古诗词

酬王詹叔奉使江南访茶法利害见寄

王安石

余闻古之人,措法贻厥后。yú wén gǔ zhī rén,cuò fǎ yí jué hòu。
命官惟贤材,职事又习狃。mìng guān wéi xián cái,zhí shì yòu xí niǔ。
止能权轻重,王府则多有。zhǐ néng quán qīng zhòng,wáng fǔ zé duō yǒu。
岂尝榷其子,而为民父母。qǐ cháng què qí zi,ér wèi mín fù mǔ。
当时所经营,今十已毁九。dāng shí suǒ jīng yíng,jīn shí yǐ huǐ jiǔ。
其一虽幸在,漂摇亦将朽。qí yī suī xìng zài,piāo yáo yì jiāng xiǔ。
公卿患才难,州县固多苟。gōng qīng huàn cái nán,zhōu xiàn gù duō gǒu。
诏令虽数下,纷纷谁与守。zhào lìng suī shù xià,fēn fēn shuí yǔ shǒu。
官居甚传舍,位以声势受。guān jū shén chuán shě,wèi yǐ shēng shì shòu。
既不责施为,安能辨贤不。jì bù zé shī wèi,ān néng biàn xián bù。
区区欲救弊,万谤不容口。qū qū yù jiù bì,wàn bàng bù róng kǒu。
天下大安危,谁当执其咎。tiān xià dà ān wēi,shuí dāng zhí qí jiù。
劳心适有罪,养誉终天丑。láo xīn shì yǒu zuì,yǎng yù zhōng tiān chǒu。
岂惟祖子孙,教戒及朋友。qǐ wéi zǔ zi sūn,jiào jiè jí péng yǒu。
贵者大其领,诗人歌四牡。guì zhě dà qí lǐng,shī rén gē sì mǔ。
至尊空独忧,不敢乐饮酒。zhì zūn kōng dú yōu,bù gǎn lè yǐn jiǔ。
哿矣富阡陌,哀哉此无糗。gě yǐ fù qiān mò,āi zāi cǐ wú qiǔ。
乡闾人所怀,今或弃而走。xiāng lǘ rén suǒ huái,jīn huò qì ér zǒu。
岂无济时术,使尔安畎亩。qǐ wú jì shí shù,shǐ ěr ān quǎn mǔ。
故今二三公,戮力思矫揉。gù jīn èr sān gōng,lù lì sī jiǎo róu。
永惟东南害,茶法盖其首。yǒng wéi dōng nán hài,chá fǎ gài qí shǒu。
私藏与窃贩,犴狱常纷纠。sī cáng yǔ qiè fàn,àn yù cháng fēn jiū。
输将一不足,往往死鞭杻。shū jiāng yī bù zú,wǎng wǎng sǐ biān chǒu。
贩陈彼杂恶,强卖曾非诱。fàn chén bǐ zá è,qiáng mài céng fēi yòu。
已云困关市,且复搔林薮。yǐ yún kùn guān shì,qiě fù sāo lín sǒu。
将更百年弊,谓民知可否。jiāng gèng bǎi nián bì,wèi mín zhī kě fǒu。
出节付群材,询谋欲经久。chū jié fù qún cái,xún móu yù jīng jiǔ。
朝廷每若此,自可跻仁寿。cháo tíng měi ruò cǐ,zì kě jī rén shòu。
因知从今始,渐欲人财阜。yīn zhī cóng jīn shǐ,jiàn yù rén cái fù。
吾宗恢奇士,选使自朝右。wú zōng huī qí shì,xuǎn shǐ zì cháo yòu。
聪明谅多得,为上归析剖。cōng míng liàng duō dé,wèi shàng guī xī pōu。
王程虽薄遽,邦法难卤莽。wáng chéng suī báo jù,bāng fǎ nán lǔ mǎng。
愿君博咨诹,无择壮与耇。yuàn jūn bó zī zōu,wú zé zhuàng yǔ gǒu。
余知茶山民,不必生皆厚。yú zhī chá shān mín,bù bì shēng jiē hòu。
独当征求任,尚恐难措手。dú dāng zhēng qiú rèn,shàng kǒng nán cuò shǒu。
孔称均无贫,此语今可取。kǒng chēng jūn wú pín,cǐ yǔ jīn kě qǔ。
譬欲轻万钧,当令众人负。pì yù qīng wàn jūn,dāng lìng zhòng rén fù。
强言岂宜当,聊用报琼玖。qiáng yán qǐ yí dāng,liáo yòng bào qióng jiǔ。
王安石

王安石

王安石(1021年12月18日-1086年5月21日),字介甫,号半山,谥文,封荆国公。世人又称王荆公。汉族,北宋抚州临川人(今江西省抚州市临川区邓家巷人),中国北宋著名政治家、思想家、文学家、改革家,唐宋八大家之一。欧阳修称赞王安石:“翰林风月三千首,吏部文章二百年。老去自怜心尚在,后来谁与子争先。”传世文集有《王临川集》、《临川集拾遗》等。其诗文各体兼擅,词虽不多,但亦擅长,且有名作《桂枝香》等。而王荆公最得世人哄传之诗句莫过于《泊船瓜洲》中的“春风又绿江南岸,明月何时照我还。” 王安石的作品>>

猜您喜欢

戴不胜

王安石

昔在宋王所,皆非薛居州。xī zài sòng wáng suǒ,jiē fēi xuē jū zhōu。
区区一不胜,辛苦亦何求。qū qū yī bù shèng,xīn kǔ yì hé qiú。
怀禄讵有耻,知命乃无忧。huái lù jù yǒu chǐ,zhī mìng nǎi wú yōu。
此士自可怜,能复识此不。cǐ shì zì kě lián,néng fù shí cǐ bù。

陆忠州

王安石

虞人以士招,御者与射比。yú rén yǐ shì zhāo,yù zhě yǔ shè bǐ。
当时尚羞为,况乃天下士。dāng shí shàng xiū wèi,kuàng nǎi tiān xià shì。
英英陆忠州,学问辅明智。yīng yīng lù zhōng zhōu,xué wèn fǔ míng zhì。
低徊得坎坷,勋业终不遂。dī huái dé kǎn kě,xūn yè zhōng bù suì。

开元行

王安石

君不闻开元盛天子,纠合俊杰披奸猖。jūn bù wén kāi yuán shèng tiān zi,jiū hé jùn jié pī jiān chāng。
几年辛苦补四海,始得完好无疽疮。jǐ nián xīn kǔ bǔ sì hǎi,shǐ dé wán hǎo wú jū chuāng。
一朝寄托谁家子,威福颠倒那复理。yī cháo jì tuō shuí jiā zi,wēi fú diān dào nà fù lǐ。
那知赤子偏愁毒,只见狂胡仓卒起。nà zhī chì zi piān chóu dú,zhǐ jiàn kuáng hú cāng zú qǐ。
茫茫孤行西万里,偪仄归来竟忧死。máng máng gū xíng xī wàn lǐ,bī zè guī lái jìng yōu sǐ。
子孙险不失故物,社稷陵夷从此始。zi sūn xiǎn bù shī gù wù,shè jì líng yí cóng cǐ shǐ。
由来犬羊著冠坐庙堂,安得四鄙无豺狼。yóu lái quǎn yáng zhù guān zuò miào táng,ān dé sì bǐ wú chái láng。

相送行效张籍

王安石

一车南,一车北,身世匆匆俱有役。yī chē nán,yī chē běi,shēn shì cōng cōng jù yǒu yì。
忆昔论心两绸缪,那知相送不得留。yì xī lùn xīn liǎng chóu móu,nà zhī xiāng sòng bù dé liú。
但闻马嘶觉已远,欲望应须上前坂。dàn wén mǎ sī jué yǐ yuǎn,yù wàng yīng xū shàng qián bǎn。
秋风忽起吹泥尘,双目空回不见人。qiū fēng hū qǐ chuī ní chén,shuāng mù kōng huí bù jiàn rén。

阴漫漫行

王安石

愁云怒风相追逐,青山灭没沧江覆。chóu yún nù fēng xiāng zhuī zhú,qīng shān miè méi cāng jiāng fù。
少留灯火就空床,更听波涛围野屋。shǎo liú dēng huǒ jiù kōng chuáng,gèng tīng bō tāo wéi yě wū。
忆昨踏雪度长安,夜宿木瘤还苦寒。yì zuó tà xuě dù zhǎng ān,yè sù mù liú hái kǔ hán。
谁云当春便妍暖,十日九八阴漫漫。shuí yún dāng chūn biàn yán nuǎn,shí rì jiǔ bā yīn màn màn。

一日归行

王安石

贱贫奔走食与衣,百日奔走一日归。jiàn pín bēn zǒu shí yǔ yī,bǎi rì bēn zǒu yī rì guī。
平生欢意苦不尽,正欲老大相因依。píng shēng huān yì kǔ bù jǐn,zhèng yù lǎo dà xiāng yīn yī。
空房萧瑟施穗帷,青灯半夜哭声稀。kōng fáng xiāo sè shī suì wéi,qīng dēng bàn yè kū shēng xī。
音容想像今何处,地下相逢果是非。yīn róng xiǎng xiàng jīn hé chù,dì xià xiāng féng guǒ shì fēi。

汴水

王安石

汴水无情日夜流,不肯为我少淹留。biàn shuǐ wú qíng rì yè liú,bù kěn wèi wǒ shǎo yān liú。
相逢故人昨夜去,不知今日到何州。xiāng féng gù rén zuó yè qù,bù zhī jīn rì dào hé zhōu。
州州人物不相似,处处蝉鸣令客愁。zhōu zhōu rén wù bù xiāng shì,chù chù chán míng lìng kè chóu。
可怜南北意不就,二十起家今白头。kě lián nán běi yì bù jiù,èr shí qǐ jiā jīn bái tóu。

阴山画虎图

王安石

阴山健儿鞭鞚急,走势能追北风及。yīn shān jiàn ér biān kòng jí,zǒu shì néng zhuī běi fēng jí。
逶迤一虎出马前,白羽横穿更人立。wēi yí yī hǔ chū mǎ qián,bái yǔ héng chuān gèng rén lì。
回旗倒戟四边动,抽矢当前放蹄入。huí qí dào jǐ sì biān dòng,chōu shǐ dāng qián fàng tí rù。
爪牙蹭蹬不得施,碛上流丹看来湿。zhǎo yá cèng dēng bù dé shī,qì shàng liú dān kàn lái shī。
胡天朔漠杀气高,烟云万里埋弓刀。hú tiān shuò mò shā qì gāo,yān yún wàn lǐ mái gōng dāo。
穹庐无工可貌此,汉使自解丹青包。qióng lú wú gōng kě mào cǐ,hàn shǐ zì jiě dān qīng bāo。
堂上绢素开欲裂,一见犹能动毛发。táng shàng juàn sù kāi yù liè,yī jiàn yóu néng dòng máo fā。
低徊使我思古人,此地抟兵走戎羯。dī huái shǐ wǒ sī gǔ rén,cǐ dì tuán bīng zǒu róng jié。
禽逃兽遁亦萧然,岂若封疆今晏眠。qín táo shòu dùn yì xiāo rán,qǐ ruò fēng jiāng jīn yàn mián。
契丹弋猎汉耕作,飞将自老南山边,还能射虎随少年。qì dān yì liè hàn gēng zuò,fēi jiāng zì lǎo nán shān biān,hái néng shè hǔ suí shǎo nián。

杜甫画像

王安石

吾观少陵诗,为与元气侔。wú guān shǎo líng shī,wèi yǔ yuán qì móu。
力能排天斡九地,壮颜毅色不可求。lì néng pái tiān wò jiǔ dì,zhuàng yán yì sè bù kě qiú。
浩荡八极中,生物岂不稠。hào dàng bā jí zhōng,shēng wù qǐ bù chóu。
丑妍巨细千万殊,竟莫见以何雕锼。chǒu yán jù xì qiān wàn shū,jìng mò jiàn yǐ hé diāo sōu。
惜哉命之穷,颠倒不见收。xī zāi mìng zhī qióng,diān dào bù jiàn shōu。
青衫老更斥,饿走半九州。qīng shān lǎo gèng chì,è zǒu bàn jiǔ zhōu。
瘦妻僵前子仆后,攘攘盗贼森戈矛。shòu qī jiāng qián zi pū hòu,rǎng rǎng dào zéi sēn gē máo。
吟哦当此时,不废朝廷忧。yín ó dāng cǐ shí,bù fèi cháo tíng yōu。
常愿天子圣,大臣各伊周。cháng yuàn tiān zi shèng,dà chén gè yī zhōu。
宁令吾庐独破受冻死,不忍四海寒飕飕。níng lìng wú lú dú pò shòu dòng sǐ,bù rěn sì hǎi hán sōu sōu。
伤屯悼屈止一身,嗟时之人死所羞。shāng tún dào qū zhǐ yī shēn,jiē shí zhī rén sǐ suǒ xiū。
所以见公像,再拜涕泗流。suǒ yǐ jiàn gōng xiàng,zài bài tì sì liú。
惟公之心古亦少,愿起公死从之游。wéi gōng zhī xīn gǔ yì shǎo,yuàn qǐ gōng sǐ cóng zhī yóu。

吴长文新得颜公坏碑

王安石

鲁公之书既绝伦,岁久更为时所珍。lǔ gōng zhī shū jì jué lún,suì jiǔ gèng wèi shí suǒ zhēn。
荒坛坏冢朽崖屋,剥落风雨埋煨尘。huāng tán huài zhǒng xiǔ yá wū,bō luò fēng yǔ mái wēi chén。
断碑数尺谁所得,点画入纸完如新。duàn bēi shù chǐ shuí suǒ dé,diǎn huà rù zhǐ wán rú xīn。
延陵公子好事者,拓取持寄情相亲。yán líng gōng zi hǎo shì zhě,tuò qǔ chí jì qíng xiāng qīn。
六书篆籀数变改,训诂后世多失真。liù shū zhuàn zhòu shù biàn gǎi,xùn gǔ hòu shì duō shī zhēn。
谁初妄凿妍与丑,坐使学士劳骸筋。shuí chū wàng záo yán yǔ chǒu,zuò shǐ xué shì láo hái jīn。
堂堂鲁公勇且仁,出遇世难亲经纶。táng táng lǔ gōng yǒng qiě rén,chū yù shì nán qīn jīng lún。
挥毫卓荦又惊俗,岂亦以此夸常民。huī háo zhuó luò yòu jīng sú,qǐ yì yǐ cǐ kuā cháng mín。
但疑技巧有天得,不必勉强方通神。dàn yí jì qiǎo yǒu tiān dé,bù bì miǎn qiáng fāng tōng shén。
诗歌甘棠美召伯,爱惜蔽芾由思人。shī gē gān táng měi zhào bó,ài xī bì fèi yóu sī rén。
时危忠谊常恨少,宝此勿复令埋堙。shí wēi zhōng yì cháng hèn shǎo,bǎo cǐ wù fù lìng mái yīn。

答扬州刘原甫

王安石

少食苦不足,一官聊自谋。shǎo shí kǔ bù zú,yī guān liáo zì móu。
为生晚更拙,怀禄尚迟留。wèi shēng wǎn gèng zhuō,huái lù shàng chí liú。
黾勉讵有补,强颜包众羞。mǐn miǎn jù yǒu bǔ,qiáng yán bāo zhòng xiū。
谓我古人风,知君以相优。wèi wǒ gǔ rén fēng,zhī jūn yǐ xiāng yōu。
君实高世才,主恩正绸缪。jūn shí gāo shì cái,zhǔ ēn zhèng chóu móu。
哿矣哀此民,华簪宁易投。gě yǐ āi cǐ mín,huá zān níng yì tóu。

寄岳

王安石

昔人宁饮建业水,共道不食武昌鱼。xī rén níng yǐn jiàn yè shuǐ,gòng dào bù shí wǔ chāng yú。
公来建业每自如,亦复不厌武昌居。gōng lái jiàn yè měi zì rú,yì fù bù yàn wǔ chāng jū。
武昌山川今可想,绿水逶迤烟莽苍。wǔ chāng shān chuān jīn kě xiǎng,lǜ shuǐ wēi yí yān mǎng cāng。
白鸥晴飞随两桨,岸荠茸茸映鱼网。bái ōu qíng fēi suí liǎng jiǎng,àn jì rōng rōng yìng yú wǎng。
投老留连陌上尘,思公一语何由往。tóu lǎo liú lián mò shàng chén,sī gōng yī yǔ hé yóu wǎng。

送元厚之待制知福州

王安石

海隅山谷闲,人物最多处。hǎi yú shān gǔ xián,rén wù zuì duō chù。
平旦息相吹,连城黕如雾。píng dàn xī xiāng chuī,lián chéng dǎn rú wù。
闽王旧宫室,丹漆美无度。mǐn wáng jiù gōng shì,dān qī měi wú dù。
今为大帅府,千里来赴愬。jīn wèi dà shuài fǔ,qiān lǐ lái fù sù。
元侯文章翁,更以吏能著。yuán hóu wén zhāng wēng,gèng yǐ lì néng zhù。
峨峨中天阁,鸣玉新改步。é é zhōng tiān gé,míng yù xīn gǎi bù。
衔诏出梨岭,方为远人慕。xián zhào chū lí lǐng,fāng wèi yuǎn rén mù。
旌旗满流水,冠盖东门驻。jīng qí mǎn liú shuǐ,guān gài dōng mén zhù。
四坐共咨嗟,疑侯不当去。sì zuò gòng zī jiē,yí hóu bù dāng qù。
张仲称孝友,樊侯正求助。zhāng zhòng chēng xiào yǒu,fán hóu zhèng qiú zhù。
名城虽云乐,行矣未宜遽。míng chéng suī yún lè,xíng yǐ wèi yí jù。

悼四明杜醇

王安石

杜生四五十,孝友称乡里。dù shēng sì wǔ shí,xiào yǒu chēng xiāng lǐ。
隐约不外求,耕桑有妻子。yǐn yuē bù wài qiú,gēng sāng yǒu qī zi。
藜杖牧鸡豚,筠筒钓鲂鲤。lí zhàng mù jī tún,yún tǒng diào fáng lǐ。
岁时沽酒归,亦不乏甘旨。suì shí gū jiǔ guī,yì bù fá gān zhǐ。
天涯一杯饭,夙昔相逢喜。tiān yá yī bēi fàn,sù xī xiāng féng xǐ。
谈辞足诗书,篇咏又清泚。tán cí zú shī shū,piān yǒng yòu qīng cǐ。
都城问越客,安否常在耳。dōu chéng wèn yuè kè,ān fǒu cháng zài ěr。
日月未渠央,如何弃予死。rì yuè wèi qú yāng,rú hé qì yǔ sǐ。
古风久凋零,好学少为己。gǔ fēng jiǔ diāo líng,hǎo xué shǎo wèi jǐ。
悲哉四明山,此士今已矣。bēi zāi sì míng shān,cǐ shì jīn yǐ yǐ。

哭梅圣俞

王安石

诗行于世先春秋,国风变衰始柏舟。shī xíng yú shì xiān chūn qiū,guó fēng biàn shuāi shǐ bǎi zhōu。
文辞感激多所忧,律吕尚可谐鸣球。wén cí gǎn jī duō suǒ yōu,lǜ lǚ shàng kě xié míng qiú。
先王泽竭士已偷,纷纷作者始可羞。xiān wáng zé jié shì yǐ tōu,fēn fēn zuò zhě shǐ kě xiū。
其声与节急以浮,真人当天施再流。qí shēng yǔ jié jí yǐ fú,zhēn rén dāng tiān shī zài liú。
笃生梅公应时求,颂歌文武功业优。dǔ shēng méi gōng yīng shí qiú,sòng gē wén wǔ gōng yè yōu。
经奇纬丽散九州,众皆少锐老则不。jīng qí wěi lì sàn jiǔ zhōu,zhòng jiē shǎo ruì lǎo zé bù。
翁独辛苦不能休,惜无采者人名遒。wēng dú xīn kǔ bù néng xiū,xī wú cǎi zhě rén míng qiú。
贵人怜公青两眸,吹嘘可使高岑楼。guì rén lián gōng qīng liǎng móu,chuī xū kě shǐ gāo cén lóu。
坐令隐约不见收,空能乞钱助饙馏。zuò lìng yǐn yuē bù jiàn shōu,kōng néng qǐ qián zhù fēn liú。
疑此有物司诸幽,栖栖孔孟葬鲁邹。yí cǐ yǒu wù sī zhū yōu,qī qī kǒng mèng zàng lǔ zōu。
后始卓荦称轲丘,圣贤与命相楯矛。hòu shǐ zhuó luò chēng kē qiū,shèng xián yǔ mìng xiāng dùn máo。
势欲强达诚无由,诗人况又多穷愁。shì yù qiáng dá chéng wú yóu,shī rén kuàng yòu duō qióng chóu。
李杜亦不为公侯,公窥穷阨以身投。lǐ dù yì bù wèi gōng hóu,gōng kuī qióng è yǐ shēn tóu。
坎轲坐老当谁尤,吁嗟岂即非善谋。kǎn kē zuò lǎo dāng shuí yóu,xū jiē qǐ jí fēi shàn móu。
虎豹虽死皮终留,飘然载丧下阴沟。hǔ bào suī sǐ pí zhōng liú,piāo rán zài sàng xià yīn gōu。
粉书轴幅悬无旒,高堂万里哀白头。fěn shū zhóu fú xuán wú liú,gāo táng wàn lǐ āi bái tóu。
东望使我商声讴。dōng wàng shǐ wǒ shāng shēng ōu。