古诗词

答冲卿

王安石

风作九衢黄,南窗坐正凉。fēng zuò jiǔ qú huáng,nán chuāng zuò zhèng liáng。
破瓜青玉美,浮荈白云香。pò guā qīng yù měi,fú chuǎn bái yún xiāng。
诗懒犹能强,官闲肯便忘。shī lǎn yóu néng qiáng,guān xián kěn biàn wàng。
贤愚各有用,尺寸果谁长。xián yú gè yǒu yòng,chǐ cùn guǒ shuí zhǎng。
王安石

王安石

王安石(1021年12月18日-1086年5月21日),字介甫,号半山,谥文,封荆国公。世人又称王荆公。汉族,北宋抚州临川人(今江西省抚州市临川区邓家巷人),中国北宋著名政治家、思想家、文学家、改革家,唐宋八大家之一。欧阳修称赞王安石:“翰林风月三千首,吏部文章二百年。老去自怜心尚在,后来谁与子争先。”传世文集有《王临川集》、《临川集拾遗》等。其诗文各体兼擅,词虽不多,但亦擅长,且有名作《桂枝香》等。而王荆公最得世人哄传之诗句莫过于《泊船瓜洲》中的“春风又绿江南岸,明月何时照我还。” 王安石的作品>>

猜您喜欢

出巩县

王安石

昭陵落月烟雾昏,篝火度谷行山根。zhāo líng luò yuè yān wù hūn,gōu huǒ dù gǔ xíng shān gēn。
投鞭委辔涉数村,寤出巩县城东门。tóu biān wěi pèi shè shù cūn,wù chū gǒng xiàn chéng dōng mén。
向来宫阙不可见,但有洛水流浑浑。xiàng lái gōng quē bù kě jiàn,dàn yǒu luò shuǐ liú hún hún。

书任村马铺

王安石

儿童系马黄河曲,近岸河流如可掬。ér tóng xì mǎ huáng hé qū,jìn àn hé liú rú kě jū。
任村炊米朝食鱼,日暮荥阳驿中宿。rèn cūn chuī mǐ cháo shí yú,rì mù xíng yáng yì zhōng sù。
投老经过身独在,当时洲渚今平陆。tóu lǎo jīng guò shēn dú zài,dāng shí zhōu zhǔ jīn píng lù。
秫黍冥冥十数家,仰视荒蹊但乔木。shú shǔ míng míng shí shù jiā,yǎng shì huāng qī dàn qiáo mù。
冰盘鲙美客自知,起看白水还东驰。bīng pán kuài měi kè zì zhī,qǐ kàn bái shuǐ hái dōng chí。
尔来百口皆年少,归与何人共此悲。ěr lái bǎi kǒu jiē nián shǎo,guī yǔ hé rén gòng cǐ bēi。

葛蕴作巫山高爱其飘逸因亦作两篇

王安石

巫山高,十二峰。wū shān gāo,shí èr fēng。
上有往来飘忽之猿猱,下有出没瀺灂之蛟龙,中有倚薄缥缈之神宫。shàng yǒu wǎng lái piāo hū zhī yuán náo,xià yǒu chū méi chán zhuó zhī jiāo lóng,zhōng yǒu yǐ báo piāo miǎo zhī shén gōng。
神人处子冰雪容,吸风饮露虚无中。shén rén chù zi bīng xuě róng,xī fēng yǐn lù xū wú zhōng。
千岁寂寞无人逢,邂逅乃与襄王通。qiān suì jì mò wú rén féng,xiè hòu nǎi yǔ xiāng wáng tōng。
丹崖碧嶂深重重,白月如日明房栊。dān yá bì zhàng shēn zhòng zhòng,bái yuè rú rì míng fáng lóng。
象床玉几来自从,锦屏翠幔金芙蓉。xiàng chuáng yù jǐ lái zì cóng,jǐn píng cuì màn jīn fú róng。
阳台美人多楚语,只有纤腰能楚舞,争吹凤管鸣鼍鼓。yáng tái měi rén duō chǔ yǔ,zhǐ yǒu xiān yāo néng chǔ wǔ,zhēng chuī fèng guǎn míng tuó gǔ。
那知襄王梦时事,但见朝朝暮暮长云雨。nà zhī xiāng wáng mèng shí shì,dàn jiàn cháo cháo mù mù zhǎng yún yǔ。

西风

王安石

少年不知秋,喜闻西风生。shǎo nián bù zhī qiū,xǐ wén xī fēng shēng。
老大多感伤,畏此蟋蟀鸣。lǎo dà duō gǎn shāng,wèi cǐ xī shuài míng。
况乃舍亲友,抱病独远行。kuàng nǎi shě qīn yǒu,bào bìng dú yuǎn xíng。
中夜卧不周,恻恻感我情。zhōng yè wò bù zhōu,cè cè gǎn wǒ qíng。
起视天正黑,弱云乱纵横。qǐ shì tiān zhèng hēi,ruò yún luàn zòng héng。
似有霰雪飘,不复星斗明。shì yǒu xiàn xuě piāo,bù fù xīng dòu míng。
时节忽如此,重令壮心惊。shí jié hū rú cǐ,zhòng lìng zhuàng xīn jīng。
谅无同忧人,樽酒安可倾。liàng wú tóng yōu rén,zūn jiǔ ān kě qīng。

久雨

王安石

煤炱著天无寸空,白沫上岸吹鱼龙。méi tái zhù tiān wú cùn kōng,bái mò shàng àn chuī yú lóng。
羲和推车出不得,河伯欲取山为宫。xī hé tuī chē chū bù dé,hé bó yù qǔ shān wèi gōng。
城门昼开眠百贾,饥孙得糟夜哺翁。chéng mén zhòu kāi mián bǎi jiǎ,jī sūn dé zāo yè bǔ wēng。
老人惯事少所怪,看屋箕踞歌南风。lǎo rén guàn shì shǎo suǒ guài,kàn wū jī jù gē nán fēng。

和王胜之雪霁借马入省

王安石

泥水填马不受辙,瓦雪得火犹藏沟。ní shuǐ tián mǎ bù shòu zhé,wǎ xuě dé huǒ yóu cáng gōu。
宿雾纷纷度城阙,朔气凛凛吹衣裘。sù wù fēn fēn dù chéng quē,shuò qì lǐn lǐn chuī yī qiú。
穷阎闭门无一客,剥啄惊我有前驺。qióng yán bì mén wú yī kè,bō zhuó jīng wǒ yǒu qián zōu。
强随传呼出屋去,鼻息冻合髭缪缪。qiáng suí chuán hū chū wū qù,bí xī dòng hé zī móu móu。
投缰马鬣任攲侧,欲出操棰手还抽。tóu jiāng mǎ liè rèn qī cè,yù chū cāo chuí shǒu hái chōu。
行思江南悲故事,溪谷冬暖花常流。xíng sī jiāng nán bēi gù shì,xī gǔ dōng nuǎn huā cháng liú。
前年腊归三见白,霁色岭上班班留。qián nián là guī sān jiàn bái,jì sè lǐng shàng bān bān liú。
杖藜此时将邑子,登眺置酒身优游。zhàng lí cǐ shí jiāng yì zi,dēng tiào zhì jiǔ shēn yōu yóu。
岂如都城今日事,只恐一蹶为亲忧。qǐ rú dōu chéng jīn rì shì,zhǐ kǒng yī jué wèi qīn yōu。
因知田里驾款段,昔人岂即非良谋。yīn zhī tián lǐ jià kuǎn duàn,xī rén qǐ jí fēi liáng móu。
君家洛阳名实大,谈笑枯槁回春柔。jūn jiā luò yáng míng shí dà,tán xiào kū gǎo huí chūn róu。
平生意气故应在,白发未敢相寻求。píng shēng yì qì gù yīng zài,bái fā wèi gǎn xiāng xún qiú。
从容退食想佳节,岂无歌声相献酬。cóng róng tuì shí xiǎng jiā jié,qǐ wú gē shēng xiāng xiàn chóu。
奈何亦作苦寒调,叹息朝夕无骅骝。nài hé yì zuò kǔ hán diào,tàn xī cháo xī wú huá liú。
超然遂有江湖意,满纸为我书穷愁。chāo rán suì yǒu jiāng hú yì,mǎn zhǐ wèi wǒ shū qióng chóu。
相如正应居客右,子路且莫乘桴浮。xiāng rú zhèng yīng jū kè yòu,zi lù qiě mò chéng fú fú。

和吴冲卿鸦鸣

王安石

寒林昏鸦相与还,下有跂石苍孱颜。hán lín hūn yā xiāng yǔ hái,xià yǒu qí shí cāng càn yán。
曾于古图见仿佛,已怪刀笔非人间。céng yú gǔ tú jiàn fǎng fú,yǐ guài dāo bǐ fēi rén jiān。
君家石屏谁为写,古图所传无似者。jūn jiā shí píng shuí wèi xiě,gǔ tú suǒ chuán wú shì zhě。
鸦飞历乱止且鸣,林叶惨惨风烟生。yā fēi lì luàn zhǐ qiě míng,lín yè cǎn cǎn fēng yān shēng。
高斋日午坐中见,意似落日空上行。gāo zhāi rì wǔ zuò zhōng jiàn,yì shì luò rì kōng shàng xíng。
君诗雄盛付君手,云此非人乃天巧。jūn shī xióng shèng fù jūn shǒu,yún cǐ fēi rén nǎi tiān qiǎo。
嗟哉浑沌死,乾坤至,造作万物丑妍巨细各有理。jiē zāi hún dùn sǐ,qián kūn zhì,zào zuò wàn wù chǒu yán jù xì gè yǒu lǐ。
问此谁主何其精,恢奇谲诡多可喜。wèn cǐ shuí zhǔ hé qí jīng,huī qí jué guǐ duō kě xǐ。
人于其间乃复雕镵刻画出智力,欲与造化追相倾。rén yú qí jiān nǎi fù diāo chán kè huà chū zhì lì,yù yǔ zào huà zhuī xiāng qīng。
拙者婆娑尚欲奋,工者固已穷夸矜。zhuō zhě pó suō shàng yù fèn,gōng zhě gù yǐ qióng kuā jīn。
吾观鬼神独与人意异,虽有至巧无所争。wú guān guǐ shén dú yǔ rén yì yì,suī yǒu zhì qiǎo wú suǒ zhēng。
所以虢山间,埋没此宝千万岁,不为见者惊。suǒ yǐ guó shān jiān,mái méi cǐ bǎo qiān wàn suì,bù wèi jiàn zhě jīng。
吾又以此知妙伟之作不在百世后,造始乃与元气并。wú yòu yǐ cǐ zhī miào wěi zhī zuò bù zài bǎi shì hòu,zào shǐ nǎi yǔ yuán qì bìng。
画工粉墨非不好,岁久剥烂空留名。huà gōng fěn mò fēi bù hǎo,suì jiǔ bō làn kōng liú míng。
能从太古到今日,独此不朽由天成。néng cóng tài gǔ dào jīn rì,dú cǐ bù xiǔ yóu tiān chéng。
世人尚奇轻货力,山珍海怪采掇今欲索。shì rén shàng qí qīng huò lì,shān zhēn hǎi guài cǎi duō jīn yù suǒ。
此屏后出为君得,胡贾欲价著不识。cǐ píng hòu chū wèi jūn dé,hú jiǎ yù jià zhù bù shí。
吾知金帛不足论,当与君诗两相直。wú zhī jīn bó bù zú lùn,dāng yǔ jūn shī liǎng xiāng zhí。

送李宣叔倅漳州

王安石

闽山到漳穷,地与南越错。mǐn shān dào zhāng qióng,dì yǔ nán yuè cuò。
山川郁雾毒,瘴疠春冬作。shān chuān yù wù dú,zhàng lì chūn dōng zuò。
荒茅篁竹闲,蔽亏有城郭。huāng máo huáng zhú xián,bì kuī yǒu chéng guō。
居人特鲜少,市井宜萧索。jū rén tè xiān shǎo,shì jǐng yí xiāo suǒ。
野花开无时,蛮酒持可酌。yě huā kāi wú shí,mán jiǔ chí kě zhuó。
穷年不值客,谁与分杯杓。qióng nián bù zhí kè,shuí yǔ fēn bēi biāo。
朝廷尚贤俊,磊砢充台阁。cháo tíng shàng xián jùn,lěi kē chōng tái gé。
君能喜节行,文艺又该博。jūn néng xǐ jié xíng,wén yì yòu gāi bó。
超然万里去,识者为不乐。chāo rán wàn lǐ qù,shí zhě wèi bù lè。
予闻君子居,自可救民瘼。yǔ wén jūn zi jū,zì kě jiù mín mò。
苟能御外物,得地无美恶。gǒu néng yù wài wù,dé dì wú měi è。
似闻最南方,北客今勿药。shì wén zuì nán fāng,běi kè jīn wù yào。
林麓换风气,兽蛇凋毒蠚。lín lù huàn fēng qì,shòu shé diāo dú hē。
如漳犹近州,气冷又销铄。rú zhāng yóu jìn zhōu,qì lěng yòu xiāo shuò。
珍足海物味,其厚不为薄。zhēn zú hǎi wù wèi,qí hòu bù wèi báo。
章举马甲柱,固已轻羊酪。zhāng jǔ mǎ jiǎ zhù,gù yǐ qīng yáng lào。
蕉黄荔子丹,又胜楂梨酢。jiāo huáng lì zi dān,yòu shèng zhā lí cù。
逢衣比多士,往往在丘壑。féng yī bǐ duō shì,wǎng wǎng zài qiū hè。
从容与笑语,岂不慰寂寞。cóng róng yǔ xiào yǔ,qǐ bù wèi jì mò。
太守好觞咏,嘉宾应在幕。tài shǒu hǎo shāng yǒng,jiā bīn yīng zài mù。
想即有新诗,流传至京洛。xiǎng jí yǒu xīn shī,liú chuán zhì jīng luò。

送裴如晦宰吴江

王安石

霜泽与天杳,旁临无限情。shuāng zé yǔ tiān yǎo,páng lín wú xiàn qíng。
他时散发处,最爱垂虹亭。tā shí sàn fā chù,zuì ài chuí hóng tíng。
飘然平生游,舍我戴吴星。piāo rán píng shēng yóu,shě wǒ dài wú xīng。
欲往独不得,都门看扬舲。yù wǎng dú bù dé,dōu mén kàn yáng líng。
到县问疾苦,为予求所经。dào xiàn wèn jí kǔ,wèi yǔ qiú suǒ jīng。
当知耕牧地,往往茭蒲青。dāng zhī gēng mù dì,wǎng wǎng jiāo pú qīng。
三江断其二,洚水何由宁。sān jiāng duàn qí èr,jiàng shuǐ hé yóu níng。
微子好古者,此歌尚谁听。wēi zi hǎo gǔ zhě,cǐ gē shàng shuí tīng。

韩持国从富并州辟

王安石

韩侯冰玉人,不可尘土杂。hán hóu bīng yù rén,bù kě chén tǔ zá。
官虽众俊后,名字久訇磕。guān suī zhòng jùn hòu,míng zì jiǔ hōng kē。
并州天下望,抚士威爱惬。bìng zhōu tiān xià wàng,fǔ shì wēi ài qiè。
千金弃不惜,宾客常满閤。qiān jīn qì bù xī,bīn kè cháng mǎn gé。
遥闻馀风高,为子置一榻。yáo wén yú fēng gāo,wèi zi zhì yī tà。
亲交西门饯,百马骄杂遝。qīn jiāo xī mén jiàn,bǎi mǎ jiāo zá tà。
子材宜用世,谈者为呜唈。zi cái yí yòng shì,tán zhě wèi wū yì。
矧今名主人,气力足呵欱。shěn jīn míng zhǔ rén,qì lì zú hē hē。
推贤为时辅,势若朽易拉。tuī xián wèi shí fǔ,shì ruò xiǔ yì lā。
会当荐还朝,立子在阊阖。huì dāng jiàn hái cháo,lì zi zài chāng hé。
惜哉秣骐骥,赋以升龠合。xī zāi mò qí jì,fù yǐ shēng yuè hé。
咨予栖栖者,气象已摧塌。zī yǔ qī qī zhě,qì xiàng yǐ cuī tā。
他年佐方州,说将尚不纳。tā nián zuǒ fāng zhōu,shuō jiāng shàng bù nà。
况于声势尊,岂易取酬答。kuàng yú shēng shì zūn,qǐ yì qǔ chóu dá。
有如持寸莛,未足撼鞺鞳。yǒu rú chí cùn tíng,wèi zú hàn tāng tà。
顾于山水闲,意愿多所合。gù yú shān shuǐ xián,yì yuàn duō suǒ hé。
匡庐与韶石,少小已尝蹋。kuāng lú yǔ sháo shí,shǎo xiǎo yǐ cháng tà。
风游会稽春,雪宿天柱腊。fēng yóu huì jī chūn,xuě sù tiān zhù là。
淮湖江海上,惯食虾蟹蛤。huái hú jiāng hǎi shàng,guàn shí xiā xiè há。
西南穷岷嶓,东北尽济漯。xī nán qióng mín bō,dōng běi jǐn jì luò。
身虽未尝历,魂梦已稠沓。shēn suī wèi cháng lì,hún mèng yǐ chóu dá。
荆溪最所爱,映烛多庙塔。jīng xī zuì suǒ ài,yìng zhú duō miào tǎ。
溪果点丹漆,溪花团并罨。xī guǒ diǎn dān qī,xī huā tuán bìng yǎn。
扁舟信所过,行不废樽榼。biǎn zhōu xìn suǒ guò,xíng bù fèi zūn kē。
一从舍之去,霜雪行满颌。yī cóng shě zhī qù,shuāng xuě xíng mǎn hé。
思之不能寐,蹙若虻蚋噆。sī zhī bù néng mèi,cù ruò méng ruì zǎn。
方将筑其滨,毕景谢噂?。fāng jiāng zhù qí bīn,bì jǐng xiè zǔn tà。
安能孤此意,颠倒就衰飒。ān néng gū cǐ yì,diān dào jiù shuāi sà。
唯子余所向,嗜好比鹣鲽。wéi zi yú suǒ xiàng,shì hǎo bǐ jiān dié。
何时归相过,游屐尚可蜡。hé shí guī xiāng guò,yóu jī shàng kě là。

寄吴冲卿

王安石

物变极万殊,心通才一曲。wù biàn jí wàn shū,xīn tōng cái yī qū。
读书谓已多,抚事知不足。dú shū wèi yǐ duō,fǔ shì zhī bù zú。
与君语承华,念此非不夙。yǔ jūn yǔ chéng huá,niàn cǐ fēi bù sù。
恨无数顷田,归耕使成熟。hèn wú shù qǐng tián,guī gēng shǐ chéng shú。
当官拙自计,易用忤流俗。dāng guān zhuō zì jì,yì yòng wǔ liú sú。
穷年走区区,得谤大于屋。qióng nián zǒu qū qū,dé bàng dà yú wū。
归来污省舍,又继故人躅。guī lái wū shěng shě,yòu jì gù rén zhú。
相逢只数步,吏桉常填目。xiāng féng zhǐ shù bù,lì ān cháng tián mù。
切嗟非无朋,阻阔嗟何速。qiè jiē fēi wú péng,zǔ kuò jiē hé sù。
孤危失所助,把卷常恨独。gū wēi shī suǒ zhù,bǎ juǎn cháng hèn dú。
虚名终自误,谬恩何见蹙。xū míng zhōng zì wù,miù ēn hé jiàn cù。
清明有冲卿,奥美如晦叔。qīng míng yǒu chōng qīng,ào měi rú huì shū。
时谓当选升,屈指尚五六。shí wèi dāng xuǎn shēng,qū zhǐ shàng wǔ liù。
揆才最不称,饕宠宁无恧。kuí cái zuì bù chēng,tāo chǒng níng wú nǜ。
殷勤故人书,纸尾又见勖。yīn qín gù rén shū,zhǐ wěi yòu jiàn xù。
君虽好德言,我自望忠告。jūn suī hǎo dé yán,wǒ zì wàng zhōng gào。
易称动不括,传论大明服。yì chēng dòng bù kuò,chuán lùn dà míng fú。
进为非成材,罪恐不容赎。jìn wèi fēi chéng cái,zuì kǒng bù róng shú。
岁残东风生,陕树尘翳曲。suì cán dōng fēng shēng,shǎn shù chén yì qū。
何缘一杯酒,谈笑相追逐。hé yuán yī bēi jiǔ,tán xiào xiāng zhuī zhú。

韩持国见访

王安石

余生非匏瓜,于世不无求。yú shēng fēi páo guā,yú shì bù wú qiú。
弱力惮耕稼,衣食当周流。ruò lì dàn gēng jià,yī shí dāng zhōu liú。
起家始二十,南北今白头。qǐ jiā shǐ èr shí,nán běi jīn bái tóu。
愁伤意已败,罢病恐难瘳。chóu shāng yì yǐ bài,bà bìng kǒng nán chōu。
江湖把一节,屡乞东南州。jiāng hú bǎ yī jié,lǚ qǐ dōng nán zhōu。
治民岂吾能,闲僻庶可偷。zhì mín qǐ wú néng,xián pì shù kě tōu。
谬恩当徂冬,黾勉始今秋。miù ēn dāng cú dōng,mǐn miǎn shǐ jīn qiū。
岂敢事高蹇,茫然乖本谋。qǐ gǎn shì gāo jiǎn,máng rán guāi běn móu。
抚心私自怜,仰屋窃叹愀。fǔ xīn sī zì lián,yǎng wū qiè tàn qiǎo。
强骑黄饥马,欲语将谁投。qiáng qí huáng jī mǎ,yù yǔ jiāng shuí tóu。
赖此城下宅,数蒙故人留。lài cǐ chéng xià zhái,shù méng gù rén liú。
揽衣坐中庭,仰视白云浮。lǎn yī zuò zhōng tíng,yǎng shì bái yún fú。
白云御西风,一一向沧洲。bái yún yù xī fēng,yī yī xiàng cāng zhōu。
安得两黄鹄,跨之与云游。ān dé liǎng huáng gǔ,kuà zhī yǔ yún yóu。

思王逢原

王安石

自吾失逢原,触事辄愁思。zì wú shī féng yuán,chù shì zhé chóu sī。
岂独为故人,抚心良自悲。qǐ dú wèi gù rén,fǔ xīn liáng zì bēi。
我善孰相我,孰知我瑕疵。wǒ shàn shú xiāng wǒ,shú zhī wǒ xiá cī。
我思谁能谋,我语听者谁。wǒ sī shuí néng móu,wǒ yǔ tīng zhě shuí。
朝出一马驱,暝归一马驰。cháo chū yī mǎ qū,míng guī yī mǎ chí。
驰驱不自得,谈笑强追随。chí qū bù zì dé,tán xiào qiáng zhuī suí。
仰屋卧太息,起行涕淋漓。yǎng wū wò tài xī,qǐ xíng tì lín lí。
念子冢上土,草茅已纷披。niàn zi zhǒng shàng tǔ,cǎo máo yǐ fēn pī。
婉婉妇且少,茕茕一女嫠。wǎn wǎn fù qiě shǎo,qióng qióng yī nǚ lí。
高义动闾里,尚闻致财赀。gāo yì dòng lǘ lǐ,shàng wén zhì cái zī。
嗟我衣冠朝,略能具饘糜。jiē wǒ yī guān cháo,lüè néng jù zhān mí。
葬祭无所助,哀颜亦何施。zàng jì wú suǒ zhù,āi yán yì hé shī。
闻妇欲北返,跂予常望之。wén fù yù běi fǎn,qí yǔ cháng wàng zhī。
寒汴已闭口,此行又参差。hán biàn yǐ bì kǒu,cǐ xíng yòu cān chà。
又说当产子,产子知何时。yòu shuō dāng chǎn zi,chǎn zi zhī hé shí。
贤者宜有后,固当梦熊罴。xián zhě yí yǒu hòu,gù dāng mèng xióng pí。
天方不可恃,我愿适在兹。tiān fāng bù kě shì,wǒ yuàn shì zài zī。
我疲学更误,与世不相宜。wǒ pí xué gèng wù,yǔ shì bù xiāng yí。
宿昔心已许,同冈结茅茨。sù xī xīn yǐ xǔ,tóng gāng jié máo cí。
此事今已矣,已矣尚谁知。cǐ shì jīn yǐ yǐ,yǐ yǐ shàng shuí zhī。
渺渺江与潭,茫茫山与陂。miǎo miǎo jiāng yǔ tán,máng máng shān yǔ bēi。
安能久窃食,终负故人期。ān néng jiǔ qiè shí,zhōng fù gù rén qī。

登景德塔

王安石

放身千仞高,北望太行山。fàng shēn qiān rèn gāo,běi wàng tài xíng shān。
邑屋如蚁冢,蔽亏尘雾间。yì wū rú yǐ zhǒng,bì kuī chén wù jiān。
念此屋中人,当复几人闲。niàn cǐ wū zhōng rén,dāng fù jǐ rén xián。
鸡鸣起四散,暮夜相与还。jī míng qǐ sì sàn,mù yè xiāng yǔ hái。
物物各自我,谁为贤与顽。wù wù gè zì wǒ,shuí wèi xián yǔ wán。
贱气即易凌,贵气即难攀。jiàn qì jí yì líng,guì qì jí nán pān。
愧予心未齐,俯首一破颜。kuì yǔ xīn wèi qí,fǔ shǒu yī pò yán。

和刘贡甫燕集之作

王安石

冯侯天马壮不羁,韩侯白鹭下清池。féng hóu tiān mǎ zhuàng bù jī,hán hóu bái lù xià qīng chí。
刘侯羽翰秋欲击,吴侯葩萼春争披。liú hóu yǔ hàn qiū yù jī,wú hóu pā è chūn zhēng pī。
沈侯玉雪照人洁,萧洒已见江湖姿。shěn hóu yù xuě zhào rén jié,xiāo sǎ yǐ jiàn jiāng hú zī。
唯予貌丑骇公等,自镜亦正如蒙倛。wéi yǔ mào chǒu hài gōng děng,zì jìng yì zhèng rú méng qī。
忘形论交喜有得,杯酒邂逅今良时。wàng xíng lùn jiāo xǐ yǒu dé,bēi jiǔ xiè hòu jīn liáng shí。
心亲不复异新旧,便脱巾屦相谐嬉。xīn qīn bù fù yì xīn jiù,biàn tuō jīn jù xiāng xié xī。
空堂无尘小雨定,浓绿翳水浮秋曦。kōng táng wú chén xiǎo yǔ dìng,nóng lǜ yì shuǐ fú qiū xī。
高谈四坐扫炎热,木末更送凉风吹。gāo tán sì zuò sǎo yán rè,mù mò gèng sòng liáng fēng chuī。
此欢不尽忽分散,明月照屋空参差。cǐ huān bù jǐn hū fēn sàn,míng yuè zhào wū kōng cān chà。
平明馀清在心耳,洗我重得刘侯诗。píng míng yú qīng zài xīn ěr,xǐ wǒ zhòng dé liú hóu shī。
刘侯未见闻已熟,吾友称诵多文辞。liú hóu wèi jiàn wén yǐ shú,wú yǒu chēng sòng duō wén cí。
才高意大方用世,自有豪俊相攀追。cái gāo yì dà fāng yòng shì,zì yǒu háo jùn xiāng pān zhuī。
咨予后会恐不数,魂梦久向东南驰。zī yǔ hòu huì kǒng bù shù,hún mèng jiǔ xiàng dōng nán chí。
何时扁舟却顾我,还欲迎子游山陂。hé shí biǎn zhōu què gù wǒ,hái yù yíng zi yóu shān bēi。