古诗词

酬王詹叔奉使江南访茶法利害见寄

王安石

余闻古之人,措法贻厥后。yú wén gǔ zhī rén,cuò fǎ yí jué hòu。
命官惟贤材,职事又习狃。mìng guān wéi xián cái,zhí shì yòu xí niǔ。
止能权轻重,王府则多有。zhǐ néng quán qīng zhòng,wáng fǔ zé duō yǒu。
岂尝榷其子,而为民父母。qǐ cháng què qí zi,ér wèi mín fù mǔ。
当时所经营,今十已毁九。dāng shí suǒ jīng yíng,jīn shí yǐ huǐ jiǔ。
其一虽幸在,漂摇亦将朽。qí yī suī xìng zài,piāo yáo yì jiāng xiǔ。
公卿患才难,州县固多苟。gōng qīng huàn cái nán,zhōu xiàn gù duō gǒu。
诏令虽数下,纷纷谁与守。zhào lìng suī shù xià,fēn fēn shuí yǔ shǒu。
官居甚传舍,位以声势受。guān jū shén chuán shě,wèi yǐ shēng shì shòu。
既不责施为,安能辨贤不。jì bù zé shī wèi,ān néng biàn xián bù。
区区欲救弊,万谤不容口。qū qū yù jiù bì,wàn bàng bù róng kǒu。
天下大安危,谁当执其咎。tiān xià dà ān wēi,shuí dāng zhí qí jiù。
劳心适有罪,养誉终天丑。láo xīn shì yǒu zuì,yǎng yù zhōng tiān chǒu。
岂惟祖子孙,教戒及朋友。qǐ wéi zǔ zi sūn,jiào jiè jí péng yǒu。
贵者大其领,诗人歌四牡。guì zhě dà qí lǐng,shī rén gē sì mǔ。
至尊空独忧,不敢乐饮酒。zhì zūn kōng dú yōu,bù gǎn lè yǐn jiǔ。
哿矣富阡陌,哀哉此无糗。gě yǐ fù qiān mò,āi zāi cǐ wú qiǔ。
乡闾人所怀,今或弃而走。xiāng lǘ rén suǒ huái,jīn huò qì ér zǒu。
岂无济时术,使尔安畎亩。qǐ wú jì shí shù,shǐ ěr ān quǎn mǔ。
故今二三公,戮力思矫揉。gù jīn èr sān gōng,lù lì sī jiǎo róu。
永惟东南害,茶法盖其首。yǒng wéi dōng nán hài,chá fǎ gài qí shǒu。
私藏与窃贩,犴狱常纷纠。sī cáng yǔ qiè fàn,àn yù cháng fēn jiū。
输将一不足,往往死鞭杻。shū jiāng yī bù zú,wǎng wǎng sǐ biān chǒu。
贩陈彼杂恶,强卖曾非诱。fàn chén bǐ zá è,qiáng mài céng fēi yòu。
已云困关市,且复搔林薮。yǐ yún kùn guān shì,qiě fù sāo lín sǒu。
将更百年弊,谓民知可否。jiāng gèng bǎi nián bì,wèi mín zhī kě fǒu。
出节付群材,询谋欲经久。chū jié fù qún cái,xún móu yù jīng jiǔ。
朝廷每若此,自可跻仁寿。cháo tíng měi ruò cǐ,zì kě jī rén shòu。
因知从今始,渐欲人财阜。yīn zhī cóng jīn shǐ,jiàn yù rén cái fù。
吾宗恢奇士,选使自朝右。wú zōng huī qí shì,xuǎn shǐ zì cháo yòu。
聪明谅多得,为上归析剖。cōng míng liàng duō dé,wèi shàng guī xī pōu。
王程虽薄遽,邦法难卤莽。wáng chéng suī báo jù,bāng fǎ nán lǔ mǎng。
愿君博咨诹,无择壮与耇。yuàn jūn bó zī zōu,wú zé zhuàng yǔ gǒu。
余知茶山民,不必生皆厚。yú zhī chá shān mín,bù bì shēng jiē hòu。
独当征求任,尚恐难措手。dú dāng zhēng qiú rèn,shàng kǒng nán cuò shǒu。
孔称均无贫,此语今可取。kǒng chēng jūn wú pín,cǐ yǔ jīn kě qǔ。
譬欲轻万钧,当令众人负。pì yù qīng wàn jūn,dāng lìng zhòng rén fù。
强言岂宜当,聊用报琼玖。qiáng yán qǐ yí dāng,liáo yòng bào qióng jiǔ。
王安石

王安石

王安石(1021年12月18日-1086年5月21日),字介甫,号半山,谥文,封荆国公。世人又称王荆公。汉族,北宋抚州临川人(今江西省抚州市临川区邓家巷人),中国北宋著名政治家、思想家、文学家、改革家,唐宋八大家之一。欧阳修称赞王安石:“翰林风月三千首,吏部文章二百年。老去自怜心尚在,后来谁与子争先。”传世文集有《王临川集》、《临川集拾遗》等。其诗文各体兼擅,词虽不多,但亦擅长,且有名作《桂枝香》等。而王荆公最得世人哄传之诗句莫过于《泊船瓜洲》中的“春风又绿江南岸,明月何时照我还。” 王安石的作品>>

猜您喜欢

秋日在梧桐

王安石

秋日在梧桐,转阴如急毂。qiū rì zài wú tóng,zhuǎn yīn rú jí gǔ。
冥冥蔽中庭,下视今可暴。míng míng bì zhōng tíng,xià shì jīn kě bào。
高蝉不复嘒,稍得寒鸦宿。gāo chán bù fù huì,shāo dé hán yā sù。
百绕有衰翁,行歌待春绿。bǎi rào yǒu shuāi wēng,xíng gē dài chūn lǜ。

我欲往沧海

王安石

我欲往沧海,客来自河源。wǒ yù wǎng cāng hǎi,kè lái zì hé yuán。
手探囊中胶,救此千载浑。shǒu tàn náng zhōng jiāo,jiù cǐ qiān zài hún。
我语客徒尔,当还治昆仑。wǒ yǔ kè tú ěr,dāng hái zhì kūn lún。
叹息谢不能,相看涕翻盆。tàn xī xiè bù néng,xiāng kàn tì fān pén。
客止我且往,濯发扶桑根。kè zhǐ wǒ qiě wǎng,zhuó fā fú sāng gēn。
春风吹我舟,万里空目存。chūn fēng chuī wǒ zhōu,wàn lǐ kōng mù cún。

前日石上松其一

王安石

前日石上松,斸移沙水际。qián rì shí shàng sōng,zhǔ yí shā shuǐ jì。
青青折钗股,俯映幽人砌。qīng qīng zhé chāi gǔ,fǔ yìng yōu rén qì。
蟠根今鬯茂,落子还苍翠。pán gēn jīn chàng mào,luò zi hái cāng cuì。
三年一楮叶,世事真期费。sān nián yī chǔ yè,shì shì zhēn qī fèi。

日出堂上饮

王安石

日出堂上饮,日西未云休。rì chū táng shàng yǐn,rì xī wèi yún xiū。
主人笑而歌,客子叹以愀。zhǔ rén xiào ér gē,kè zi tàn yǐ qiǎo。
指此堂上柱,始生在岩幽。zhǐ cǐ táng shàng zhù,shǐ shēng zài yán yōu。
雨露饱所滋,凌云亦千秋。yǔ lù bǎo suǒ zī,líng yún yì qiān qiū。
所托愿求久,何言值君收。suǒ tuō yuàn qiú jiǔ,hé yán zhí jūn shōu。
乃令卑湿地,百蚁上穷锼。nǎi lìng bēi shī dì,bǎi yǐ shàng qióng sōu。
丹青空外好,镇压已堪忧。dān qīng kōng wài hǎo,zhèn yā yǐ kān yōu。
为君重去之,不使一蚁留。wèi jūn zhòng qù zhī,bù shǐ yī yǐ liú。
蚁力虽云小,能生万蚍蜉。yǐ lì suī yún xiǎo,néng shēng wàn pí fú。
又能高其础,不尔继者稠。yòu néng gāo qí chǔ,bù ěr jì zhě chóu。
语客且勿然,百年等浮沤。yǔ kè qiě wù rán,bǎi nián děng fú ōu。
为客当酌酒,何豫主人谋。wèi kè dāng zhuó jiǔ,hé yù zhǔ rén móu。

孔子

王安石

圣人道大能亦博,学者所得皆秋毫。shèng rén dào dà néng yì bó,xué zhě suǒ dé jiē qiū háo。
虽传古未有孔子,蠛蠓何足知天高。suī chuán gǔ wèi yǒu kǒng zi,miè měng hé zú zhī tiān gāo。
桓魋武叔不量力,欲挠一草摇蟠桃。huán tuí wǔ shū bù liàng lì,yù náo yī cǎo yáo pán táo。
颜回已自不可测,至死钻仰忘身劳。yán huí yǐ zì bù kě cè,zhì sǐ zuān yǎng wàng shēn láo。

扬雄二首

王安石

子云游天禄,华藻锐初学。zi yún yóu tiān lù,huá zǎo ruì chū xué。
覃思晚有得,晦显无适莫。tán sī wǎn yǒu dé,huì xiǎn wú shì mò。
寥寥邹鲁后,于此归先觉。liáo liáo zōu lǔ hòu,yú cǐ guī xiān jué。
岂尝知符命,何苦自投阁。qǐ cháng zhī fú mìng,hé kǔ zì tóu gé。
长安诸愚儒,操行自为薄。zhǎng ān zhū yú rú,cāo xíng zì wèi báo。
谤嘲出异己,传载因疏略。bàng cháo chū yì jǐ,chuán zài yīn shū lüè。
孟轲劝伐燕,伊尹干说亳。mèng kē quàn fá yàn,yī yǐn gàn shuō bó。
叩马触兵锋,食牛要禄爵。kòu mǎ chù bīng fēng,shí niú yào lù jué。
少知羞不为,况彼皆卓荦。shǎo zhī xiū bù wèi,kuàng bǐ jiē zhuó luò。
史官蔽多闻,自古喜穿凿。shǐ guān bì duō wén,zì gǔ xǐ chuān záo。

扬雄二首

王安石

子云平生人莫知,知者乃独称其辞。zi yún píng shēng rén mò zhī,zhī zhě nǎi dú chēng qí cí。
今尊子云者皆是,得子云心亦无几。jīn zūn zi yún zhě jiē shì,dé zi yún xīn yì wú jǐ。
圣贤树立自有师,人知不知无以为。shèng xián shù lì zì yǒu shī,rén zhī bù zhī wú yǐ wèi。
俗人贱今常贵古,子云今存谁女数。sú rén jiàn jīn cháng guì gǔ,zi yún jīn cún shuí nǚ shù。

汉文帝

王安石

轻刑死人众,丧短生者偷。qīng xíng sǐ rén zhòng,sàng duǎn shēng zhě tōu。
仁孝自此薄,哀哉不能谋。rén xiào zì cǐ báo,āi zāi bù néng móu。
露台惜百金,灞陵无高丘。lù tái xī bǎi jīn,bà líng wú gāo qiū。
浅恩施一时,长患被九州。qiǎn ēn shī yī shí,zhǎng huàn bèi jiǔ zhōu。

秦始皇

王安石

天方猎中原,狐兔在所憎。tiān fāng liè zhōng yuán,hú tù zài suǒ zēng。
伤哉六孱王,当此鸷鸟膺。shāng zāi liù càn wáng,dāng cǐ zhì niǎo yīng。
搏取已扫地,翰飞尚凭凌。bó qǔ yǐ sǎo dì,hàn fēi shàng píng líng。
游将跨蓬莱,以海为丘陵。yóu jiāng kuà péng lái,yǐ hǎi wèi qiū líng。
勒石颂功德,群臣助骄矜。lēi shí sòng gōng dé,qún chén zhù jiāo jīn。
举世不读易,但以刑名称。jǔ shì bù dú yì,dàn yǐ xíng míng chēng。
蚩蚩彼少子,何用辨坚冰。chī chī bǐ shǎo zi,hé yòng biàn jiān bīng。

韩信

王安石

韩信寄食常歉然,邂逅漂母能哀怜。hán xìn jì shí cháng qiàn rán,xiè hòu piāo mǔ néng āi lián。
当时哙等何由伍,但有淮阴恶少年。dāng shí kuài děng hé yóu wǔ,dàn yǒu huái yīn è shǎo nián。
谁道萧曹刀笔吏,从容一语知人意。shuí dào xiāo cáo dāo bǐ lì,cóng róng yī yǔ zhī rén yì。
坛上平明大将旗,举军尽惊王不疑。tán shàng píng míng dà jiāng qí,jǔ jūn jǐn jīng wáng bù yí。
救兵半楚潍半沙,从初龙且闻信怯。jiù bīng bàn chǔ wéi bàn shā,cóng chū lóng qiě wén xìn qiè。
鸿沟天下已横分,谈笑重来卷楚氛。hóng gōu tiān xià yǐ héng fēn,tán xiào zhòng lái juǎn chǔ fēn。
但以怯名终得羽,谁为孔费两将军。dàn yǐ qiè míng zhōng dé yǔ,shuí wèi kǒng fèi liǎng jiāng jūn。

叔孙通

王安石

先生秦博士,秦礼颇能熟。xiān shēng qín bó shì,qín lǐ pǒ néng shú。
量主欲有为,两生皆不欲。liàng zhǔ yù yǒu wèi,liǎng shēng jiē bù yù。
草具一王仪,群豪果知肃。cǎo jù yī wáng yí,qún háo guǒ zhī sù。
黄金既遍赐,短衣亦已续。huáng jīn jì biàn cì,duǎn yī yì yǐ xù。
儒术自此凋,何为反初服。rú shù zì cǐ diāo,hé wèi fǎn chū fú。

东方朔

王安石

平原狂先生,隐翳世上尘。píng yuán kuáng xiān shēng,yǐn yì shì shàng chén。
材多不可数,射覆亦绝伦。cái duō bù kě shù,shè fù yì jué lún。
谈辞最诙怪,发口如有神。tán cí zuì huī guài,fā kǒu rú yǒu shén。
以此得亲幸,赐予颇不贫。yǐ cǐ dé qīn xìng,cì yǔ pǒ bù pín。
金玉本光莹,泥沙岂能堙。jīn yù běn guāng yíng,ní shā qǐ néng yīn。
时时一悟主,惊动汉庭臣。shí shí yī wù zhǔ,jīng dòng hàn tíng chén。
不肯下儿童,敢言诋平津。bù kěn xià ér tóng,gǎn yán dǐ píng jīn。
何知夷与惠,空复忤时人。hé zhī yí yǔ huì,kōng fù wǔ shí rén。

杨刘

王安石

人各有是非,犯时为患害。rén gè yǒu shì fēi,fàn shí wèi huàn hài。
唯诗以谲谏,言者得无悔。wéi shī yǐ jué jiàn,yán zhě dé wú huǐ。
汾王昔监谤,变雅今尚载。fén wáng xī jiān bàng,biàn yǎ jīn shàng zài。
末俗忌讳繁,此理宁复在。mò sú jì huì fán,cǐ lǐ níng fù zài。
南山咏种豆,议法过四罪。nán shān yǒng zhǒng dòu,yì fǎ guò sì zuì。
玄都戏桃花,母子受颠沛。xuán dōu xì táo huā,mǔ zi shòu diān pèi。
疑似已如此,况欲谆谆诲。yí shì yǐ rú cǐ,kuàng yù zhūn zhūn huì。
事变故不同,杨刘可为戒。shì biàn gù bù tóng,yáng liú kě wèi jiè。

臧仓

王安石

位在万乘师,孟轲犹不遇。wèi zài wàn chéng shī,mèng kē yóu bù yù。
岂云贫与贱,世道非吾趣。qǐ yún pín yǔ jiàn,shì dào fēi wú qù。
意行天下福,事忤由然去。yì xíng tiān xià fú,shì wǔ yóu rán qù。
命也固有在,臧仓汝何与。mìng yě gù yǒu zài,zāng cāng rǔ hé yǔ。

田单

王安石

湣王万乘齐,走死区区燕。mǐn wáng wàn chéng qí,zǒu sǐ qū qū yàn。
田单一即墨,扫敌如风旋。tián dān yī jí mò,sǎo dí rú fēng xuán。
舞鸟怪不测,腾牛怒无前。wǔ niǎo guài bù cè,téng niú nù wú qián。
飘飖乐毅去,磊砢功名传。piāo yáo lè yì qù,lěi kē gōng míng chuán。
掘葬与劓降,论乃愧儒先。jué zàng yǔ yì jiàng,lùn nǎi kuì rú xiān。
深诚可奋士,王蠋岂非贤。shēn chéng kě fèn shì,wáng zhú qǐ fēi xián。