古诗词

病中自遣三首

陆游

孤灯如露萤,熠熠北窗下。gū dēng rú lù yíng,yì yì běi chuāng xià。
我亦气仅属,厌厌迫衰谢。wǒ yì qì jǐn shǔ,yàn yàn pò shuāi xiè。
平生更事熟,生死等昼夜。píng shēng gèng shì shú,shēng sǐ děng zhòu yè。
行年八十五,八十九已化。xíng nián bā shí wǔ,bā shí jiǔ yǐ huà。
虽云病恼侵,处此亦闲暇。suī yún bìng nǎo qīn,chù cǐ yì xián xiá。
人扶时出门,清溪带茆舍。rén fú shí chū mén,qīng xī dài máo shě。
陆游

陆游

陆游(1125—1210),字务观,号放翁。汉族,越州山阴(今浙江绍兴)人,南宋著名诗人。少时受家庭爱国思想熏陶,高宗时应礼部试,为秦桧所黜。孝宗时赐进士出身。中年入蜀,投身军旅生活,官至宝章阁待制。晚年退居家乡。创作诗歌今存九千多首,内容极为丰富。著有《剑南诗稿》、《渭南文集》、《南唐书》、《老学庵笔记》等。 陆游的作品>>

猜您喜欢

读易二首

陆游

羸躯抱疾时时剧,白发乘衰日日增。léi qū bào jí shí shí jù,bái fā chéng shuāi rì rì zēng。
净扫东窗读周易,笑人投老欲依僧。jìng sǎo dōng chuāng dú zhōu yì,xiào rén tóu lǎo yù yī sēng。

读易二首

陆游

老喜杜门常谢客,病惟读易不迎医。lǎo xǐ dù mén cháng xiè kè,bìng wéi dú yì bù yíng yī。
冬来更愧乖慵甚,醉过收荞下麦时。dōng lái gèng kuì guāi yōng shén,zuì guò shōu qiáo xià mài shí。

十月十七日予生日也孤村风雨萧然偶得二绝句

陆游

少傅奉诏朝京师,舣船生我淮之湄。shǎo fù fèng zhào cháo jīng shī,yǐ chuán shēng wǒ huái zhī méi。
宣和七年冬十月,犹是中原无事时。xuān hé qī nián dōng shí yuè,yóu shì zhōng yuán wú shì shí。

十月十七日予生日也孤村风雨萧然偶得二绝句

陆游

我生急雨暗淮天,出没蛟鼍浪入船。wǒ shēng jí yǔ àn huái tiān,chū méi jiāo tuó làng rù chuán。
白首功名无尺寸,茅檐还听雨声眠。bái shǒu gōng míng wú chǐ cùn,máo yán hái tīng yǔ shēng mián。

游山舟中遇风雨戏作

陆游

龙骧万斛去如鸿,巨浪惟能窘短篷。lóng xiāng wàn hú qù rú hóng,jù làng wéi néng jiǒng duǎn péng。
不是山灵嫌俗驾,一生常值打头风。bù shì shān líng xián sú jià,yī shēng cháng zhí dǎ tóu fēng。

十月二十八日夜鸡初鸣时梦与数女仙遇其一作诗示予颇哀怨如人间语惟末句稍异予戏之曰若无此句不可为神仙矣其一从傍戒曰汝当勿忘此规作诗者甚有愧色予颇悔之既觉赋两绝句以解嘲

陆游

玉姝眉黛翠连娟,弄翰闲题小碧笺。yù shū méi dài cuì lián juān,nòng hàn xián tí xiǎo bì jiān。
人世愁多无著处,故应分与蕊宫仙。rén shì chóu duō wú zhù chù,gù yīng fēn yǔ ruǐ gōng xiān。

十月二十八日夜鸡初鸣时梦与数女仙遇其一作诗示予颇哀怨如人间语惟末句稍异予戏之曰若无此句不可为神仙矣其一从傍戒曰汝当勿忘此规作诗者甚有愧色予颇悔之既觉赋两绝句以解嘲

陆游

虹作飞桥蜃吐楼,群仙来赋海山秋。hóng zuò fēi qiáo shèn tǔ lóu,qún xiān lái fù hǎi shān qiū。
玉姝定自多才思,更与人间替说愁。yù shū dìng zì duō cái sī,gèng yǔ rén jiān tì shuō chóu。

山行二首

陆游

缘崖曲曲羊肠路,傍水疏疏麂眼篱。yuán yá qū qū yáng cháng lù,bàng shuǐ shū shū jǐ yǎn lí。
举起短鞭成一笑,吾诗正是策勋时。jǔ qǐ duǎn biān chéng yī xiào,wú shī zhèng shì cè xūn shí。

山行二首

陆游

眼边处处皆新句,尘务经心苦自迷。yǎn biān chù chù jiē xīn jù,chén wù jīng xīn kǔ zì mí。
今日偶然亲拾得,乱松深处石桥西。jīn rì ǒu rán qīn shí dé,luàn sōng shēn chù shí qiáo xī。

读李泌事偶书

陆游

莘渭当时已误来,商山芝老更堪哀。shēn wèi dāng shí yǐ wù lái,shāng shān zhī lǎo gèng kān āi。
人生若要常无事,两颗梨须手自煨。rén shēng ruò yào cháng wú shì,liǎng kē lí xū shǒu zì wēi。

客言来自上皋道中以其语作一绝

陆游

日晒霜融作浅泥,酒家却在断桥西。rì shài shuāng róng zuò qiǎn ní,jiǔ jiā què zài duàn qiáo xī。
五陵今代无豪侠,独卧茅檐听午鸡。wǔ líng jīn dài wú háo xiá,dú wò máo yán tīng wǔ jī。

一壶歌五首

陆游

悠悠日月没根株,常在人间醉一壶。yōu yōu rì yuè méi gēn zhū,cháng zài rén jiān zuì yī hú。
倾倒欲空还潋滟,不曾教化不曾沽。qīng dào yù kōng hái liàn yàn,bù céng jiào huà bù céng gū。

一壶歌五首

陆游

先生醉后即高歌,千古英雄奈我何。xiān shēng zuì hòu jí gāo gē,qiān gǔ yīng xióng nài wǒ hé。
花底一壶天所破,不曾饮尽不曾多。huā dǐ yī hú tiān suǒ pò,bù céng yǐn jǐn bù céng duō。

一壶歌五首

陆游

自从轩昊到隋唐,几见中原作战场。zì cóng xuān hào dào suí táng,jǐ jiàn zhōng yuán zuò zhàn chǎng。
三十万年如电掣,不曾记得不曾忘。sān shí wàn nián rú diàn chè,bù céng jì dé bù céng wàng。

一壶歌五首

陆游

耻从岳牧立尧庭,况见商周战血腥。chǐ cóng yuè mù lì yáo tíng,kuàng jiàn shāng zhōu zhàn xuè xīng。
携得一壶闲处饮,不曾苦醉不曾醒。xié dé yī hú xián chù yǐn,bù céng kǔ zuì bù céng xǐng。