古诗词

答冲卿

王安石

风作九衢黄,南窗坐正凉。fēng zuò jiǔ qú huáng,nán chuāng zuò zhèng liáng。
破瓜青玉美,浮荈白云香。pò guā qīng yù měi,fú chuǎn bái yún xiāng。
诗懒犹能强,官闲肯便忘。shī lǎn yóu néng qiáng,guān xián kěn biàn wàng。
贤愚各有用,尺寸果谁长。xián yú gè yǒu yòng,chǐ cùn guǒ shuí zhǎng。
王安石

王安石

王安石(1021年12月18日-1086年5月21日),字介甫,号半山,谥文,封荆国公。世人又称王荆公。汉族,北宋抚州临川人(今江西省抚州市临川区邓家巷人),中国北宋著名政治家、思想家、文学家、改革家,唐宋八大家之一。欧阳修称赞王安石:“翰林风月三千首,吏部文章二百年。老去自怜心尚在,后来谁与子争先。”传世文集有《王临川集》、《临川集拾遗》等。其诗文各体兼擅,词虽不多,但亦擅长,且有名作《桂枝香》等。而王荆公最得世人哄传之诗句莫过于《泊船瓜洲》中的“春风又绿江南岸,明月何时照我还。” 王安石的作品>>

猜您喜欢

寄王逢原

王安石

北风吹云埋九垓,草木零落空池台。běi fēng chuī yún mái jiǔ gāi,cǎo mù líng luò kōng chí tái。
六龙避逃不敢出,地上独有寒崔嵬。liù lóng bì táo bù gǎn chū,dì shàng dú yǒu hán cuī wéi。
披衣起行愁不惬,归坐把卷阖且开。pī yī qǐ xíng chóu bù qiè,guī zuò bǎ juǎn hé qiě kāi。
永怀古人今已矣,感此近世何为哉。yǒng huái gǔ rén jīn yǐ yǐ,gǎn cǐ jìn shì hé wèi zāi。
申韩百家爇火起,孔子大道寒于灰。shēn hán bǎi jiā ruò huǒ qǐ,kǒng zi dà dào hán yú huī。
儒衣纷纷欲满地,无复气焰空煤炱。rú yī fēn fēn yù mǎn dì,wú fù qì yàn kōng méi tái。
力排异端谁助我,忆见夫子真奇材。lì pái yì duān shuí zhù wǒ,yì jiàn fū zi zhēn qí cái。
楩楠豫章概白日,只要匠石聊穿裁。pián nán yù zhāng gài bái rì,zhǐ yào jiàng shí liáo chuān cái。
我方官拘不得往,子有闲暇宜能来。wǒ fāng guān jū bù dé wǎng,zi yǒu xián xiá yí néng lái。
晤言相与入圣处,一取万古光芒回。wù yán xiāng yǔ rù shèng chù,yī qǔ wàn gǔ guāng máng huí。

寄孙

王安石

少时已感韩子诗,东西南北俱欲往。shǎo shí yǐ gǎn hán zi shī,dōng xī nán běi jù yù wǎng。
新年尤觉此语悲,恨无羽翼超惚恍。xīn nián yóu jué cǐ yǔ bēi,hèn wú yǔ yì chāo hū huǎng。
肺肝欲绝形骸外,涕洟自落衣巾上。fèi gān yù jué xíng hái wài,tì tì zì luò yī jīn shàng。
此忧难与世共知,忆子论心更惆怅。cǐ yōu nán yǔ shì gòng zhī,yì zi lùn xīn gèng chóu chàng。

思古

王安石

古之士方穷,材行已云贵。gǔ zhī shì fāng qióng,cái xíng yǐ yún guì。
大臣公听采,左右不得蔽。dà chén gōng tīng cǎi,zuǒ yòu bù dé bì。
或从蒿藜间,入据廊庙势。huò cóng hāo lí jiān,rù jù láng miào shì。
小夫不敢望,云我非其汇。xiǎo fū bù gǎn wàng,yún wǒ fēi qí huì。
朝游俊者羞,暮出逢者避。cháo yóu jùn zhě xiū,mù chū féng zhě bì。
所以后世愚,人人愿高位。suǒ yǐ hòu shì yú,rén rén yuàn gāo wèi。

惜日

王安石

白日照四方,当在中天留。bái rì zhào sì fāng,dāng zài zhōng tiān liú。
春风地上行,当与时周游。chūn fēng dì shàng xíng,dāng yǔ shí zhōu yóu。
和气所披拂,槁乾却湿柔。hé qì suǒ pī fú,gǎo qián què shī róu。
爱欲传万物,势难停一州。ài yù chuán wàn wù,shì nán tíng yī zhōu。
栖栖孔子者,惜日此之由。qī qī kǒng zi zhě,xī rì cǐ zhī yóu。
不能使此邦,利泽施诸侯。bù néng shǐ cǐ bāng,lì zé shī zhū hóu。
岂若驾以行,使我遇者稠。qǐ ruò jià yǐ xíng,shǐ wǒ yù zhě chóu。
当时三千人,齐宋楚陈周。dāng shí sān qiān rén,qí sòng chǔ chén zhōu。
小者传吾粗,大能传奥幽。xiǎo zhě chuán wú cū,dà néng chuán ào yōu。
道散学以圣,众源乃常流。dào sàn xué yǐ shèng,zhòng yuán nǎi cháng liú。
吾初如匏瓜,彼亦孰知丘。wú chū rú páo guā,bǐ yì shú zhī qiū。
唯士欲自达,穷通非外求。wéi shì yù zì dá,qióng tōng fēi wài qiú。
岂必相天子,乃能经九畴。qǐ bì xiāng tiān zi,nǎi néng jīng jiǔ chóu。
行虽耻强勉,闭户非良谋。xíng suī chǐ qiáng miǎn,bì hù fēi liáng móu。

送裴如晦即席分题三首

王安石

飘然五湖长,昨日国子师。piāo rán wǔ hú zhǎng,zuó rì guó zi shī。
绿发约略白,青衫欲成缁。lǜ fā yuē lüè bái,qīng shān yù chéng zī。
牵舟推河冰,去与山水期。qiān zhōu tuī hé bīng,qù yǔ shān shuǐ qī。
春风垂虹亭,一杯湖上持。chūn fēng chuí hóng tíng,yī bēi hú shàng chí。
傲兀何宾客,两忘我与而。ào wù hé bīn kè,liǎng wàng wǒ yǔ ér。
能复记此饮,诗成酒淋漓。néng fù jì cǐ yǐn,shī chéng jiǔ lín lí。

送裴如晦即席分题三首

王安石

十月颍水冰,问君行何为。shí yuè yǐng shuǐ bīng,wèn jūn xíng hé wèi。
行不顾斗米,自与五湖期。xíng bù gù dòu mǐ,zì yǔ wǔ hú qī。
平生湖上游,幽事略能知。píng shēng hú shàng yóu,yōu shì lüè néng zhī。
此后君最乐,穷年得游嬉。cǐ hòu jūn zuì lè,qióng nián dé yóu xī。
彩鲸抗波涛,风作鳞之而。cǎi jīng kàng bō tāo,fēng zuò lín zhī ér。
鸣鼓上洞庭,笑看红橘垂。míng gǔ shàng dòng tíng,xiào kàn hóng jú chuí。
漠漠大梁下,黄沙吹酒旗。mò mò dà liáng xià,huáng shā chuī jiǔ qí。
应怜故人愁,回首一相思。yīng lián gù rén chóu,huí shǒu yī xiāng sī。

送裴如晦即席分题三首

王安石

邂逅君子堂,一杯相与持。xiè hòu jūn zi táng,yī bēi xiāng yǔ chí。
便应取酩酊,万事不足惟。biàn yīng qǔ mǐng dīng,wàn shì bù zú wéi。
平明蔡河风,回首成差池。píng míng cài hé fēng,huí shǒu chéng chà chí。
独我漫浪者,尚得行相追。dú wǒ màn làng zhě,shàng dé xíng xiāng zhuī。
磨刀鲙严冬,宿昔少陵诗。mó dāo kuài yán dōng,sù xī shǎo líng shī。
还当捕鲈鱼,载酒与我期。hái dāng bǔ lú yú,zài jiǔ yǔ wǒ qī。
甫里松菊盛,洞庭柑橘垂。fǔ lǐ sōng jú shèng,dòng tíng gān jú chuí。
文章为我唱,不数陆与皮。wén zhāng wèi wǒ chàng,bù shù lù yǔ pí。

两马齿俱壮

王安石

两马齿俱壮,自骄千里材。liǎng mǎ chǐ jù zhuàng,zì jiāo qiān lǐ cái。
生姿何轩轩,或是龙之媒。shēng zī hé xuān xuān,huò shì lóng zhī méi。
一马立长衢,顾影方徘徊。yī mǎ lì zhǎng qú,gù yǐng fāng pái huái。
一马裂衔辔,奔嘶逸风雷。yī mǎ liè xián pèi,bēn sī yì fēng léi。
立岂饱刍豆,恋栈常思回。lì qǐ bǎo chú dòu,liàn zhàn cháng sī huí。
奔岂欲野龁,久羁羡驽骀。bēn qǐ yù yě hé,jiǔ jī xiàn nú dài。
两马不同调,各为世所猜。liǎng mǎ bù tóng diào,gè wèi shì suǒ cāi。
问之不能言,使我心悠哉。wèn zhī bù néng yán,shǐ wǒ xīn yōu zāi。

春从沙碛底

王安石

春从沙碛底,转上青天际。chūn cóng shā qì dǐ,zhuǎn shàng qīng tiān jì。
霭霭桑柘墟,浮云变姿媚。ǎi ǎi sāng zhè xū,fú yún biàn zī mèi。
游人出暄暖,鸟语辞阴翳。yóu rén chū xuān nuǎn,niǎo yǔ cí yīn yì。
心知归有日,我亦无愁思。xīn zhī guī yǒu rì,wǒ yì wú chóu sī。
所嗟独季子,尚客江湖澨。suǒ jiē dú jì zi,shàng kè jiāng hú shì。
万里卜凤凰,飘飘何时至。wàn lǐ bo fèng huáng,piāo piāo hé shí zhì。

结屋山涧曲

王安石

结屋山涧曲,挂瓢秋树颠。jié wū shān jiàn qū,guà piáo qiū shù diān。
鸣不中律吕,时时惊我眠。míng bù zhōng lǜ lǚ,shí shí jīng wǒ mián。
吾儿亦恶聒,勠力事弃捐。wú ér yì è guā,lù lì shì qì juān。
止我为尔歌,不如恣其然。zhǐ wǒ wèi ěr gē,bù rú zì qí rán。
狂风动地至,万窍各啾喧。kuáng fēng dòng dì zhì,wàn qiào gè jiū xuān。
一瓢虽易除,岂在有无间。yī piáo suī yì chú,qǐ zài yǒu wú jiān。
皪皪山下石,泠泠手中弦。lì lì shān xià shí,líng líng shǒu zhōng xián。
临流写所爱,坐听以穷年。lín liú xiě suǒ ài,zuò tīng yǐ qióng nián。

朝日一曝背

王安石

朝日一曝背,欣然忘夜寒。cháo rì yī pù bèi,xīn rán wàng yè hán。
樵松煮涧水,既食取琴弹。qiáo sōng zhǔ jiàn shuǐ,jì shí qǔ qín dàn。
弹作南风歌,歌罢坐长叹。dàn zuò nán fēng gē,gē bà zuò zhǎng tàn。
寤彼栖栖者,遗世良独难。wù bǐ qī qī zhě,yí shì liáng dú nán。

黄菊有至性

王安石

团团城上日,秋至少光辉。tuán tuán chéng shàng rì,qiū zhì shǎo guāng huī。
积阴欲滔天,况乃草木微。jī yīn yù tāo tiān,kuàng nǎi cǎo mù wēi。
黄菊有至性,孤芳犯群威。huáng jú yǒu zhì xìng,gū fāng fàn qún wēi。
采采霜露闲,亦足慰朝饥。cǎi cǎi shuāng lù xián,yì zú wèi cháo jī。

少狂喜文章

王安石

少狂喜文章,颇复好功名。shǎo kuáng xǐ wén zhāng,pǒ fù hǎo gōng míng。
稍知古人心,始欲老蚕耕。shāo zhī gǔ rén xīn,shǐ yù lǎo cán gēng。
低徊但志食,邂逅亦专城。dī huái dàn zhì shí,xiè hòu yì zhuān chéng。
仰惭冥冥士,俯愧扰扰氓。yǎng cán míng míng shì,fǔ kuì rǎo rǎo máng。
良夜未遽央,青灯数寒更。liáng yè wèi jù yāng,qīng dēng shù hán gèng。
拨书置左右,仰屋慨平生。bō shū zhì zuǒ yòu,yǎng wū kǎi píng shēng。

三战败不羞

王安石

三战败不羞,一官迁辄喜。sān zhàn bài bù xiū,yī guān qiān zhé xǐ。
古人思慰亲,愧辱宁在己。gǔ rén sī wèi qīn,kuì rǔ níng zài jǐ。
於陵避兄食,织屦仰妻子。yú líng bì xiōng shí,zhī jù yǎng qī zi。
恩义有相权,洁身非至理。ēn yì yǒu xiāng quán,jié shēn fēi zhì lǐ。

少年见青春

王安石

少年见青春,万物皆妩媚。shǎo nián jiàn qīng chūn,wàn wù jiē wǔ mèi。
身虽不饮酒,乐与宾客醉。shēn suī bù yǐn jiǔ,lè yǔ bīn kè zuì。
一从鬓上白,百不见可喜。yī cóng bìn shàng bái,bǎi bù jiàn kě xǐ。
心肠非故时,更觉日月驶。xīn cháng fēi gù shí,gèng jué rì yuè shǐ。
闻欢已倦往,得饱还思睡。wén huān yǐ juàn wǎng,dé bǎo hái sī shuì。
春归只如梦,不复悲憔悴。chūn guī zhǐ rú mèng,bù fù bēi qiáo cuì。
寄言少年子,努力作春事。jì yán shǎo nián zi,nǔ lì zuò chūn shì。
亦勿怪衰翁,衰强自然异。yì wù guài shuāi wēng,shuāi qiáng zì rán yì。