,凉风动衾帱。míng yuè rù zhěn xí,liáng fēng dòng qīn chóu。
蛩蝉相鸣悲,上下无时休。qióng chán xiāng míng bēi,shàng xià wú shí xiū。
徒能感我耳,顾尔安知秋。tú néng gǎn wǒ ěr,gù ěr ān zhī qiū。

即事三首

王安石

日月随天旋,疾迟与天谋。rì yuè suí tiān xuán,jí chí yǔ tiān móu。
寒暑自有常,不顾万物求。hán shǔ zì yǒu cháng,bù gù wàn wù qiú。
蜉蝣蔽朝夕,蟪蛄疑春秋。fú yóu bì cháo xī,huì gū yí chūn qiū。
眇眇上古历,回环今几周。miǎo miǎo shàng gǔ lì,huí huán jīn jǐ zhōu。

送郑叔熊归闽

王安石

郑子喜论兵,魁然万人敌。zhèng zi xǐ lùn bīng,kuí rán wàn rén dí。
尝持一尺棰,跨马河南北。cháng chí yī chǐ chuí,kuà mǎ hé nán běi。
方今边利害,口手能讲画。fāng jīn biān lì hài,kǒu shǒu néng jiǎng huà。
疑师谷城翁,方略已自得。yí shī gǔ chéng wēng,fāng lüè yǐ zì dé。
天兵卷甲老,壮士不肉食。tiān bīng juǎn jiǎ lǎo,zhuàng shì bù ròu shí。
低徊向诗书,文字锐镌刻。dī huái xiàng shī shū,wén zì ruì juān kè。
科名又龃龉,弃置非人力。kē míng yòu jǔ yǔ,qì zhì fēi rén lì。
黄尘雕罽裘,逆旅同偪仄。huáng chén diāo jì qiú,nì lǚ tóng bī zè。
秋风吹残汴,霰雪已惊客。qiū fēng chuī cán biàn,xiàn xuě yǐ jīng kè。
浩歌随东舟,别我无惨恻。hào gē suí dōng zhōu,bié wǒ wú cǎn cè。
闽生今好游,往往老妻息。mǐn shēng jīn hǎo yóu,wǎng wǎng lǎo qī xī。
南陔子所慕,天命岂终塞。nán gāi zi suǒ mù,tiān mìng qǐ zhōng sāi。

寄二弟时往

王安石

萧条冬风高,吹我冠上霜。xiāo tiáo dōng fēng gāo,chuī wǒ guān shàng shuāng。
我行岁已寒,悲汝道路长。wǒ xíng suì yǐ hán,bēi rǔ dào lù zhǎng。
持以犬马心,千里不得将。chí yǐ quǎn mǎ xīn,qiān lǐ bù dé jiāng。
使汝身百忧,辛苦冒川梁。shǐ rǔ shēn bǎi yōu,xīn kǔ mào chuān liáng。
青灯照诗书,仰屋涕数行。qīng dēng zhào shī shū,yǎng wū tì shù xíng。
不有亲戚思,讵知远游伤。bù yǒu qīn qī sī,jù zhī yuǎn yóu shāng。

李氏沅江书堂

王安石

沅江水有梁与罾,沅田树桑可蚕耕。yuán jiāng shuǐ yǒu liáng yǔ zēng,yuán tián shù sāng kě cán gēng。
君于其间耻射利,独岸清泚留朱甍。jūn yú qí jiān chǐ shè lì,dú àn qīng cǐ liú zhū méng。
诗书当前日开阖,冠带满坐相逢迎。shī shū dāng qián rì kāi hé,guān dài mǎn zuò xiāng féng yíng。
勉求高论出施设,无以私智为公卿。miǎn qiú gāo lùn chū shī shè,wú yǐ sī zhì wèi gōng qīng。

休假大佛寺

王安石

罢惫得休假,衣冠倦趋翔。bà bèi dé xiū jiǎ,yī guān juàn qū xiáng。
挟书聊自娱,解带寺东廊。xié shū liáo zì yú,jiě dài sì dōng láng。
六龙高徘徊,光景在我裳。liù lóng gāo pái huái,guāng jǐng zài wǒ shang。
冬屋稍暄暖,病身更强梁。dōng wū shāo xuān nuǎn,bìng shēn gèng qiáng liáng。
从我有不思,舍我有不忘。cóng wǒ yǒu bù sī,shě wǒ yǒu bù wàng。
问谁可与言,携手此徜徉。wèn shuí kě yǔ yán,xié shǒu cǐ cháng yáng。
婉婉吾所爱,新居乃邻墙。wǎn wǎn wú suǒ ài,xīn jū nǎi lín qiáng。
寄声能来游,维用写愁肠。jì shēng néng lái yóu,wéi yòng xiě chóu cháng。

别谢师宰

王安石

阊阖城西地如水,鸡鸣黄尘波浪起。chāng hé chéng xī dì rú shuǐ,jī míng huáng chén bō làng qǐ。
穷年一马望扶桑,东得省门身辄止。qióng nián yī mǎ wàng fú sāng,dōng dé shěng mén shēn zhé zhǐ。
簿书期会老纷纷,邂逅论心喜有君。bù shū qī huì lǎo fēn fēn,xiè hòu lùn xīn xǐ yǒu jūn。
数日未多还舍我,相看愁思乱于云。shù rì wèi duō hái shě wǒ,xiāng kàn chóu sī luàn yú yún。

解使事泊棠阴时三弟皆在京师二首

王安石

始吾泊棠阴,三子不在舟。shǐ wú pō táng yīn,sān zi bù zài zhōu。
今当舍之去,三子还远游。jīn dāng shě zhī qù,sān zi hái yuǎn yóu。
茫然千里水,今见荻花洲。máng rán qiān lǐ shuǐ,jīn jiàn dí huā zhōu。
俯仰换春冬,纷纷空百忧。fǔ yǎng huàn chūn dōng,fēn fēn kōng bǎi yōu。
怀哉山川异,往矣霰雪稠。huái zāi shān chuān yì,wǎng yǐ xiàn xuě chóu。
登高一涕泗,寄此寒江流。dēng gāo yī tì sì,jì cǐ hán jiāng liú。

解使事泊棠阴时三弟皆在京师二首

王安石

泊船棠阴下,滩水清且浅。pō chuán táng yīn xià,tān shuǐ qīng qiě qiǎn。
回首望孤城,浮云一何缅。huí shǒu wàng gū chéng,fú yún yī hé miǎn。
久留非吾意,欲去犹缱绻。jiǔ liú fēi wú yì,yù qù yóu qiǎn quǎn。
驰心故人侧,一望三四反。chí xīn gù rén cè,yī wàng sān sì fǎn。
萧萧东堂竹,异日留息偃。xiāo xiāo dōng táng zhú,yì rì liú xī yǎn。
无恩被南国,疑此行当剪。wú ēn bèi nán guó,yí cǐ xíng dāng jiǎn。