古诗词

寓规三首

陆游

百疾皆有源,虽愚犹自知。bǎi jí jiē yǒu yuán,suī yú yóu zì zhī。
惟其忽不念,所以悔莫追。wéi qí hū bù niàn,suǒ yǐ huǐ mò zhuī。
微隙为无伤,一坏谁能支。wēi xì wèi wú shāng,yī huài shuí néng zhī。
宴安比鸩毒,先民不吾欺。yàn ān bǐ zhèn dú,xiān mín bù wú qī。
陆游

陆游

陆游(1125—1210),字务观,号放翁。汉族,越州山阴(今浙江绍兴)人,南宋著名诗人。少时受家庭爱国思想熏陶,高宗时应礼部试,为秦桧所黜。孝宗时赐进士出身。中年入蜀,投身军旅生活,官至宝章阁待制。晚年退居家乡。创作诗歌今存九千多首,内容极为丰富。著有《剑南诗稿》、《渭南文集》、《南唐书》、《老学庵笔记》等。 陆游的作品>>

猜您喜欢

出游暮归戏作

陆游

终年兀兀复腾腾,眼看朱门几废兴。zhōng nián wù wù fù téng téng,yǎn kàn zhū mén jǐ fèi xīng。
造物偶容穷不死,众人共养老无能。zào wù ǒu róng qióng bù sǐ,zhòng rén gòng yǎng lǎo wú néng。
逢山自有闲游侣,入寺宁无淡话僧。féng shān zì yǒu xián yóu lǚ,rù sì níng wú dàn huà sēng。
莫道归来却岑寂,小儿同守短檠灯。mò dào guī lái què cén jì,xiǎo ér tóng shǒu duǎn qíng dēng。

自诒

陆游

荒圃风烟入荷锄,孤村巷陌看骑驴。huāng pǔ fēng yān rù hé chú,gū cūn xiàng mò kàn qí lǘ。
少年曾纵千场醉,老境惟存一束书。shǎo nián céng zòng qiān chǎng zuì,lǎo jìng wéi cún yī shù shū。
作意买山虽已矣,忍惭乞米独何欤。zuò yì mǎi shān suī yǐ yǐ,rěn cán qǐ mǐ dú hé yú。
所欣肺病秋来减,白发萧萧可自梳。suǒ xīn fèi bìng qiū lái jiǎn,bái fā xiāo xiāo kě zì shū。

对食戏咏

陆游

一饱欣逢岁小穰,时凭野饷诳枯肠。yī bǎo xīn féng suì xiǎo ráng,shí píng yě xiǎng kuáng kū cháng。
橙黄出臼金齑美,菰脆供盘玉片香。chéng huáng chū jiù jīn jī měi,gū cuì gōng pán yù piàn xiāng。
客送轮囷霜后蟹,僧分磊落社前姜。kè sòng lún qūn shuāng hòu xiè,sēng fēn lěi luò shè qián jiāng。
秋来幸是身强健,聊为佳时举一觞。qiū lái xìng shì shēn qiáng jiàn,liáo wèi jiā shí jǔ yī shāng。

怀昔

陆游

偶住人间日月长,细思方觉少年狂。ǒu zhù rén jiān rì yuè zhǎng,xì sī fāng jué shǎo nián kuáng。
众中论事归多悔,醉后题诗醒已忘。zhòng zhōng lùn shì guī duō huǐ,zuì hòu tí shī xǐng yǐ wàng。
鼍作鲸吞吁莫测,谷堙山堑浩难量。tuó zuò jīng tūn xū mò cè,gǔ yīn shān qiàn hào nán liàng。
老来境界全非昨,卧看萦帘一缕香。lǎo lái jìng jiè quán fēi zuó,wò kàn yíng lián yī lǚ xiāng。

示客

陆游

枳缚藩篱荆作门,萧条何以致诸君。zhǐ fù fān lí jīng zuò mén,xiāo tiáo hé yǐ zhì zhū jūn。
归休正得求吾志,老病犹能诵所闻。guī xiū zhèng dé qiú wú zhì,lǎo bìng yóu néng sòng suǒ wén。
紫蟹迎霜径盈尺,白鱼脱水重兼斤。zǐ xiè yíng shuāng jìng yíng chǐ,bái yú tuō shuǐ zhòng jiān jīn。
一杯潋滟无辞醉,秋稼登场合策勋。yī bēi liàn yàn wú cí zuì,qiū jià dēng chǎng hé cè xūn。

纵笔四首

陆游

莫笑畸翁迫耄期,从来不许俗人知。mò xiào jī wēng pò mào qī,cóng lái bù xǔ sú rén zhī。
系船惯听巴东雨,画策曾从渭北师。xì chuán guàn tīng bā dōng yǔ,huà cè céng cóng wèi běi shī。
袖剑客同楼上醉,烂柯人看洞中棋。xiù jiàn kè tóng lóu shàng zuì,làn kē rén kàn dòng zhōng qí。
如今更欲沧溟去,鲸浪浮天信所之。rú jīn gèng yù cāng míng qù,jīng làng fú tiān xìn suǒ zhī。

纵笔四首

陆游

常笑相如赋上林,肯为子政铸黄金。cháng xiào xiāng rú fù shàng lín,kěn wèi zi zhèng zhù huáng jīn。
心光自发谁能障,踵息无声不厌深。xīn guāng zì fā shuí néng zhàng,zhǒng xī wú shēng bù yàn shēn。
摇齿复牢堪决肉,枯颅再茁已胜簪。yáo chǐ fù láo kān jué ròu,kū lú zài zhuó yǐ shèng zān。
老松涧底虽终弃,霜雪元知不解侵。lǎo sōng jiàn dǐ suī zhōng qì,shuāng xuě yuán zhī bù jiě qīn。

纵笔四首

陆游

拖得乌藤到处行,看山看水眼犹明。tuō dé wū téng dào chù xíng,kàn shān kàn shuǐ yǎn yóu míng。
但期少健游潼华,岂必长生似老彭。dàn qī shǎo jiàn yóu tóng huá,qǐ bì zhǎng shēng shì lǎo péng。
一緉青鞋吾事了,半甔绿酒万缘轻。yī liǎng qīng xié wú shì le,bàn dān lǜ jiǔ wàn yuán qīng。
安知不作希夷叟,生长兵间老太平。ān zhī bù zuò xī yí sǒu,shēng zhǎng bīng jiān lǎo tài píng。

纵笔四首

陆游

未说无功爵位叨,昔人所畏在功高。wèi shuō wú gōng jué wèi dāo,xī rén suǒ wèi zài gōng gāo。
印如斗大宁常保,剑拄颐长只自劳。yìn rú dòu dà níng cháng bǎo,jiàn zhǔ yí zhǎng zhǐ zì láo。
酒社极知身可隐,猎场犹得气差豪。jiǔ shè jí zhī shēn kě yǐn,liè chǎng yóu dé qì chà háo。
世间见透浑无事,狐貉安能诧缊袍。shì jiān jiàn tòu hún wú shì,hú háo ān néng chà yūn páo。

建安陈希周官海南为予致两拄杖其一促节竹其一桄榔也

陆游

雨渍岚侵藓晕重,石砮楛矢正相同。yǔ zì lán qīn xiǎn yūn zhòng,shí nǔ hù shǐ zhèng xiāng tóng。
取从万里鲸波路,来伴三山鹤发翁。qǔ cóng wàn lǐ jīng bō lù,lái bàn sān shān hè fā wēng。
雪上有时留醉草,花前随处打残红。xuě shàng yǒu shí liú zuì cǎo,huā qián suí chù dǎ cán hóng。
化龙径去吾何憾,且与人间作岁丰。huà lóng jìng qù wú hé hàn,qiě yǔ rén jiān zuò suì fēng。

表侄江坰种竹名筠坡来求诗

陆游

奉常遗绪冷如秋,闭户知君颇好修。fèng cháng yí xù lěng rú qiū,bì hù zhī jūn pǒ hǎo xiū。
千里可嗟妨晤语,两书犹喜免沉浮。qiān lǐ kě jiē fáng wù yǔ,liǎng shū yóu xǐ miǎn chén fú。
但令有竹能医俗,何患无天可寄愁。dàn lìng yǒu zhú néng yī sú,hé huàn wú tiān kě jì chóu。
一事却须常自勉,勿容凡子得同游。yī shì què xū cháng zì miǎn,wù róng fán zi dé tóng yóu。

秋晚湖上

陆游

已过西成赛庙期,家家下麦不容迟。yǐ guò xī chéng sài miào qī,jiā jiā xià mài bù róng chí。
夕阳遍野人归后,秋水生滩鹭集时。xī yáng biàn yě rén guī hòu,qiū shuǐ shēng tān lù jí shí。
灵药不治怀抱恶,好诗空益鬓毛衰。líng yào bù zhì huái bào è,hǎo shī kōng yì bìn máo shuāi。
从来未识苏司业,愁绝西风满酒旗。cóng lái wèi shí sū sī yè,chóu jué xī fēng mǎn jiǔ qí。

纵游归泊湖桥有作

陆游

西蜀东吴到处游,千岩万壑独吾州。xī shǔ dōng wú dào chù yóu,qiān yán wàn hè dú wú zhōu。
短篷载月娥江夜,小蹇寻诗禹寺秋。duǎn péng zài yuè é jiāng yè,xiǎo jiǎn xún shī yǔ sì qiū。
村酒可赊常痛饮,野人有兴即相求。cūn jiǔ kě shē cháng tòng yǐn,yě rén yǒu xīng jí xiāng qiú。
何由唤得王摩诘,为画湖桥一片愁。hé yóu huàn dé wáng mó jí,wèi huà hú qiáo yī piàn chóu。

雨复作自近村归

陆游

夜听萧萧未涨溪,朝行㶁㶁已成泥。yè tīng xiāo xiāo wèi zhǎng xī,cháo xíng guó guó yǐ chéng ní。
可怜鸠取招麾速,谁似云知出处齐。kě lián jiū qǔ zhāo huī sù,shuí shì yún zhī chū chù qí。
野菊枝长半狼藉,江枫叶落正凄迷。yě jú zhī zhǎng bàn láng jí,jiāng fēng yè luò zhèng qī mí。
行人也识龟堂老,小榼村醪手自携。xíng rén yě shí guī táng lǎo,xiǎo kē cūn láo shǒu zì xié。

衡门晚眺

陆游

幽居端似玉川生,茅屋支撑不更营。yōu jū duān shì yù chuān shēng,máo wū zhī chēng bù gèng yíng。
青旆荒寒增酒兴,锦囊零落负诗情。qīng pèi huāng hán zēng jiǔ xīng,jǐn náng líng luò fù shī qíng。
残芜色衬斜阳远,落叶飞如野鸟轻。cán wú sè chèn xié yáng yuǎn,luò yè fēi rú yě niǎo qīng。
徂岁峥嵘忽如许,雁来又过会稽城。cú suì zhēng róng hū rú xǔ,yàn lái yòu guò huì jī chéng。