古诗词

自诘

陆游

修行力量浅,触事常寡悰。xiū xíng lì liàng qiǎn,chù shì cháng guǎ cóng。
端居本无事,奈此百忧攻。duān jū běn wú shì,nài cǐ bǎi yōu gōng。
今晨默自诘,世岂不汝容。jīn chén mò zì jí,shì qǐ bù rǔ róng。
漱濯临清流,啸歌荫长松。shù zhuó lín qīng liú,xiào gē yīn zhǎng sōng。
缓步有夷途,远眺多奇峰。huǎn bù yǒu yí tú,yuǎn tiào duō qí fēng。
野叟时相寻,村酒亦自醲。yě sǒu shí xiāng xún,cūn jiǔ yì zì nóng。
于道忽少进,一扫芥蒂胸。yú dào hū shǎo jìn,yī sǎo jiè dì xiōng。
轑釜本常情,宁说饭后钟。lǎo fǔ běn cháng qíng,níng shuō fàn hòu zhōng。
陆游

陆游

陆游(1125—1210),字务观,号放翁。汉族,越州山阴(今浙江绍兴)人,南宋著名诗人。少时受家庭爱国思想熏陶,高宗时应礼部试,为秦桧所黜。孝宗时赐进士出身。中年入蜀,投身军旅生活,官至宝章阁待制。晚年退居家乡。创作诗歌今存九千多首,内容极为丰富。著有《剑南诗稿》、《渭南文集》、《南唐书》、《老学庵笔记》等。 陆游的作品>>

猜您喜欢

张时可直阁书报巳得请奉祠云台作长句贺之

陆游

灯前一笑拆书开,喜见冰衔洗俗埃。dēng qián yī xiào chāi shū kāi,xǐ jiàn bīng xián xǐ sú āi。
丞相苦留犹不住,诸公欲挽固难回。chéng xiāng kǔ liú yóu bù zhù,zhū gōng yù wǎn gù nán huí。
玩鸥有约间何阔,敛版无聊归去来。wán ōu yǒu yuē jiān hé kuò,liǎn bǎn wú liáo guī qù lái。
千载伏波应太息,输君谈笑上云台。qiān zài fú bō yīng tài xī,shū jūn tán xiào shàng yún tái。

累日文符沓至怅然有感三首

陆游

豪气人言苦不除,固应屏迹向江湖。háo qì rén yán kǔ bù chú,gù yīng píng jì xiàng jiāng hú。
封侯万里独心在,糊口四方何事无。fēng hóu wàn lǐ dú xīn zài,hú kǒu sì fāng hé shì wú。
薄俗更堪开眼看,老翁宁办折腰趋。báo sú gèng kān kāi yǎn kàn,lǎo wēng níng bàn zhé yāo qū。
鼠肝虫臂今无择,付与乾坤造化炉。shǔ gān chóng bì jīn wú zé,fù yǔ qián kūn zào huà lú。

累日文符沓至怅然有感三首

陆游

白首逢人只累欷,今虽未是昨真非。bái shǒu féng rén zhǐ lèi xī,jīn suī wèi shì zuó zhēn fēi。
文章才尽欲焚稿,仕宦兴阑当拂衣。wén zhāng cái jǐn yù fén gǎo,shì huàn xīng lán dāng fú yī。
浪出自应为后戒,放言那计堕危机。làng chū zì yīng wèi hòu jiè,fàng yán nà jì duò wēi jī。
辽天华表苍茫里,千载何人识令威。liáo tiān huá biǎo cāng máng lǐ,qiān zài hé rén shí lìng wēi。

累日文符沓至怅然有感三首

陆游

三十年为一世人,孤城梦断洛阳尘。sān shí nián wèi yī shì rén,gū chéng mèng duàn luò yáng chén。
强颜懒复看人面,何地真堪著此身。qiáng yán lǎn fù kàn rén miàn,hé dì zhēn kān zhù cǐ shēn。
白骨久埋金谷友,黄花尚醉葛天民。bái gǔ jiǔ mái jīn gǔ yǒu,huáng huā shàng zuì gé tiān mín。
严光钓濑虽亡恙,除却江山万事新。yán guāng diào lài suī wáng yàng,chú què jiāng shān wàn shì xīn。

思归

陆游

短发今年雪满巾,一杯且醉瓮中春。duǎn fā jīn nián xuě mǎn jīn,yī bēi qiě zuì wèng zhōng chūn。
定无术致长生药,那得愁供有限身。dìng wú shù zhì zhǎng shēng yào,nà dé chóu gōng yǒu xiàn shēn。
碎枕不求名利梦,挽河尽洗簿书尘。suì zhěn bù qiú míng lì mèng,wǎn hé jǐn xǐ bù shū chén。
江湖意决君知否,致主唐虞自有人。jiāng hú yì jué jūn zhī fǒu,zhì zhǔ táng yú zì yǒu rén。

晚游东园

陆游

药瓢藜杖合施行,独往山林已歃盟。yào piáo lí zhàng hé shī xíng,dú wǎng shān lín yǐ shà méng。
傍水断云含暮色,拂檐高竹借秋声。bàng shuǐ duàn yún hán mù sè,fú yán gāo zhú jiè qiū shēng。
痴人自作浮生梦,腐骨那须后世名。chī rén zì zuò fú shēng mèng,fǔ gǔ nà xū hòu shì míng。
莫笑吟哦无阙日,老来未尽独诗情。mò xiào yín ó wú quē rì,lǎo lái wèi jǐn dú shī qíng。

初寒在告有感三首

陆游

扫地烧香兴未阑,一年佳处是初寒。sǎo dì shāo xiāng xīng wèi lán,yī nián jiā chù shì chū hán。
银毫地绿茶膏嫩,玉斗丝红墨沈宽。yín háo dì lǜ chá gāo nèn,yù dòu sī hóng mò shěn kuān。
俗事不教来眼境,闲愁那许上眉端。sú shì bù jiào lái yǎn jìng,xián chóu nà xǔ shàng méi duān。
数棂留得西窗日,更取丹经展卷看。shù líng liú dé xī chuāng rì,gèng qǔ dān jīng zhǎn juǎn kàn。

初寒在告有感三首

陆游

豪举当年气吐虹,即今憔悴一衰翁。háo jǔ dāng nián qì tǔ hóng,jí jīn qiáo cuì yī shuāi wēng。
寄怀本自俗尘外,移病何妨寒雨中。jì huái běn zì sú chén wài,yí bìng hé fáng hán yǔ zhōng。
香暖候知银叶透,酒清看似玉船空。xiāng nuǎn hòu zhī yín yè tòu,jiǔ qīng kàn shì yù chuán kōng。
故人吴蜀音尘断,安得相携一笑同。gù rén wú shǔ yīn chén duàn,ān dé xiāng xié yī xiào tóng。

初寒在告有感三首

陆游

横林吹叶水生洲,身落穷山古睦州。héng lín chuī yè shuǐ shēng zhōu,shēn luò qióng shān gǔ mù zhōu。
到枕雨声酣旅梦,背窗灯影动清愁。dào zhěn yǔ shēng hān lǚ mèng,bèi chuāng dēng yǐng dòng qīng chóu。
气冲星斗有孤剑,力挽栋梁无万牛。qì chōng xīng dòu yǒu gū jiàn,lì wǎn dòng liáng wú wàn niú。
未灭匈奴身已老,此生虚负幄中筹。wèi miè xiōng nú shēn yǐ lǎo,cǐ shēng xū fù wò zhōng chóu。

马上作

陆游

白发凭鞍一老翁,出门漏鼓尚鼕鼕。bái fā píng ān yī lǎo wēng,chū mén lòu gǔ shàng dōng dōng。
凄凉旅思传呼里,零落新诗假寐中。qī liáng lǚ sī chuán hū lǐ,líng luò xīn shī jiǎ mèi zhōng。
正苦文移来陆续,何由笠钓入空蒙。zhèng kǔ wén yí lái lù xù,hé yóu lì diào rù kōng méng。
浮生正自少如意,付与秋风吹断蓬。fú shēng zhèng zì shǎo rú yì,fù yǔ qiū fēng chuī duàn péng。

寓叹二首

陆游

江上霜风透弊袍,区区无奈簿书劳。jiāng shàng shuāng fēng tòu bì páo,qū qū wú nài bù shū láo。
衰迟始忆壮游乐,仕宦更知归卧高。shuāi chí shǐ yì zhuàng yóu lè,shì huàn gèng zhī guī wò gāo。
人怪羊裘忘富贵,我从牛侩得贤豪。rén guài yáng qiú wàng fù guì,wǒ cóng niú kuài dé xián háo。
俗间问讯真成懒,有手惟堪把蟹螯。sú jiān wèn xùn zhēn chéng lǎn,yǒu shǒu wéi kān bǎ xiè áo。

寓叹二首

陆游

剑外归耕梦不通,公车上疏路何从。jiàn wài guī gēng mèng bù tōng,gōng chē shàng shū lù hé cóng。
有心求缩地万里,无羽可朝天九重。yǒu xīn qiú suō dì wàn lǐ,wú yǔ kě cháo tiān jiǔ zhòng。
狂诵新诗驱疟鬼,醉吹横笛舞神龙。kuáng sòng xīn shī qū nüè guǐ,zuì chuī héng dí wǔ shén lóng。
明当采药玉霄去,他日君看冰雪容。míng dāng cǎi yào yù xiāo qù,tā rì jūn kàn bīng xuě róng。

怀镜中故庐

陆游

临水依山偶占家,数间茆屋半攲斜。lín shuǐ yī shān ǒu zhàn jiā,shù jiān máo wū bàn qī xié。
云边腰斧入秦望,雨外舞蓑归若耶。yún biān yāo fǔ rù qín wàng,yǔ wài wǔ suō guī ruò yé。
从宦只思乘下泽,忤人常悔读南华。cóng huàn zhǐ sī chéng xià zé,wǔ rén cháng huǐ dú nán huá。
病来更怯还乡梦,频鬻帘泉试露芽。bìng lái gèng qiè hái xiāng mèng,pín yù lián quán shì lù yá。

蜀使归寄青城上官道人

陆游

轻别青城十二年,至今客枕梦林泉。qīng bié qīng chéng shí èr nián,zhì jīn kè zhěn mèng lín quán。
一杯松屑斋前进,两卷丹经肘后传。yī bēi sōng xiè zhāi qián jìn,liǎng juǎn dān jīng zhǒu hòu chuán。
欲与公为尘外侣,几时身上峡中船。yù yǔ gōng wèi chén wài lǚ,jǐ shí shēn shàng xiá zhōng chuán。
世间牛蚁何劳问,输与云窗一粲然。shì jiān niú yǐ hé láo wèn,shū yǔ yún chuāng yī càn rán。

小斋壁间张王子乔梅子真李八百许旌阳及近时得道诸仙像每焚香对之因赋长句

陆游

山城作吏老堪羞,衫色尘昏鬓色秋。shān chéng zuò lì lǎo kān xiū,shān sè chén hūn bìn sè qiū。
敛版那供新贵使,闭门聊与数公游。liǎn bǎn nà gōng xīn guì shǐ,bì mén liáo yǔ shù gōng yóu。
至人不死阅千劫,大海无穷环九州。zhì rén bù sǐ yuè qiān jié,dà hǎi wú qióng huán jiǔ zhōu。
安得相携从此逝,醉骑丹凤下玄洲。ān dé xiāng xié cóng cǐ shì,zuì qí dān fèng xià xuán zhōu。